Tâm Thiêu

Chương 17: Trong mắt tôi chỉ có em thôi.






Hình quảng cáo cho phim BẠCH PHÁT

***

Chương 1: Kháng chỉ cự hôn (1)

Từ xưa đến nay, đại khái nàng là vị công chúa hòa thân đầu tiên vừa mới đến là bị cự tuyệt ở ngoài cửa!

Ánh nắng tháng ba ấm áp như nước mùa xuân, xuyên thấu qua màn cửa sổ sa hoa mỹ lệ của xe ngựa, chiếu lên trên người nữ tử đang mặc một thân giá y đỏ thẫm, hợp thành một tầng ánh sáng vàng ấm mong manh, mông lung mơ hồ, một cảm giác tuyệt đẹp nói không nên lời. Nữ tử đó là vì hòa thân mà đến, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, trưởng công chúa của Khải Vân quốc, Dung Nhạc - Mạn Yêu.

(Giá y: áo cưới)

Trải qua một tháng lặn lội đường xa, Mạn Yêu chỉ cảm thấy xương cốt trên người sắp muốn tan rã ra, không khỏi lười biếng phủ chăn gấm nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe bên ngoài xe ngựa truyền tới âm thanh ồn ào, khẽ nhíu mày.

"Cốc, cốc, cốc......"

"Xin hỏi có người không? Làm phiền hướng Vương gia thông báo một tiếng, trưởng công chúa Dung Nhạc đã tới rồi!" Ngoài đại môn trang nghiêm khí phái, một thị vệ đeo trường kiếm bên hông không ngừng gõ cửa.

Phía bên trên đại môn treo một tấm bảng hiệu, viết ba chữ to nạm vàng cực kỳ khí thế: Phủ Ly Vương, đây là phủ đệ của Ly Vương - Tông Chính Vô Ưu. Lâm Thiên quốc trừ Thái Tử ra, chỉ có một vị hoàng tử duy nhất ở bên ngoài được phong hào - Ly Vương Tông Chính Vô Ưu, đây đúng là đối tượng mà trưởng công chúa Dung Nhạc phải hòa thân.

Lúc này, đại môn của phủ Ly Vương đóng chặt, không có một khe hở, sợ là cả những hạt cát bụi trong không khí cũng khó mà lọt vào.

"Dương đại nhân, ngài xem...... Đều đã nữa canh giờ sắc trời cũng sắp tối, vẫn là không có ai ra mở cửa, làm sao bây giờ?" Thị vệ nôn nóng quay đầu lại, hỏi một nam tử trung niên thân mặc quan bào, tướng mạo nho nhã, là Lễ Bộ Thượng Thư - Dương Duy, người của Lâm Thiên quốc, vừa mới nhậm chức không lâu.

(nửa canh giờ: một tiếng đồng hồ)

Lần hòa thân này, công việc đó là do hắn phụ trách, vốn dĩ là an bài Ly Vương tự mình nghênh đón công chúa vào thành, nhưng Ly Vương lại đóng cửa không ra, rơi vào đường cùng hắn đành phải chính mình dẫn người nghênh đón, lại không ngờ, sau lúc nghênh đón công chúa, đại môn của phủ Ly Vương vẫn đóng chặt như cũ, mặc cho bọn hắn kêu cửa như thế nào, bên trong vương phủ căn bản không có người để ý tới.

Một vị đại thần phẩm cấp thấp lo lắng sốt ruột, nói: "Dương đại nhân, trưởng công chúa Dung Nhạc được Khải Vân đế hết mực yêu thương sủng ái. Nghe nói lần hòa thân này, Khải Vân đế thập phần không nỡ, tự mình tiễn đưa mấy trăm dặm đường, nếu Khải Vân đế biết được Vương gia chậm trễ tiếp đón công chúa như thế, sợ là tình hình sẽ không ổn a!"

Dương Duy cau mày, buồn rầu mà thở dài, lời nói của vị đại nhân này, hắn sao lại không biết, nhưng Ly Vương không mở cửa, hắn làm sao mà có biện pháp?

