Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 26: Một Chút Kỉ Niệm




Nhìn trước mặt mình vân vụ cuồn cuộn, cho dù hắn thị lực đã từng được cường hóa qua cũng không thể nhìn thấy rõ hơn 3m phạm vi, Triệu Vô Cực trong lòng bắt đầu trầm xuống.

Đột phá vui vẻ lúc này không còn lại chút gì, ngược lại bị vây hãm trong mê trận bị tử vong uy hiếp càng khiến hắn khó chịu hơn.

“ hệ thống, không cách nào phá trận sao?”

" đinh~ không, hệ thống không thu thập được bất cứ thông tin nào hữu ích, làm sao có thể phá? Nếu có thể phá, hệ thống trước đó đã nói cho kí chủ rồi, cần gì cùng kí chủ giấu giếm.

Hệ thống sinh ra là để phục vụ kí chủ a!”

Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn cảm giác có chút khó chơi.

Đến cả hệ thống cũng bó tay chịu chết, như vậy hắn một cái chỉ mới học sơ qua trận pháp lúc này nên làm gì để tự cứu?

Triệu Vô Cực đầu óc nhanh chóng di chuyển, nhớ lại kiến thức về trận pháp mình đã học.

Trận pháp là do nhân loại quan sát thiên địa chi thế ngộ ra trong đó bao la rộng lớn đạo lí mà mô phỏng phát minh ra.

Nhân loại chế tạo trận pháp vô cùng đa dạng nhiều chủng loại Sát trận, khốn trận, mê trận, phòng ngự trận, truyền tống trận, số lượng cùng chủng loại rất nhiều.

Trận pháp cấu tạo gồm mấy phần cơ bản là trận bàn, trận tâm, năng lượng nguyên.

Trận tâm là tâm của trận pháp, đóng vai trò như là bộ xử lí cùng điều khiển toàn bộ trận pháp, chỉ cần trong tay có được trận tâm, như vậy điều khiển hay phá bỏ một trận pháp đều ở trong một ý niệm, bởi vậy trận tâm của một trận pháp cần được ẩn dấu kĩ càng,tránh để bị người khác vừa nhìn liền phát hiện ra.

Trận bàn thì như là phần cứng nhận mệnh lệnh từ trận tâm, chịu tải năng lượng cũng như đem trận pháp thể hiện ra ngoại giới.

Một cái trận pháp có thể có một hoặc nhiều trận bàn, nhưng chỉ có duy nhất một cái trận tâm.

Còn năng lượng nguyên chính là nguồn năng lượng cho trận pháp khởi động cùng vận hành.

Bình thường tu sĩ dùng năng lượng nguyên đều là Linh thạch, nhưng trận pháp sư cao cấp bày bố ra thiên địa đại trận có thể mượn dùng thiên địa chi thể tụ tập linh khí tự mình vận hành.

Bởi vậy trận pháp dùng năng lượng nguyên là Linh thạch có thể sau một thời gian dài hoạt động bị hao hết linh lực mà xuất hiện ngưng lại, khiến cho một số động phủ tu sĩ bị ẩn dấu lộ ra bên ngoài, mới đưa đến tu sĩ xông vào đào bảo, khám phá.

Còn trận pháp dùng thiên địa đại thế thì thường phải ở nơi có địa hình vô cùng ưu tú, non nước hữu tình, sinh cơ bừng bừng, thiên địa tự nhiên giao hội mới có thể tạo thành được.

Loại này trận pháp yêu cầu cơ bản rất cao, bởi vậy rất ít có người sử dụng tới được.

Như vậy, Triệu Vô Cực đối mặt với cái này mê trận muốn thoát ra chỉ có 3 cách.

Một chính là chờ thời gian nguồn năng lượng của trận pháp hao hết, hắn tự nhiên được thả ra.

Mà cái này một chờ, có thể một năm, cũng có thể trăm năm ngàn năm, Triệu Vô Cực cũng không có thời gian nhiều như vậy.

Thứ 2 chính là tìm ra trận tâm, phá hủy trận tâm.

