Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 23: Gia Nhập Cổ Văn cung.




Trên đời này cũng chỉ có Thiên Vũ Chính Tắc mới thấu hiểu cảm giác của mình, mới hiểu những ngày qua mình phải chịu hành hạ ra sao.

Thiên Vũ Chính Tắc không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi đây, hắn chỉ biết nữ nhân làm thí nghiệm trên người mình tự xưng là Biện Tài Thiên.

Ngoại trừ khuôn mặt cùng danh xưng Biện Tài Thiên thì Thiên Vũ Chính Tắc không biết gì nữa, hắn chỉ biết khoảng thời gian tiếp theo là địa ngục của hắn.

Không rõ đêm ngày, không rõ thời gian trôi qua bao lâu, tất cả chỉ là vô tận hành hạ, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Khi mà hắn có thể nói, khi mà miệng có thể mở ra thì âm thanh của Thiên Vũ Chính Tắc đã là cái gì đó không phải tiếng người, âm thanh mà cả Vô Song cũng nổi da gà.

Sau khi hàng loạt âm thanh kinh khủng vang lên thì lại là sự tĩnh lặng, Thiên Vũ Chính Tắc nằm cả người trên giường đá động cũng không thể động.

Kinh mạch của hắn không bị làm sao cả, hắn cũng không phải là không thể đứng lên chỉ là hắn như người trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng, nhất thời không thể thích ứng.

Thiên Vũ Chính Tắc không tin được mình còn sống, không tin được mình lại có thể nói, có thể nhìn, có thể nghe, có thể tận hưởng cuộc sống.

Hắn không tin mình lại được giải thoát khỏi đau đớn.

Phải một lúc sau ánh mắt thẫn thờ của Thiên Vũ Chính Tắc mới nhìn xung quanh sau đó hắn thấy Vô Song, hai mắt nhíu lại sau đó trong mắt có chút hốt hoảng.

"Là ngài ".

Trải qua một tuần không thể nói, một tuần hành hạ, nếu là người khác thì đã sớm điên nhưng mà thần trí của Thiên Vũ Chính Tắc vì vẫn thanh tỉnh, hắn vẫn có thể nói được tiếng người, vẫn có thể bảo trì tâm lý nhất định.

Vô Song ở một bên gật đầu, Vô Song hiện tại không rõ Thiên Vũ Chính Tắc tại sao bị ném vào đây, những kẻ ở đây mục tiêu là gì mà đối xử với hắn như vậy, giờ khắc này Vô Song chỉ lạnh giọng mà lên tiếng.

"Đứng lên được không? ".

Sau này có gì muốn nói thì có thể nói sau, Vô Song thực sự không muốn ở lại nơi này, nơi này dù sao cũng là trọng địa của Thạch Thành, vốn có quá nhiều biến cố.

Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy khó khăn ngồi dậy, cả người hắn đau điếng, cơ thể của Thiên Vũ Chính Tắc cứ như người bị liệt đang tập đi vậy bất quá Thiên Vũ Chính Tắc dù sao cũng là người luyện võ, cũng có tố chất thân thể vượt qua người thường nhiều lắm

Bước hai chân xuống đất, Thiên Vũ Chính Tắc xiêu xiêu vẹo vẹo mà nghiêng cả người về góc tường, cũng may một tay hắn đưa ra đỡ lấy cơ thể.

Thiên Vũ Chính Tắc chẳng để Vô Song phải nói gì, hắn cắn răng một cái sau đó thật sự bước từng bước về phía trước, nhìn thấy hành động của Thiên Vũ Chính Tắc bản thân Vô Song không khỏi gật đầu.

Vô Song không rõ cái đám Bồng Lai này đang làm gì, đang thí nghiệm cái gì nhưng mà thân thể Thiên Vũ Chính Tắc thực sự rất tốt, thân thể so với lúc lên Bồng Lai tốt hơn nhiều, chí ít ám tật về kinh mạch trong cơ thể hắn toàn bộ đều được ma khí đả thông.

Ma khí không dành cho con người nhưng mà về một mặt nào đó thì nó vẫn cứ là thứ năng lượng cao nhất trong thiên địa này, nếu có thể chịu được ma khí thì việc dùng ma khí đả thông kinh mạch cũng chẳng khó, nên biết ám tật của Thiên Vũ Chính Tắc chỉ cần dùng nội lực điều trị trong thời gian dài liền có tiến triển chứ chẳng cần ma khí.

Thiên Vũ Chính Tắc lại bước đi vài bước, rốt cuộc hắn cũng chẳng cần dùng tay giữ lấy cơ thể, lúc này mới kiên định gật đầu với Vô Song.

"Đại nhân, ta đi được ".