Một nam tử có đôi mắt giống như mắt chuột, thấy Dương Duy đầy mặt u sầu, vội cười nịnh nọt tiến lên đề nghị: "Không bằng chúng ta tìm thêm người, phá cửa ra......"

"Câm mồm!" Không đợi nam tử kia nói xong, Dương Duy đã trợn tròn hai mắt nhìn nam tử kia giống như gặp quỷ, giận dữ ngắt lời: "Hỗn láo, ngươi không muốn sống nữa thì tìm một nơi tự mình kết liễu đi, đừng liên lụy đến tính mạng cả tộc của bổn quan!"

Đây chính là đại môn của phủ Ly Vương, cho hắn mượn mười ngàn cái lá gan, hắn cũng không dám tông cửa vào.

"Đúng vậy! Ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta!" Một quan viên khác cũng tức giận không thể áp xuống.

Cái lời đề nghị này chớ nói là thực hành, chỉ cần một câu nói này, nếu truyền đến trong tai Ly Vương, bọn họ sợ là chưa ăn hết mà đã ra đi rồi. ( ý nói sống chưa hết mà đã chết sớm)

Nam tử có đôi mắt chuột mới tới kinh thành, trừ bỏ vuốt mông ngựa bừa bãi, còn cái khác cái gì cũng đều không hiểu, nào đâu biết rằng chủ nhân của phủ Ly Vương là người chỉ cần dậm dậm chân một cái, thì sẽ đất rung núi chuyển. Mắt thấy vài vị đại nhân phản ứng kịch liệt mạnh mẽ như thế, sợ tới mức run cầm cập.

Thời gian chậm rãi trôi đi, trong không khí đầu Xuân lạnh lẽo, mồ hôi lạnh lại lặng lẽ bò lên trên thái dương của mọi người, Dương Duy lấy tay áo lau nhẹ, ngẩng đầu nhìn thấy sắc trời đã tối, hơi suy tư một lát, xoay người đi đến bên xe ngựa của Mạn Yêu, lễ phép nói:

"Công chúa, ngài ngồi xe ngựa một đường mệt nhọc, sớm đã mệt mỏi, không bằng trước hãy tới dịch quán nghỉ tạm, để sau khi hạ quan tiến cung bẩm báo với Bệ hạ, lại nghênh đón công chúa nhập phủ."

Cửa xe mở ra, một thị nữ nhô đầu ra, sắc mặt giận dữ, khẩu khí không tốt, nói: "Vẫn luôn nghe nói Lâm Thiên quốc là quốc gia lấy lễ nghi tiếp đãi khách, xem ra hữu danh vô thực! Công chúa của chúng tôi gả tới đây, Ly Vương không ra thành nghênh đón thì thôi đi, thế nhưng còn đóng cửa phủ lại không cho công chúa chúng tôi nhập phủ, đây là lễ nghi gì? Rõ ràng chính là không đem Khải Vân quốc chúng tôi để vào mắt, khiến cho người ta rất hoài nghi về thành ý liên hôn của Lâm Thiên quốc các ngươi!"

Dương Duy trong lòng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ là một thị nữ, mồm mép đã lanh lợi như thế, hắn vội cúi đầu đối với Mạn Yêu đang ngồi bên trong xe ngựa, cung kính lễ phép nói: "Bẩm Công chúa, ngài chớ nên hiểu lầm, Ly Vương...... Chỉ là tạm thời có chuyện quan trọng nên ra phủ, mới chậm trễ nghênh đón phượng giá của công chúa, hy vọng công chúa rộng lượng bao dung, hạ quan có thể bảo đảm, quốc gia của ta tuyệt đối rất có thành ý liên hôn cùng quý quốc, vì đại kế hai nước trăm năm hoà bình, cũng mong công chúa ngàn vạn chớ nghĩ nhiều!"

Thị nữ bĩu môi nói: "Có chuyện gì so với nghênh đón công chúa chúng tôi còn quan trọng hơn? Nếu như Vương gia không có ở vương phủ, trong phủ cũng còn có hạ nhân. Vì cái gì mà lâu như vậy, cũng chưa có ai tới mở cửa, rõ ràng chính là phải cho chúng tôi đứng ngoài cửa mà! Về sau, nếu thật vào vương phủ rồi, còn không chừng sẽ khi dễ công chúa chúng tôi đến chừng nào?!"