Cái này nghĩ cũng đừng nghĩ. Hắn bây giờ nửa bước khó đi, còn muốn tìm ra trận tâm ở đâu, quả thật là người si nói mộng.

Thứ 3 chính là dựa theo trận pháp bố trí quy luật tự mình đi ra ngoài.

Mê trận mê hoặc chính là ngũ giác, vặn vẹo tầm nhìn cùng cảm giác, khiến cho nhân loại xuất hiện sai lầm phán đoán, từ đó tại chỗ xoay quanh, đi một vòng lớn liền về vị trí cũ.

Cái này khả năng vặn vẹo rất cường đại, đến cả hệ thống cũng không thể hướng bên ngoài thu thập thông tin, một phần là do hệ thống phế vật, khụ khụ, hệ thống thiếu sót cùng yếu đuối, một phần là do cái này trận cường đại, cả hai yếu tố bất kì cái nào cũng được, Triệu Vô Cực cũng không cảm giác phá giải cái này vấn đề là đơn giản.

Như vậy, bây giờ hắn phải làm sao?

Triệu Vô Cực cau mày suy nghĩ, cái này trận pháp có yếu điểm gì không? Hắn có thể từ chỗ nào ra tay?

Triệu Vô Cực trong đầu nhanh chóng di chuyển đủ loại tin tức, nhanh chóng tìm ra bên trong yếu điểm.

Bỗng nhiên hắn nhíu mày hỏi hệ thống:

“ hệ thống, ngươi thu thập tin tức là từ ta ngũ giác tiếp nhận sao?”

" đinh~ đúng vậy. Kí chủ não bộ cho dù nghe thấy nhìn thấy một số ít thông tin cũng sẽ tự động xem nhẹ, đây là nhân loại não bộ tự chủ hành động, không thể nào kháng lại được, nếu không lượng thông tin cần xử lí quá lớn, điểm tập trung quá nhiều, sẽ khiến cho nhân loại tự mình hại mình

Mà hệ thống thì không có cái tệ hại này, chỉ cần kí chủ có thể nhìn có thể nghe càng xa, hệ thống liền theo đó tìm hiểu được bên trong tin tức.

Đặc biệt hệ thống còn có thể tự mình bắn ra bước sóng năng lượng kiểm trắc sinh học các thứ, cái này thì không liên quan đến kí chủ quá nhiều!”

Triệu Vô Cực gật gù, thảo nào hệ thống đối với cơ thể hắn chưởng khống mạnh như vậy, hóa ra là ăn bám vào giác quan, vào cơ thể hắn a!

Chờ một chút, giống như hắn bỏ qua cái gì?

Triệu Vô Cực ánh mắt nhíu lại, hắn cùng hệ thống trò chuyện, giống như bỏ qua cái gì đó trọng điểm.

Hắn cảm giác, có thể tìm ra cái này trọng điểm, nói không chừng hắn thật có thể phá cái tử cục.

Triệu Vô Cực nhíu mày, hai tay vò đầu, trong đầu cực nhanh tự hỏi.

Rốt cuộc hắn bỏ sót thứ gì trọng điểm, rốt cuộc là thứ gì?

Triệu Vô Cực bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:

“ hệ thống, ngươi chắc chắn có thể kiểm soát cơ thể ta chứ? ý ta là, ngươi đối với cơ thể của ta kiểm soát rất mạnh mẽ đúng hay không?”

" đinh~ cơ bản thì kí chủ bên trong cơ thể xuất hiện cái gì dị dạng hệ thống đều có thể biết được. kí chủ, ngươi muốn nói cái gì?”

Triệu Vô Cực ha ha cười to.

Mê trận không phải là dựa vào mê thất ngũ giác cùng cảm giác, tinh thần lực các loại cảm nhận giác quan của con người dẫn tới chính bản thân mình đi lòng vòng sao.

Hắn có hệ thống tại thân, còn sợ thứ này sao?

Triệu Vô Cực sảng khoái nói ra:

“ hệ thống, ngươi lập cơ thể ta làm một cái trục thẳng, cùng bàn chân ta bước ra độ dài, mũi chân độ nghiêng làm một cái thu thập.

