Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 2: Tương phùng




Edit: Tybeo & Mina

Hôm Tết âm lịch, Phác Ngọc làm một bàn đồ ăn, cô chụp ảnh gửi cho Trần Cừu An, anh liền gọi lại cho cô.

“Trần Cừu An, năm mới vui vẻ!”

Dường như trong giọng nói của cô mang theo rất nhiều niềm vui, vì thế anh cũng vui vẻ lên.

“Phác Ngọc, năm mới vui vẻ!”

Phác Ngọc ngồi trước bàn ăn nghe anh nói chuyện, ánh đèn treo trên đỉnh đầu chiếu xuống cũng rất đỗi dịu dàng.

Ăn cơm xong, Phác Ngọc ngồi trong phòng khách xem chương trình giao thừa, thực ra hình ảnh rất sôi động, cô quấn tấm thảm ngủ nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông di động.

“Hm?”

Trần Cừu An cười nói: “Ra mở cửa nào.”

Gần như trong nháy mắt Phác Ngọc liền bật tỉnh: “Anh đến đây?”

Cô “lôc cộc lộc cộc” xuống lầu mở cửa, Trần Cừu An mặc chiếc áo khoác màu đen, anh thấy cô, cười quơ quơ di động trong tay. Nước mắt của cô cứ thế trào ra, cô nhào vào lồng ngực anh.

“Trần Cừu An.”

“Ừ?”

Cô chỉ mặc một cái áo lông, Trần Cừu An dùng áo khoác bọc cả người cô lại.

“Em rất nhớ anh.”

Tối nay, nụ hôn của cô là loại thuốc kích tình nóng bỏng nhất.

Trần Cừu An ôm cô lên lầu, Phác Ngọc hôn anh hăng say, tình ý trần trụi mãnh liệt. Quần áo rơi xuống từng món tới tận cửa phòng, Trần Cừu An nâng mông cô lên, cô bưng mặt anh, dùng môi miêu tả đường nét khuôn mặt anh.

Anh đỡ cô dựa vào cánh cửa, chiếm lấy cô từng tấc từng tấc một, Phác Ngọc rên lên, cào lưng anh.

“Nhẹ một chút~”

“Kiều Kiều.” Trần Cừu An gọi cô: “Hôm nay em ướt nhanh thật.”

Vành tai Phác Ngọc hơi đỏ một chút, mỗi lần anh đều vào rất sâu, cô rên rỉ, như là cầu xin, lại như là dụ dỗ. Anh cắn đầu v* cô, Phác Ngọc khó chịu, thẳng eo muốn đi vào sâu hơn. Trần Cừu An giữ eo cô, Phác Ngọc ngẩng đầu thở hổn hển, cả người mềm nhũn. Anh đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bắn ra.

“Kiều Kiều.” Anh ôm cô nằm xuống giường, nói bên tai cô: “Anh yêu em.”

Bình thường hai người đều gọi tên đối phương, ở trên giường lại gọi tên thân mật không ngừng, nhất là Trần Cừu An, đa dạng phong phú.

Phác Ngọc dán vào người anh: “Anh cứ như vậy đến đây, trong nhà có việc gì quan trọng không?”

“Em không ở cạnh anh mới là nghiêm trọng.” Trần Cừu An ôm cô: “Ngày kia chúng ta cùng về nhà nhé.”

Anh ở nhà thấy ảnh cô chụp, lúc nghe giọng nói của cô, hiếm khi hối hận, anh không nên để cô một mình trở về, nghĩ đến thời điểm cả gia đình bên này quây quần sum họp, còn cô lẻ loi một mình, trái tim anh lại thắt chặt lại.

Tình yêu làm người ta học lo được lo mất.

Chu Phác Ngọc nằm trong lòng anh nói: “Vâng.”

Hôm sau là mùng Một đầu năm, miếu Thành Hoàng thành Bắc tổ chức lễ hội. Hai người tay trong tay, như mấy đứa trẻ dạo chơi hội chùa. Phác Ngọc mua một xiên kẹo hồ lô, Trần Cừu An không thích ăn thứ này, cô đút anh một viên, anh nhíu nhíu mày, cảm nhận vị chua trong miệng.

Rất nhiều người tới miếu Thành Hoàng thắp nén hương, Phác Ngọc theo dòng người vào trong miếu, trong miếu hương khói bay lượn, cầu cho năm sau làm ăn buôn bán phát đạt, cầu cho tình yêu đẹp mỹ mãn, cầu cho gia đình trăm năm hòa thuận.

Cô cũng mua một bó hương, quỳ trên nệm, trong đầu cô không cầu anh làm gì cả, chỉ cầu bình an.

Cầu Thành Hoàng phù hộ cho người bên cạnh cả đời bình an suôn sẻ.