" Việc này......" Dương Duy nhất thời nghẹn lời, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh làm ước sũng, nói không ra lời, chính lúc này không biết nên làm như thế nào mới đúng, thì bên trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh thanh nhã dễ nghe.

"Linh nhi, không được vô lễ!" Mạn Yêu lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, tuy chỉ là trách cứ, ngữ khí lại không giận, nhưng lại giống như uy nghiêm.

Thị nữ được gọi là Linh Nhi vội lùi về, chu chu đôi môi, cúi đầu.

Kỳ thật Mạn Yêu trước khi đến Lâm Thiên quốc, đã hỏi thăm về Ly Vương. Nghe nói hắn, tính tình quái đản, hành sự không đi theo lẽ thường, tâm tư lại kín đáo, mưu lược hơn người, như là ở một tháng trước, hắn lấy một kế giải nguy biên quan của Lâm Thiên quốc, dưới sự phối hợp của thiếu niên danh tướng Phó Trù, lấy ít thắng nhiều, Man Di ở phương Bắc đại bại, giết chết hơn ba mươi vạn quân địch, được kỳ vọng sẽ trở thành Thái tử đương triều.

Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Tông Chính Vô Ưu cũng không có chủ động lên triều. Nếu như trong triều có chuyện quan trọng, Lâm Thiên hoàng sẽ kêu người đi triệu kiến hắn, hắn cũng theo tâm tình của mình mới quyết định có đi hay không. Mà tất cả hạ nhân trong vương phủ chỉ nghe lệnh một người, đó là Ly Vương, nếu không có lệnh của chủ tử, cho dù là Hoàng thượng có đến cũng sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa, người cuồng vọng như thế, thế gian hiếm thấy.

Lâm Thiên hoàng có một vị sủng phi từng bởi vì nói câu "Ly Vương đại nghịch bất đạo", lập tức bị Hoàng đế biến vào lãnh cung, về sau không có người nào dám nói Tông Chính Vô Ưu nửa câu không phải.

Còn có lời đồn đãi nói, Tông Chính Vô Ưu có hai cấm kỵ lớn, một không uống rượu, hai không chạm vào nữ nhân, không ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết nếu có người một khi phạm vào hai điều cấm kỵ này, sẽ không có kết cục tốt.

Mạn Yêu có chút buồn bực, nếu Tông Chính Vô Ưu có điều cấm kỵ này, vì sao còn muốn nàng tới hòa thân?

Nàng giơ tay nắm một góc màn cửa sổ xe, bức màn màu vàng cam làm nổi bật lên ngón tay trắng tinh mảnh khảnh, trắng óng ánh như ngọc. Hơn mười sợi chuỗi ngọc ở đằng trước mũ phượng sa hoa mỹ lệ, rũ xuống phía trước che khuất khuôn mặt của nàng. Xuyên thấu qua khe hở của chuỗi ngọc, nàng nhìn về phía Dương Duy thần sắc đang quẫn bách, hơi hơi mỉm cười nói: "Linh nhi nghĩ sao nói vậy, có chỗ thất lễ, thỉnh Dương đại nhân đừng để ý. Cứ theo như lời nói mới vừa rồi của Dương đại nhân mà làm đi, làm phiền ngài!"

Dương Duy nghe được ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại lễ phép thì cực kỳ sửng sốt, thầm nghĩ: thật không thể tin được, đồn đãi về trưởng công chúa Dung Nhạc, có tính tình điêu ngoa, nhưng thế nào lại dễ nói chuyện như vậy?

"Vì công chúa cống hiến sức lực, là bổn phận của hạ quan." Dương Duy một mặt nghi hoặc, một mặt định phân phó mọi người khởi hành, lại nghe được một âm thanh trong trẻo lảnh lót kêu lên: "Dương đại nhân!".