Tiếp đó ta là đi thẳng tiếng tới, lúc nào ngươi nhận ra ta đang bị lệch đi, chứng tỏ là trận pháp đang ảnh hưởng vặn vẹo ngũ giác của ta, ngươi tùy thời cho ta điều chỉnh!”

" đinh~ kí chủ có thể tin tưởng ở bản hệ thống, cái này thì hệ thống làm rất tốt!”

Triệu Vô Cực tự tin bước ra, hệ thống bắt đầu theo như lời hắn nói tạo thành thông tin cùng các dạng dữ liệu.

Triệu Vô Cực bước ra bước thứ hai, hệ thống vẫn không lên tiếng.

Triệu Vô Cực bước ra bước thứ 3 bằng chân phải, hệ thống lúc này lập tức vang lên âm thanh.

" đinh~ kí chủ, ngươi mũi chân phải đã lệch ra 2 độ, mời di dời mũi chân về bên trái 2 độ!”

Triệu Vô Cực mỉm cười, thì ra là thế.

Cái này mê trận chính là như vậy mê thất chính hắn, để hắn tự mình xoay tròn tại chỗ a.

Hắc hắc hắc, chủ nhân của cái này động phủ chỉ sợ cũng không ngờ, Triệu Vô Cực có thể dựa vào cái này phương pháp đi phá giải mê trận đi?

Chỉ cần hắn không bị mê thất, một mực đi thẳng tới trước, ắt sẽ có lúc đến cùng.

Như vậy trận pháp này cũng sẽ bị phá giải mà thôi.

Triệu Vô Cực lần này phát hiện ra hệ thống một cách sử dụng khác vui mừng không thôi, bước chân càng lúc càng tự tin bước ra, bóng người trong vân vụ dần tiêu tán.

.......

Không biết bao lâu sau, Triệu Vô Cực đi chân đều nhanh chua thời điểm, rốt cuộc trước mặt hắn vân vụ hoàn toàn biến mất.

Trước mặt hắn lúc này chính là một cái hang động rộng lớn, trong không gian không ít đầu kì dị đom đóm đang bay lượng, hai bên góc tường có mấy loại đa dạng màu sắc pha lê hình trụ đâm phá mặt đất mọc lên.

Triệu Vô Cực cảm giác như lạc vào tiên cảnh, một cỗ cảm giác yên bình tự nhiên sinh ra.

Chân đạp lên bãi cỏ, Triệu Vô Cực hướng về phía trước đi tới, rất nhanh hắn liền thấy được một cái to lớn hồ nước.

Triệu Vô Cực đi tới bên hồ nhìn xuống, nước trong hồ trong vắt, bên dưới còn có mấy đầu phàm ngư tung tăng bơi lội, một mảnh tường hòa cảm giác.

Triệu Vô Cực trước đây vốn tưởng tượng, cao cấp tu sĩ động phủ bên trong đều là thiên tài địa bảo, cho dù có một đầu cá cũng phải là linh ngư.

Không ngờ cái này động phủ cũng rất bình thường, ngoài một chút đẹp mắt đom đóm cùng pha lê ra thì cũng không còn thứ gì khác.

Hắn bắt đầu dọc theo con đường tiến sâu vào bên trong, Triệu Vô Cực phải đi một doạn dài lúc này mới nhìn thấy một cái bình đài, bên trên đài cao giống như là một cái căn phòng tu luyện thu nhỏ.

Có bàn ghế ấm trà, có giường đá.

Bên trên giường đá ngồi một bộ xương khô, đầu giường có một mai nhẫn trữ vật cùng mấy thứ đồ vật.

Xương khô trên người mặc một bộ y phục rất lạ mắt, giống như Thanh Vân Tông như vậy có rất nhiều đặc điểm kí hiệu của môn phái, nhưng Triệu Vô Cực lại chưa hề thấy qua, có thể là một môn phái nào đó đã sớm bị diệt vong.

Y phục này có tị trần công hiệu, cho dù bộ xương ngồi đó đã có trăm năm hoặc ngàn năm, trên y phục vẫn là không chút bụi bẩn.