Vô Song lúc này cũng gật đầu, hắn bước thẳng ra khỏi căn phòng này, đi theo sau là Thiên Vũ Chính Tắc.

Thiên Vũ Chính Tắc bước đi có chút khó khăn, han chân không ngừng run lên nhưng mà cũng không dám dừng lại,càng không muốn dừng lại, hắn không chịu được cảnh phải ở đây thêm một phút một giây nào.

Thiên Vũ Chính Tắc lúc này đến cả việc bản thân hắn trần như nhộng cũng đã không quan tâm.

Thiên Vũ Chính Tắc một đường đi theo sau lưng Vô Song, cũng không lâu lắm liền tới chỗ Đại Hắc Thiên ngất đi.

Trên người Vô Song không có quần áo dự phòng, hắn cũng không quen nhìn nam nhân chần chuồng đi theo mình, thực sự rất đau mắt thế là Vô Song thản nhiên nâng cả người Biện Tài Thiên lên rồi ném về phía Thiên Vũ Chính Tắc.

"Thay y phục đi, sau đó theo ta ra ngoài ".

Vô Song cũng không hứng thú nhìn Thiên Vũ Chính Tắc thay y phục, hắn hiện tại bắt đầu suy tính làm cách nào mang Thiên Vũ Chính Tắc ra ngoài an toàn.

Vô Song tạm thời còn không muốn ra ngoài, hắn tới đây là để cứu lão đầu thì sao có thể cứ thế mà đi tuy nhiên Thiên Vũ Chính Tắc trong mắt Vô Song thực sự rất quan trọng, tầm quan trọng không thua kém gì Lệnh Hồ Xung hay Kiều Phong, Thiên Vũ Chính Tắc là người Vô Song muốn tài bồi.

Rất hiển nhiên Thiên Vũ Chính Tắc hiện tại vẫn tương đối nguy hiểm, cơ thể hắn bị đẩy tới cực hạn,hắn không thể chịu được công kích nữa.

Mãi đến khi Thiên Vũ Chính Tắc thay xong quần áo thì Vô Song còn chưa nghĩ ra cách nào, hắn cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước dù sao tình hình bên ngoài Vô Song cũng không rõ.

Vô Song cùng Thiên Vũ Chính Tắc theo nhau bước ra khỏi Nội Thị Cung, khi cánh cửa lớn vừa mở thân hình của Vô Song lập tức lóe lên che chắn cho Thiên Vũ Chính Tắc bởi vì Vô Song nhìn thấy một thân ảnh, một thân ảnh chắn trước cửa không xa.

Ban đầu không nhìn rõ nhưng sau một giây Vô Song liền nhận ra đây là Thi Khôi của Bố Đại có điều cái Thi Khôi này đang đứng bất động không hề di chuyển.

Thi Khôi căn bản không hề cử động thậm chí không có dấu hiệu nào cho thấy là nó có thể cử động cả.

Vô Song hứng thú quan sát Thi Khôi bất quá rất nhanh vẻ mặt Vô Song biến thành lo lắng, trong tai Vô Song nghe thấy một âm thanh, hắn nghe thấy tiếng đàn.

Vô Song vừa nghe thấy tiếng đàn này thậm chí còn không có thởi gian quan sát Thi Khôi nữa cũng lười quan tâm tại sao con Thi Khôi này lại bất động.

Cái tiếng đàn kia Vô Song không nhận ra là của ai nhưng thân là một cao thủ cầm đạo hắn biết tiếng đàn đáng sợ vô cùng, tiếng tiếng tru tâm, tiếng tiếng tru phách.

Người tấu khúc đàn này trình độ vượt xa Vô Song, cao hơn cả Tiên Âm Cô Cô của hắn, người này chỉ sợ là Cầm Đế.

Lúc này Vô Song không lo lắng không được, trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ đến hai người có khả năng đánh ra được thứ âm thanh này.

Đầu tiên là cô cô Lý Thương Hải mà Vô Song mới nhận không lâu, nàng là truyền nhân của Cầm Đế – Phượng Huyền Cầm lại có tu vi cực sâu, nói nàng là Cầm – Võ song đế thì Vô Song cũng tin.

Người thứ hai mà Vô Song nghĩ tới là một người Vô Song chưa từng gặp, nàng gọi là Biện Tài Thiên.

Chỉ cần hiểu một chút văn hóa Phù Tang hay thậm chí là văn hóa của các nước phương Đông như Trung Hoa cùng Thiên Trúc thì sẽ biết Biện Tài Thiên đại diện cho cái gì.

_ _ __ _ _ _

P/S: Nay mình ham vui quá, đi chơi quên cả về viết.

P/S 2: Chương chỉ có tác dụng đăng không bị trừ điểm.

P/S 3: Mình chơi nốt tuần này, tuần sau về chăm chỉ làm lại T_T.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.