Mạn Yêu đang muốn buông màn xuống, tay hơi ngừng lại một chút, nhìn thấy một nam tử đi ra từ trong đám người vây xem, mười tám mười chín tuổi, một thân cẩm y hoa phục, mũ ngọc vấn tóc, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, đi đường bước chân nhẹ nhàng, trong cử chỉ toát ra khí chất quý tộc. Trong tay cầm một chiếc quạt xếp bằng ngọc, ở lòng bàn tay đánh nhẹ, thật là một người phong lưu lỗi lạc, vừa thấy liền biết không phải là công tử gia đình bình thường.

Dương Duy vừa thấy người nọ, cuống quít hành lễ kêu lên: "Cửu hoàng tử điện hạ!"

Thì ra là Cửu hoàng tử, là người cùng Ly Vương Tông Chính Vô Ưu qua lại thân nhất! Mạn Yêu cười cười, thấy Cửu hoàng tử tùy ý vẫy vẫy tay, hướng Dương Duy nói "Không cần đa lễ" sau đó bước về phía nàng.

"Nói vậy vị này chính là trưởng công chúa Dung Nhạc à?" Cửu hoàng tử cười đánh giá Mạn Yêu.

"Cửu hoàng tử điện hạ, Dung Nhạc hữu lễ " Mạn Yêu hơi hơi gật đầu.

Trong mắt Cửu hoàng tử hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay Mạn Yêu đang đỡ màn cửa sổ, nhướng mày cười nói: "Nghe nói dung nhan của công chúa xấu xí, không thể tưởng tượng được, đôi tay này thế nhưng nhìn thật đẹp, như thế xem ra cũng không phải hoàn toàn đúng."

Linh nhi vừa nghe thấy lời này thì không vui, trừng hai mắt, cơn giận từ tâm nổi lên, bất chấp thân phận, liền ló đầu ra cười nhạo nói: "Đường đường là một hoàng tử cũng tin tưởng vào những lời đồn đãi?"

"Linh nhi im miệng! trước mặt Cửu hoàng tử, không được làm càn!" Mạn Yêu vội nhẹ giọng quát bảo ngưng lại, xem ý cười đàng hoàng của Cửu hoàng tử, rõ ràng là cố ý làm khó dễ nhục mạ, thử nàng. Vì thế, nàng nhàn nhạt nói: "Đa tạ Cửu hoàng tử điện hạ tán thưởng, Dung Nhạc cũng chỉ có đôi tay này là còn có thể xem được."

Cửu hoàng tử từ đầu đến cuối, không để mắt tới Linh nhi, chỉ hướng đến Mạn Yêu, hơi ngây ra, nữ tử nếu bị người khác chế nhạo như thế, thì đều giống nhau sẽ lập tức giận dữ, nhưng vị công chúa này tựa hồ cũng không để ý đến. Cửu hoàng tử liếc mắt tinh tế đánh giá Mạn Yêu trong chốc lát, tuy có chuỗi ngọc che lại, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra làn da trắng tuyết, đôi mắt tròng trong trẻo, hắn luôn luôn yêu thích mỹ nhân, nữ tử giống như vậy thế mà là một nữ nhân xấu xí, thật đáng tiếc!

Cửu hoàng tử cười nói: "Đồn đãi công chúa có tính tình điêu ngoa, hoàn toàn thiếu đức hạnh, ta xem...... cũng không hẳn vậy, ít nhất, công chúa hiểu được lễ nghi cơ bản nhất, cộng thêm còn có một chút....tự hiểu biết chính mình."

Mạn Yêu nhấp môi cười, khóe miệng mang theo sự chế giễu, lại là cười mà không nói gì.

Cửu hoàng tử cười lanh lảnh, câu nói lại độc ác, trong lời nói không chút khách khí. Dương Duy nghe được mồ hôi lạnh ứa ra, nghĩ thầm Cửu hoàng tử này đi theo Ly Vương lâu rồi, nói chuyện hành sự càng thêm đường hoàng chẳng phân biệt ai là ai, mọi việc đều tùy ý mà làm. Người ta dù sao cũng là công chúa của một nước, may mắn tính tình tu dưỡng đều thật hoàn hảo, không giống với lời đồn đãi điêu ngoa như vậy, bằng không sẽ nháo thành gà bay chó sủa.