Triệu Vô Cực nhìn về bộ xương kia, lông mày nhíu lại, đối với hệ thống hỏi:

“ hệ thống, giúp ta kiểm tra xem phía trước bộ xương kia cùng mấy cái vật dụng có gì cổ quái hay không?”

" đinh~ đã quét hình, hệ thống không gặp bất kì cái gì lạ lẫm số liệu cùng đặc thù bước sóng!”

Triệu Vô Cực trong ánh mắt cũng bắt đầu hiện lên mấy chữ “ một bộ không biết tên xương khô” dạng này thanh trạng thái.

Tuy có được hệ thống khẳng định nhưng Triệu Vô Cực cũng không dám qua loa, trên người sáng lên cương khí hộ thể đồng thời tinh thần đề cao tới tối đa, cẩn thận từng bước đi tới.

Đến trước mặt bộ xương cách năm mét lúc, không nhìn thấy cái gì lạ lùng biểu hiện, Triệu Vô Cực lúc này mới hơi thở ra một hơi đối với bộ xương khom người bái:

“ Tiểu bối vô tâm xâm nhập của tiền bối động phủ, mong tiền bối thứ tội!

Nếu như có thể được bất cứ truyền thừa hay đồ vật gì từ chỗ tiền bối, tiểu bối nhất định sẽ khắc ghi tâm khảm ân đức của tiền bối ngày hôm nay!”

Triệu Vô Cực nói ra một câu xong ngẩng đầu lên nhìn xương khô, xương khô vẫn như cũ ngồi im lìm tại chỗ không có chút nhúc nhích nào, hắn lúc này mới cẩn thận đi tới bên cạnh đối phương, chăm chú nhìn rõ một chút.

Cuối cùng từ trên thân bộ xương khô Triệu Vô Cực cũng không thu hoạch được tin tức gì hữu dụng lúc này mới né qua, đi tới đầu giường mấy cái đồ vật kia.

Đầu tiên chính là một cái nhẫn trữ vật, Triệu Vô Cực trước chưa vội xem thứ này.

Để hắn hứng thú hơn chính là nằm bên cạnh mấy mai ngọc giản.

Triệu Vô Cực nhanh chóng cầm lên một khối ngọc giản, kiểm tra sơ bộ không hề có bất kì cái gì cản trở, hắn liền đưa lên trên trán, dùng tinh thần lực lược đọc, một cái già dặn lão giả âm thanh vang lên trong trí óc hắn.

“lão phu là Trương Tiêu Diêu, nhất giới tán tu, xuất thân từ Đông Đình quận huyện Thiên Ba Trương gia.

Trương gia cũng không phải cái gì lớn gia tộc, chỉ là một cái cực kì nho nhỏ tu luyện thế gia, ta thiên phú cũng rất tầm thường,bởi vậy cho dù một đời người trầm mê trong tu luyện, cảnh giới cũng chỉ đạt tới được kim đan kì đỉnh phong tu vi mà thôi.

Lúc đương thời, bản thân đối với trận pháp chi đạo vô cùng hứng thú, cho dù là tán tu lúc trong túi nghèo khó, nhưng chỉ cần có liền quan đến trận pháp bên trên đồ vật mà ta chưa biết, cũng sẽ nhịn đau bỏ tiền ra mua.

Bởi vậy dần dà, ta ở trong giới tán tu cũng ra chút danh tiếng, đối với trận pháp am hiểu khiến cho đám tán tu rất ưa thích mời ta cùng khám phá các loại bí cảnh, cũng từ đó mà ta có được các loại tài nguyên tu luyện cùng kì ngộ mới đem cảnh giới tu luyện được đến mức này.

Đáng tiếc kim đan kì tu sĩ thọ nguyên có hạn, thời trẻ đương nhiên cũng gặp không ít hắc tâm tổ đội lời mời khám phá bí cảnh, động phủ khiến trong người để lại ám thương khó lành khiến cho tuổi thọ của ta có chỗ giảm sút, không thể tiếp một bước đột phá.