Hội chùa ồn ào náo nhiệt, bán bánh kẹo, bán đèn cầy nhiều màu, bán hoa cảnh. Trần Cừu An đứng một bên nhìn Phác Ngọc cò kèo mặc cả với người bán hoa, cuối cùng mua được một chậu trúc phú quý nhỏ.

Một tay anh xách chậu hoa, một tay nắm tay cô.

“Hằng năm thành phố Bắc đều tổ chức hội hoa xuân, khi nào chúng ta về cùng đi ngắm nhé!”

Trở lại thành phố Bắc, hai người về biệt thự Tây Sơn, sửa soạn một phen, 7 giờ tối đến Trần gia.

Lái xe đến chân núi, tâm tình Phác Ngọc bắt đầu thấp thỏm.

Trần Cừu An dừng xe, nhìn cô gọi: “Phác Ngọc.”

“Dạ?”

Anh đi tới gần, đỡ gáy trán tì lên trán cô. Sợi tóc cô mềm mại, khí chất dịu dàng.

“Làm gì thế?”

Anh hôn cô cái nữa, lui về, cởi đây an toàn: “Đi thôi, chắc trong nhà chờ sốt ruột lắm rồi.”

Trần Cừu An nắm tay cô đi vào nhà, ra mở cửa là một cô gái xinh đẹp điềm đạm, thấy Trần Cừu An và Phác Ngọc đến liền nở nụ cười như hoa: “Mau vào đi, đều đang chờ hai người đấy.”

Trần Cừu An giới thiệu với Phác Ngọc: “Đây là chị dâu cả, Lâm Đường.”

Phác Ngọc ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chị dâu.”

Ba người cùng đi vào phòng khách, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều tập trung về hướng này.

Trần Cừu An cười nói: “Sao vậy ạ, lâu không gặp, không nhận ra con sao?”

Bầu không khí dịu đi không ít, một người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt anh.

“Con chỉ giỏi luyên thuyên.”

“Mẹ, đây là Phác Ngọc.”

Phác Ngọc chào: “Chào dì ạ.”

Mẹ Trần cười hiền hòa: “Chào cháu, dì biết cháu từ rất lâu rồi.”

Nói chưa dứt lời, bà liền trừng Trần Cừu An: “Yêu đương lâu thế rồi mà đến tận bây giờ mới mang cháu về.”

Chu Phác Ngọc chào hỏi người nhà họ Trần theo thứ tự lần lượt, anh trai Trần Cừu An là Trần Cừu Ninh, lớn hơn anh năm tuổi, rất trầm ổn, thế hệ ông bà Trần gia đều đã mất, bố Trần là người lớn nhất trong gia đình, nhìn qua rất nghiêm túc.

Thế này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, ngồi trên bàn cơm, tảng đá lớn trong lòng Chu Phác Ngọc thả lỏng được nửa.

Mẹ Trần lặng lẽ đánh giá Chu Phác Ngọc, trông cử chỉ là biết con gái nhà gia giáo, còn về thân thế, nhà ai lại không thiếu mấy chuyện như thế chứ.

Buổi tối, Chu Phác Ngọc ở lại phòng khách Trần gia, lúc cô tắm xong đi ra, Trần Cừu An đã ngồi ở mép giường.

“Sao anh lại vào đây?” Phác Ngọc lau tóc hỏi anh.

Anh ôm cô ngồi trên đùi mình: “Muốn gặp em một lần cũng không được?”

“Được, đương nhiên được.” Cô hôn hôn giữa mày anh.

Anh dẫn cô đến phòng mình, Trần Cừu An lấy quyển album trên kệ sách xuống.

Trong album có rất nhiều ảnh được chụp lúc còn nhỏ, đến khi trưởng thành lại chỉ lác đác vài tấm, hồi bé anh rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, hàng lông mi cong dài, anh cười hoặc chạy, nghịch ngợm lại đáng yêu, Phác Ngọc xem hình, bất giác cười theo.

Thì ra anh là như vậy, khi còn bé hay cười rộn, thoáng cái trưởng thành, trở thành một người đàn ông đầy trách nhiệm.

“Trần Cừu An.”

“Hửm.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng lưu luyến vẫn như mấy năm nay, khi yêu một người, tất cả tình cảm đều thể hiện trong ánh mắt.

“Sau này, chúng ta phải sống thật tốt, anh không được hút thuốc nữa, phải giữ gìn sức khỏe.”

Đột nhiên nói câu này, Trần Cừu An có chút khó hiểu.

Cô dựa vào lồng ngực anh: “Em muốn cùng anh sống đến trăm tuổi.”

Em muốn cùng anh sống lâu trăm tuổi.

Em muốn cùng anh bạc đầu giai lão.

Tương lai cùng anh, em có vạn điều mong chờ.

Mong rằng năm tháng cho em thời gian, một trăm năm, em muốn từ từ nói cho anh biết.

|Hoàn chính văn|

• 13/07/2019 •

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.