Nghĩ đến đây, Dương Duy vội tách đề tài ra, ngăn ở giữa nói: "Cửu hoàng tử điện hạ tới vừa đúng lúc, có thể giúp đỡ một chút hay không, hướng Ly Vương điện hạ truyền đạt một tiếng, nói vi thần đã nghênh đón phượng giá của công chúa, mong rằng Ly Vương điện hạ sớm chút mở cửa nghênh đón, vi thần cũng có thể tiến cung hướng Bệ hạ phục mệnh."

Cửu hoàng tử nhướng mày, chuyển mắt nhìn Dương Duy, không mặn không nhạt nói: "Dương đại nhân chẳng lẽ là hồ đồ rồi? Cuộc hôn sự này Thất ca vốn dĩ không đồng ý, là các đại thần các ngươi, dốc hết sức tác hợp, ở trước mặt phụ hoàng nói bảo đảm có thể thành, như thế nào, hiện tại vào cửa không được, nóng ruột? Chuyện này, bổn hoàng tử giúp đỡ không được! Ta khuyên các ngươi vẫn là nên mau chóng rời đi nơi này, tính tình của Thất ca, chính các ngươi đều biết, nếu là chọc giận huynh ấy, hậu quả......không phải Dương đại nhân ngươi một người có thể gánh vác! Còn có a......" Cửu hoàng tử đột nhiên từ từ ghé sát vào Dương Duy:"Bổn hoàng tử mới từ trong hoàng cung ra, nghe nói phụ hoàng hôm nay tâm tình không được tốt, đại nhân ngươi lúc này vẫn là đừng đi tìm xúi quẩy, bằng không......, đến lúc đó, đừng trách bổn hoàng tử không nhắc nhở ngươi a!"

Nghe được Cửu hoàng tử nói chuyện này, Dương Duy trong lòng giật mình, hai nước liên hôn, bọn họ làm thần tử cũng là vì suy nghĩ cho quốc gia xã tắc, chưa từng dự đoán được sẽ tạo thành cục diện hôm nay, cái loại cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống được. Ly Vương Tông Chính Vô Ưu, Dương Duy hắn trêu chọc không nổi, trưởng công chúa Dung Nhạc cũng không thể đắc tội, mà qua kinh nghiệm nói cho hắn biết, khi tâm tình Hoàng đế không tốt, càng phải tránh ra càng xa càng tốt, nhưng việc này liên quan đến hoà bình đại kế của hai nước, nếu lúc này, trước hết an bài cho công chúa, đến ngày mai khi lên triều lại bẩm báo thêm, còn có các vị đồng liêu có thể hỗ trợ. Chẳng qua tuy cách một đêm, lại là chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ, phải xem thái độ của trưởng công chúa Dung Nhạc. Dương Duy hơi hơi liếc mắt, nhìn về phía Mạn Yêu, sắc mặt cực kỳ khó xử.

Mạn Yêu vốn chính là người thông tình đạt lý, vừa thấy biểu tình này của Dương Duy, trong lòng hiểu rõ, liền khẽ cười nói: "Đại nhân không cần khó xử, Dung Nhạc hôm nay cũng thật sự mệt mỏi, muốn đi dịch quán nghỉ tạm trước, việc yết kiến Hoàng đế bệ hạ, có thể chậm một chút, Bệ hạ sẽ thông cảm cho Dung Nhạc nỗi khổ mệt nhọc khi đi đường xa."

Dương Duy trong lòng rộng mở thông suốt, không phải không có cảm kích nói: "Đa tạ công chúa! Nếu như có ngày nào đó, công chúa có chỗ dùng đến hạ quan, cứ việc mở miệng, phàm là việc trong khả năng của hạ quan có thể làm, quyết không chối từ."

Mạn Yêu cũng không cự tuyệt, cong môi cười nói: "Nay Dung Nhạc trước tiên cảm ơn đại nhân! Cửu hoàng tử điện hạ, cáo từ."