Về cuối đời, một lần ta vô tình gặp được kì ngộ, phát hiện ra một vị cổ tu sĩ động phủ, đánh liều xông vào khám phá một phen, không ngờ từ bên trong đạt được một bản trận pháp không đầy đủ tên là Tán lôi trận, là thời cổ tu sĩ chuyên dùng để đột phá đại cảnh giới hỗ trợ chống lại lôi kiếp lúc sử dụng lúc đó ta liền mừng như điên.

Vốn đối với nguyên anh đại đạo đã vô vọng bản thân lại trong lúc thọ nguyên sắp cạn tìm được một bản trận pháp có thể giúp ta đối kháng thiên kiếp uy lực, tăng lên 3 thành tỉ lệ thành công đối với ta không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bởi vậy ta quyết định nhanh chóng bế quan tham ngộ cái này trận pháp, đền bù trong đó một đoạn cuối cùng còn thiếu hụt, để ta có cơ hội dòm ngó một chút Nguyên anh đại đạo.

Nhưng mà thế sự trêu ngươi, ta một mạch bế quan tham ngộ sửa chữa Tán Lôi trận, đến lúc ta thành công tỉnh lại, lại phát hiện thọ nguyên của mình chỉ còn mấy ngày thời gian, cũng không đủ cho ta tìm kiếm nguyên liệu dựng lên trận pháp.

Kiếp này, coi như bỏ!

Một thân tu vi cùng tài nghệ trận pháp là thứ cả đời ta hãnh diện nhất, không muốn nhìn bọn chúng bị phủ bụi tầm thường vô vi, liền lưu lại cho hậu nhân, chờ người có cơ duyên.

Bên dưới chính là từ cơ sở kiến thức về trận pháp cùng tất cả trận pháp mà ta biết, đồng thời trong đó cũng có Tán Lôi trận đã được ta sửa chữa đầy đủ, hậu nhân có đạt được, nhất định phải đem ta trận pháp tài nghệ học xuống, không được phụ kì vọng!”

Triệu Vô Cực đọc xong đoạn giới thiệu, sau đó xem một lượt tất cả các loại trận pháp bên dưới, cuối cùng lấy xuống ngọc giản thở dài một tiếng.

Xem ra vị này tiền bối quả nhiên là thật sự muốn đem mình tài nghệ truyền lại a.

Phía trước cửa cái kia mê trận chỉ là một cái nho nhỏ khảo thí tư cách mà thôi, lấy bên trong này mai ngọc giản lưu lại các loại trận pháp, Triệu Vô Cực dám chắc hắn nếu học xong mấy thứ này, đem bố trí ra mấy cái khốn trận cùng sát trận, đảm bảo Ngụy Tuấn cùng hắn vừa bước chân vào liền bị oanh thành cặn bã không sót chút gì.

Triệu Vô Cực cầm lên món thứ hai đồ vật, là một cái hình tròn giống như đồng xu, bên trên có khắc họa các loại tinh xảo họa tiết đồ vật.

Hắn hơi đưa linh lực vào, đồng xu bỗng nhiên phóng to, biến thành một cái trận bàn.

Triệu Vô Cực nhíu mày một cái, sau đó lập tức hiểu ra, đây là trận bàn khống chế trước mặt mê trận a.

Trận pháp bên trong, trận tâm là để xử lí điều khiển toàn bộ trận pháp, trận bàn là vận hành, trận bàn bên trong lại có thể phân ra một cái chủ trận bàn, có thể từ tu sĩ tại chỗ điều khiển ra lệnh cho trận tâm biến hóa.

Mà cái này hình tròn đồ vật chính là chủ trận bàn.

Triệu Vô Cực cầm trong tay cái này trận bàn, ánh mắt lóe lên thâm ý cười lạnh, sau đó thu vào nhẫn trữ vật.

Cái cuối cùng lại là một cái ngọc giản, Triệu Vô Cực cầm lên xem xét qua, trong đầu hắn lập tức hiện lên đủ loại tâm đắc tu luyện cùng hình ảnh chiến đấu, đây chính là Trương Tiêu Diêu vị này tiền bối cả đời một số trận tiêu biểu chiến đấu, bị hắn lưu lại cho Triệu Vô Cực tự mình xem xét, từ đó chỉ ra một số kinh nghiệm đối địch vô cùng hữu ích.

Triệu Vô Cực xem xong ánh mắt sáng lên.

Kinh nghiệm đối địch của kim đan kì cường giả, quả đúng là thứ hắn đang cần.

Nhất là những cái kia tu luyện kinh nghiệm tâm đắc, rất nhiều bên trong đều là truyền từ thời cận cổ tới nay kinh nghiệm, khiến cho Triệu Vô Cực như được mở ra một tầm mắt mới.

Luyện khí kì tích khí nuôi thân, khí hải như là một đám vân vụ, chỉ toàn là “khí”

khai thông đủ 12 đường chủ mạch, mỗi lần khai thông thành công, khí hải sẽ lớn lên một chút, đến cuối cùng mang khí dồn đầy khí hải, liền có thể tấn thăng trúc cơ.

Ở giai đoạn này, chiến đấu 8 9 thành đều là cận thân tác chiến, dựa vào võ kĩ, kinh nghiệm, hung ác đến chiến đấu

Chiêu số rất nhiều, đánh qua đánh lại một trận chỉ sợ mấy chục mấy trăm chiêu chưa phân thắng bại là chuyện bình thường.

Trúc cơ chính là đặt nền móng cơ sở cảnh giới, trúc cơ đặt nền móng càng vững, sau này kim đan kì tu luyện càng nhanh, lực chiến càng mạnh.

Mà đầu 5 trọng trúc cơ kì là cơ bản đặt nền, hậu 5 trọng lại là bứt phá vượt lên giới hạn, đặt nền móng cho con đường lương lai có thể đi được bao xa.

Nói đơn giản mà nói, Triệu Vô Cực lúc này so với người bình thường tu sĩ linh lực tổng lượng nhiều hơn 3 thành, luyện thể phương diện cũng mạnh hơn bọn hắn 3 thành khí lực, tổng hợp lại mới tạo nên hắn cái này thiên kiêu cấp bậc nhân vật.

Người khác luyện khí không luyện thể, luyện thể lại cũng chưa đến nơi đến chốn, mà Triệu Vô Cực đem cả 2 thứ đều luyện lên cảnh giới tương đương, có thể không mạnh được sao?

Nhưng cứ như vậy mà nói, hắn tới trúc cơ kì hậu 5 trọng nếu vẫn cứ như vậy mỗi cảnh giới chỉ số Tinh cùng Khí tăng lên 26 điểm, như vậy con đường về sau của hắn sẽ bị giới hạn cực kì to lớn.

Trúc cơ kì hậu 5 trọng có thể xem như bộc phát giai đoạn là bởi vì tu sĩ ở chỗ này có thể phá vỡ bản thân trước mắt cực hạn, đạt tới một cái cao độ khó có thể tin được, đặt xuống căn cơ cực kì vững chắc, tạo nên móng cho sau này con đường có thể đi càng xa.

Triệu Vô Cực nếu trước đó mỗi cảnh chỉ có tăng lên Tinh cùng Khí 26 điểm liền tối đa, có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, thì lúc này hắn chỉ cần có bí pháp, liền có thể tăng lên 30, 40, thậm chí 50 điểm.

Cái này tăng lên còn xem bản thân hắn thiên phú như thế nào, tài nguyên có đủ hay không, có chịu được khổ hay không các loại điều kiện tiên quyết.

Bởi vậy trúc cơ kì hậu 5 trọng là một cái vô cùng mẫn cảm cảnh giới, ở chỗ này đi được càng nhanh, vậy thì tương lai thành tựu sẽ càng nhỏ.

Mà chính bởi vì tu sĩ có cái này bình cảnh, có thể phá hoặc có thể không, bởi vậy từ cận cổ đến hiện đại tu sĩ sau một trận thiên địa đại biến khiến rất nhiều tông môn tu luyện tư liệu bị thất truyền, rất nhiều người lại không biết mà cho đó là vướng víu cản trở mình đột phá, bởi vậy chế ra Phá chướng đan.

Có phá chướng đan, chỉ cần tới bản thân mình cực hạn trước mắt liền có thể ăn vào, trực tiếp đột phá luôn mà không cần chú ý tới ẩn giấu cảnh giới phía sau, như vậy cũng khiến cho tu sĩ thành tựu bị giới hạn đi rất nhiều.