Cửa xe đóng lại, Dương Duy hướng Cửu hoàng tử hành lễ, mang theo đội ngũ đón dâu hùng hậu hướng dịch quán Đông thành bước vào, lưu lại một mình Cửu hoàng tử đang sững sờ đứng đó. Không thể tưởng tượng được, hắn tùy ý nói một câu, lại thành toàn cho nữ tử kia, thuận nước đẩy thuyền, cứ như vậy mà lung lạc được một vị quan to của triều đình. Nữ tử này, không đơn giản!

"Công chúa, ngày mai gặp lại trên đại điện." Cửu hoàng tử huơ huơ cây quạt, đối với xe ngựa đã đi xa vẫy vẫy vài cái, thầm nghĩ: Lúc này, Thất ca muốn không lên triều cũng không được! Không biết đến lúc đó, Thất ca sẽ có phản ứng như thế nào?

Xem ra, kịch hay sắp lên sân khấu rồi! Hắn không nhịn nổi sự sung sướng đến nở nụ cười, ẩn dấu có chút chờ mong.

***

Sáng sớm hôm sau, thời tiết thật tốt, ánh nắng ấm áp, gió xuân ôn hòa, ít đi mấy phần lạnh lẽo đầu xuân, đúng là dịp tốt ra ngoài thưởng xuân, nhưng sáng sớm Mạn Yêu lại bị Lâm Thiên hoàng phái người tới nghênh đón vào cung.

Hoàng cung của Lâm Thiên quốc kim bích huy hoàng, so với cung điện Khải Vân quốc chỉ có hơn chứ không kém, Mạn Yêu mỗi khi đi qua một chỗ, trong lòng đều không khỏi âm thầm tán thưởng.

Dưới sự dẫn dắt của Thống lĩnh cấm vệ quân, nàng vào điện Càn Khôn, xuyên thấu qua rèm châu, rất xa trông thấy một vị nam tử mặc long bào đang ngồi tại vị trí cao cao phía trên, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan tựa đao khắc, góc cạnh rõ ràng, đang nhìn nàng, rõ ràng trong cặp mắt kia không có bất luận biểu tình gì, nhưng nàng lại cảm nhận được một cổ áp lực vô hình, khiến nàng không tự chủ được sinh ra một chút khẩn trương, đây là sau ba năm từ khi nàng đi vào cái dị thời không này, chưa từng cảm thụ qua uy nghi của đế vương. Hoàng huynh của nàng là Khải Vân đế thực ôn nhu, ít nhất ở trước mặt nàng là như vậy.

Hít sâu một hơi, thu suy nghĩ lại, nàng chậm rãi vào điện, trong điện văn võ bá quan chia làm hai bên, sôi nổi quay đầu nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy Mạn Yêu đầu đội mũ phượng, rèm châu che mặt, trên người mặc một bộ gấm bào màu đỏ, có thêu phượng hoàng sặc sỡ, eo thon tinh tế, càng có vẻ như dùng một tay là có thể ôm hết, vạt áo phía sau lưng thật dài kéo đuôi phủ trên thảm, tươi sáng, nhu mĩ, tạo thành hình vồng cung theo bước chân ưu nhã của nàng, mà chậm rãi di chuyển về phía trước, giống như một bức thủy mặc dưới ngòi bút danh gia đang chuyển động, màu sắc rực rỡ như rót vào vô hạn sinh mệnh.

Ánh mắt của Lâm Thiên hoàng khẽ chuyển động, tuy nhìn không thấy khuôn mặt nàng, nhưng thấy cử chỉ của nàng bình tĩnh ưu nhã, cùng với trong xương cốt lộ ra khí chất tao nhã không tầm thường, đã là không gì sánh kịp. Nữ tử như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là trong lời đồn đãi "trưởng công chúa Dung Nhạc có khuôn mặt xấu xí, tính tình điêu ngoa"!

Mạn Yêu đi đến giữa đại điện, hơi hơi uốn gối hành lễ "Dung Nhạc bái kiến Hoàng đế bệ hạ!" Âm thanh uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo, ngữ điệu không kiêu ngạo không nịnh nót.