Triệu Vô Cực nhíu mày, thời cận cổ cùng hiện đại tu sĩ, đại biến cố? chẳng lẽ là tiên ma đại chiến một trận kia?

Triệu Vô Cực biết, mấy vạn năm trước tu tiên giả cùng tu ma giả 2 bên lí niệm không hợp, vốn đã xảy ra xô xát rất nhiều năm 2 phe phái cuối cùng bộc phát một cái không thể hòa hoãn sự tình, cuối cùng đem hai bên chọc vỡ ổ, lập tức mở ra tiên ma đại chiến.

Một trận chiến kia phải nói là cực kì thê thảm, chỗ chiến trường đất khô cằn sỏi đá, ngàn dặm không một bụi cây ngọn cỏ, vết rách không gian chằng chịt khắp nơi không ai tu bổ, cuối cùng ở lấy hai bên Hòa tư thế mà kết thúc.

Nhưng ma đạo tu sĩ tuy ở trên đại chiến trường cùng tu tiên giả đám người nhận hòa, nhưng trong lòng không phục, để cho bọn hắn ám tử ở khắp nơi nhân lúc vắng mà vào, có thể phá liền phá, có thể đốt liền đốt, đem rất nhiều tông môn truyền thừa cho quấy hư, khiến cho tu tiên giả bên này tổn thất thảm trọng, bọn hắn Ma đạo tu sĩ nhiều năm khổ cực kinh doanh gài vào ám tử cũng bị diệt cái tinh quang.

Tu tiên giả bên này cũng khai thác hành động phản công, lấy đạo của người trả lại cho người, hai bên cuối cùng đều tổn thất thảm trọng, đại chiến mới có thể bình tĩnh kết thúc.

Nắm đó tu sĩ chết đi cực nhiều, tu tiên giả mạng tiện còn không bằng heo chó, nói giết liền giết.

Triệu Vô Cực vuốt vuốt cằm, chính là như vậy a! thảo nào rất nhiều truyền thừa cùng bí mật đều bị thất truyền, khiến cho hiện đại tu sĩ xuất hiện cái này một dạng tràng cảnh, hóa ra nguyên nhân sâu xa liền ở chỗ này.

Triệu Vô Cực lại cảm giác không đúng, hắn Thanh Vân Tông hẳn là không mất đi cái này truyền thừa cùng bí mật a

Thế sao 2 vị gia gia của hắn không sớm nói cho hắn biết, để hắn ra ngoài tu luyện lỡ cứ như vậy đột phá trúc cơ kì hậu 5 trọng thì sao?

Ách, chả lẽ bọn hắn quên? Hoặc là nói, bọn hắn cảm giác ta tu luyện còn lâu mới tới cảnh giới này, nên chưa nói?

Triệu Vô Cực vò đầu, cuối cùng đem cái này nghi vấn vứt ra sau đầu, hắn lúc này chỉ để tâm một việc duy nhất.

Tu sĩ, cảnh giới càng cao, chiến đấu thời gian càng ngắn.

Luyện khí kì, võ kĩ chiêu thức cực nhiều, một trận chiến có thể đánh cái mấy trăm chiêu mới có thắng bại.

Trúc cơ kì, dùng khí ngự kiếm, chưởng quyền tương giao, so đấu chủ yếu là khí mới đến võ kĩ.

trong vòng mấy chục chiêu liền đã có thể phân một cái thắng bại.

Mà đến kim đan kì, võ học đã bắt đầu sờ thấy một tia của chữ Đạo, ai mạnh ai yếu thường chỉ trong vòng mười chiêu là có ngay kết quả.

Kiếm pháp cũng không còn hoa lệ nhiều chiêu nhiều thức như trước nữa, trừ khi chủ nhân sử dụng kiếm chưa hề có ý nghiêm túc mà thôi, nếu không xuất ra sẽ chỉ là toàn lực một kiếm, một kiếm này đại diện cho hắn kiếm đạo.