Lâm Thiên hoàng giơ tay nói: "Công chúa miễn lễ bình thân!"

Mạn Yêu sau khi đứng dậy, cảm giác có một tầm mắt từ bên trái phóng lại đây, nàng nhàn nhạt liếc mắt một cái, chỉ thấy một nam tử thân bận triều phục hoàng tử, khóe môi cong lên không rõ ý cười, đúng là người đã gặp mặt một lần ở ngày hôm qua.

Cửu hoàng tử thấy nàng nhìn qua đây, liền đối với nàng chớp chớp mắt, một biểu tình chờ xem kịch vui.

Nàng hơi hơi nhíu mày, nhanh chóng mà quét mắt bốn phía, chỉ thấy đứng trước Cửu hoàng tử có một nam tử đang nhìn nàng bằng ánh mắt mang theo trào phúng cùng khinh thường. Một thân sa bào, song long hí châu, bạch ngọc quan, hẳn là Thái Tử Lâm Thiên quốc. Như vậy trào phúng cùng biểu tình khinh thường, nàng tự nhiên hiểu là vì nguyên nhân gì. Nhẹ nhàng cười, nàng không thèm để ý thu hồi ánh mắt, hướng nam tử đi theo phía sau phân phó: " Tiêu Sát, đem lễ vật mà hoàng huynh đã chuẩn bị trình lên Lâm Thiên hoàng đế bệ hạ."

Tiêu Sát gật đầu đáp trả, mang hộp quà tinh tế tiến lên, Mạn Yêu nói: "Bệ hạ, Dung Nhạc hoàng huynh cảm ơn bệ hạ tặng hậu lễ, lấy bảo vật này hồi đáp, thỉnh bệ hạ vui lòng nhận cho!"

Nội giám tiếp nhận hộp quà, đưa đến trước ngự án thật cẩn thận mở ra. Chỉ thấy bên trong hộp, phía trên gấm cam vàng một đôi tinh xảo bạch ngọc ly, ngọc ly nằm trên long bàn, thân ly có khắc hình phượng vũ, chạm trổ tinh tế, chất ngọc trong suốt lưu quang bốn phía, vừa thấy liền biết là thế gian hiếm có hi thế trân bảo.

Lâm Thiên hoàng nhìn ngọc ly hoàn mỹ tinh tế, ánh mắt lay động. "Bạch ngọc lưu li trản!" Một vị đại thần kiến thức rộng rãi sau khi nhìn đến, kinh ngạc cảm thán nói: "Nghe nói bạch ngọc lưu li trản, lưu truyền từ trăm ngàn năm trước, là dùng ngàn năm linh ngọc chạm trác mà thành, thế gian chỉ có một đôi này, giá trị phỏng chừng vô giá. Ly này dùng để pha trà, hương trà thấm vào ruột gan, nếu ngày mùa hè lấy ly này uống nước, liền có thể giải nhiệt giải khát, làm cho người ta cảm thấy toàn thân thoải mái thanh tân, kỳ diệu vô cùng a!"

Chúng thần ồ lên, Lâm Thiên hoàng cười gật đầu, mày giãn ra nói: "Khải Vân đế thế nhưng tặng cho trẫm trân quý bảo vật như thế! Ái Khanh, thay trẫm viết một phong thư, tạ Khải Vân đế hậu ý."

Tiêu Sát quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: "Lâm Thiên hoàng đế bệ hạ, công chúa triều chúng tôi trước khi phượng giá lâm hành, hoàng đế có nói mấy câu, mệnh lệnh ti chức chuyển đạt thay cùng bệ hạ."

Lâm Thiên hoàng nói: "Thỉnh giảng!"( mời nói)

Tiêu Sát nâng mắt nhìn thẳng Lâm Thiên hoàng, trong mắt không hề sợ hãi, gằn từng chữ một nói: "Hoàng thượng chúng tôi có lời, bạch ngọc lưu li trản xác thực là hi thế chi bảo, nhưng nếu so với vị trí Dung Nhạc trưởng công chúa ở trong cảm nhận của hoàng thượng chúng tôi, lại còn chưa bằng một phần vạn! Hy vọng quý quốc có thể đối xử tử tế với công chúa chúng tôi, mới có thể kết hai nước trăm năm hòa ước."