Mà nguyên anh kì lúc, có thể mượn nhờ thiên địa linh khí, sức tấn công lập tức nhảy vọt mấy con phố, đánh ra kiếm pháp quyền pháp đều xem Đạo của ai càng mạnh, khí thế ai càng hung, ý cảnh của ai càng mạnh, Khí của ai càng cường,... đủ các loại nhân tố.

Bọn hắn so đấu lúc, đã không còn mấy cái hoa lệ chiêu số, đánh chính là đạo.

Mà hóa thần kì, đã có thể sơ bộ phá toái không gian, tạo nên mảng nhỏ vết nứt không gian.

Cái này vết nứt bình thường rất nhanh liền sẽ tự bị thế giới này bổ đầy biến mất, nhưng uy lực của mỗi người đều không phải dạng vừa.

Cho dù cách xa ngàn dặm vẫn có thể như thường giao thủ, không hề gặp bất cứ chướng ngại nào.

Càng nghĩ, Triệu Vô Cực càng cảm giác kinh khủng, cuối cùng đành phải vung đi mấy cái này ý nghĩ, quay lại với hắn tình trạng.

Triệu Vô Cực bây giờ tình trạng mà nói, hắn sáng tạo ra Vô Cực bảo điển, vậy mà không tiến lên ngược lại phạm vào chủ nghĩa thấp võ sai lầm.

Trước đây xông pha giang hồ thời điểm, Triệu Vô Cực thường xuyên cùng người giao thủ, xem bọn hắn có chiêu nào chiêu nào mạnh, chiêu nào chiêu nào càng tinh diệu.

Bởi vậy hắn hướng tới, là sáng tạo chiêu thức, mà không phải nuôi dưỡng của mình đạo bên trong chiêu thức.

Cái này chính là đi ngược đường, khiến cho hắn thực lực chậm chạp không tiến, không thể mạnh lên được.

Một cái suy nghĩ sai lầm, bước ra liền sai, liền khiến cho hắn tu luyện thụt lùi.

Triệu Vô Cực cắn chặt răng, vất vả bao nhiêu lâu, suy nghĩ nát óc cải tiến võ kĩ, cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân đang làm việc là sai, là ngu ngốc, cảm giác mình tất cả cố gắng đều là vô ích, cái này thật khó để hắn tiếp thu.

Nhưng bên trong ngọc giản Trương tiền bối không hề lừa hắn, mấy cái kia hình ảnh chiến đấu cũng là vô cùng chân thật.

Hoặc là Trương tiền bối tự mình động thủ, hoặc là hắn xa xa nhìn người khác động thủ, không cái nào không phải là chứng cớ xác thực chứng mình cho việc Triệu Vô Cực đang nhầm lối.

Triệu Vô Cực lúc này tâm thần bỗng nhiên có chút táo bạo, hắn sai sao? Hắn cố gắng là vô ích sao?

Tại sao trưởng bối của hắn thấy hắn đi sai lại không chỉ điểm? bọn hắn không phải rất yêu hắn sao? Tại sao không chỉ điểm sai lầm cho chính mình? Hay là tình yêu của bọn hắn dành cho mình chỉ là giả dối?

Triệu Vô Cực lập tức đối với Bạch Vô Thường cùng La Thiên nổi lên nghi ngờ, đối với Thái Nhất nổi lên nghi ngờ, đối với chính phụ mẫu của hắn nổi lên nghi ngờ!

Triệu Vô Cực vô cùng táo bạo, ánh mắt trở nên đỏ chót, hàm răng cắn chặt, khí tức hỗn loạn.

Hắn cũng không biết, bây giờ trên đầu chính mình không biết lúc nào đã xuất hiện một cỗ hắc khí quấn quanh, đang ở xung quanh đầu hắn chuyển.

Mà cái kia cỗ táo bạo suy nghĩ cùng cảm xúc, cũng không phải từ hắn sinh ra, mà chính là do cái hắc khí này đang tác quái.

Triệu Vô Cực lúc này trạng thái, nếu để người khác nhìn thấy liền rất dễ nhận ra, hắn đã đứng ở trước một cái đại kiếp mà bất kì tu sĩ nào đều sợ mất mật.

Tâm ma kiếp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.