Lâm Thiên hoàng nghe xong ha ha cười "Đây là tự nhiên, công chúa là sứ giả hoà bình của hai nước Lâm Thiên và Khải Vân, cho dù gả cho Ly Vương, cũng vẫn là khách quý của quốc gia ta, tuyệt không có lý chậm trễ!" Dứt lời hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Sự việc hôm qua, đợi Ly Vương thượng triều, chắc chắn sẽ cho công chúa một công đạo."

Mạn Yêu nhẹ nhàng cười lễ phép nói: "Bệ hạ nói quá lời!"

Lâm Thiên hoàng nhìn nàng tán thưởng, cử chỉ thong dong, lời nói khéo léo, không hổ là phượng nghi công chúa của một quốc gia. Đúng lúc này, một người cấm vệ hoàng cung vội vàng nhập điện, sắc mặt thấp thỏm, bẩm báo nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Ly Vương, Ly Vương điện hạ, ngài ấy......"

Lâm Thiên hoàng mày rậm vừa nhíu, trầm giọng hỏi: "Hắn làm sao vậy? Cho các ngươi đi truyền triệu hắn vào cung, đều hơn một canh giờ, vì sao còn không thấy bóng dáng của hắn?"

Tên cấm vệ kia khẩn cấp cúi đầu, âm thanh run run nói: " Hạ nhân phủ Ly Vương nói...... nói Ly Vương đang nghỉ ngơi, không thể thượng triều......" Hắn âm thanh càng ngày càng thấp, thấp đến cơ hồ nghe không thấy, liền như ruồi muỗi giống nhau, lại vẫn là rành mạch rơi vào trong tai mọi người, làm cho trong lòng họ nhấc lên kinh hải.

Văn võ bá quan, Thái tử, hoàng tử, sắc mặt không giống nhau. Dám như thế trực tiếp kháng chỉ, Ly Vương tuyệt đối là người đầu tiên, khinh thường tìm một cái cớ. Hơn nữa lại ở trước mặt Khải Vân quốc công chúa, mạo phạm tôn nghiêm hoàng đế chí cao vô thượng, đó là ném đi thể diện Lâm Thiên quốc, đây là tội lỗi nghiêm trọng!

Đại điện trang nghiêm tức khắc lặng ngắt như tờ, mỗi người lo lắng đề phòng, nín thở ngưng thần, sợ một cái vô ý, đưa tới họa sát thân, thành nơi hoàng đế trút giận. Đặc biệt là vài vị đại thần cực lực thúc đẩy liên hôn, khẩn nắm lòng bàn tay che kín mồ hôi lạnh, trong không khí hình như có bạo nộ ở giữa không trung ngưng tụ, hình thành áp lực, cảm giác sợ hãi, không ngừng xoay quanh ở bọn họ trên đỉnh đầu, xuyên thấu qua làn da lỗ chân lông chậm rãi thấm vào máu trong cơ thể của bọn họ, sau đó nhanh chóng khuếch trương lan tràn.

Mạn Yêu nghe được có âm thanh mồ hôi lạnh tích tách trên mặt đất, lọt vào tai thế nhưng rõ ràng vô cùng, mà tên cấm vệ kia quỳ xuống đất, đầu vẫn luôn rũ thấp xuống, hận không thể trốn vào trong khe đất.

Áp lực không khí như vậy mà khẩn trương, ngay cả nàng đều không tự giác tim treo lủng lẳng, làm như bên người tồn tại một cái khí cầu thật lớn, có người liều mạng hướng bên trong bơm khí, mắt thấy khí cầu kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, nàng lại không biết cái khí cầu này khi nào sẽ đột nhiên "phanh" một tiếng mà nổ mạnh.

__________________

* cự hôn: cự tuyệt, từ chối cuộc hôn nhân này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.