Tam Thế

Chương 4




- Ta xem Trần Phong là thua chắc rồi, chuẩn bị lại biến thành trư diện một lần đi, ha ha.

Trần Phong giận tím mặt, nếu không có Chu Khả Đĩnh ở đây, sợ là đã xuất thủ giáo huấn hắn.

Chu Khả Đĩnh nhìn Thủy Lạc Yên một chút, lạnh nhạt nói:

- Điểm ấy Thủy cô nương liền không cần quan tâm. Ngay trước đó không lâu, hai phái đã có tân ước, bất luận lần này song quyết kết quả làm sao, Thủy cô nương cũng phải gả cho Trần Phong công tử. Sau đó tất cả công việc của Mạn Đa thương hội đều không có quan hệ gì với ngươi, ngươi liền chuẩn bị cẩn thận làm tân nương, ngày sau một lòng một dạ hầu hạ Trần Phong thiếu gia là được.

- Cái gì?

Thủy Lạc Yên cùng Tiêu Cảnh Minh cùng thay đổi sắc mặt, Tiêu Cảnh Minh hầu như đứng không vững, cả giận nói:

- Chuyện khi nào, vì sao ta cùng ngươi đến đây lại không biết.

Chu Khả Đĩnh hơi nhướng mày, mấy ngày nay hắn cũng phát hiện Tiêu Cảnh Minh đối với Thủy Lạc Yên có ý nghĩ, cái này cũng là nguyên nhân diễn biến thành hắn cùng Trần Phong trong lúc đó khắp nơi không hợp, bằng không hai đại thiên tài trong Đao Kiếm Tông, một vũ một thuật, không chút liên quan, từ đâu tới thù hận.

Thủy Lạc Yên lạnh lùng nói:

- Hôn nhân của ta không tới phiên người khác làm chủ, muốn ta gả cho hắn có thể, trừ khi hắn có thể đánh bại Lý Vân Tiêu, Thủy Lạc Yên ta chỉ gả cho cường giả, nếu như các ngươi đều đấu không lại hắn, vì sao ta không trực tiếp gả cho Lý Vân Tiêu, chẳng phải so với gả cho những phế liệu các ngươi càng mạnh.

- Lớn mật.

Xuân Cầm gầm lên một tiếng, lập tức một cái tát không chút lưu tình vỗ tới, thực lực của nàng so với Thủy Lạc Yên càng cường đại, đối phương không cách nào tránh né, trực tiếp trúng một chưởng, lanh lảnh vang lên.

- Tiện nhân, ngươi dám đánh nàng.

Vừa nãy Tiêu Cảnh Minh khiếp sợ Thủy Lạc Yên nói, không thể phản ứng lại, giờ khắc này nhìn thấy Thủy Lạc Yên bụm mặt, nhất thời giận không chỗ phát tiết, không nói hai lời liền trở tay quạt trở lại.

Đùng.

Một cái tát không có phiến đến trên mặt Xuân Cầm, bị Trần Phong nắm lấy, nắm đến cánh tay của hắn đau nhức, cả giận nói:

- Trần Phong, ngươi buông tay cho ta.

Trần Phong chấn hắn văng ra ngoài, lạnh lùng nhìn Thủy Lạc Yên, lạnh giọng nói:

- Lý Vân Tiêu ta có thể đánh bại hắn, thế nhưng ngươi, ở trước mặt ta tính là thứ gì, chờ sau khi cưới ngươi, Xuân, Hạ, Thu, Đông là tỷ tỷ của ngươi, ta sẽ để các nàng hảo hảo quản giáo ngươi.

Bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông vừa nghe, trong lòng đều thiết hỉ không ngớt, đồng thời lộ ra vẻ lãnh ngạo, nhìn chằm chằm Thủy Lạc Yên.

Thủy Lạc Yên bưng mặt đỏ bừng, không sợ ánh mắt của Trần Phong chút nào, cười lạnh nói:

- Chờ thắng rồi hãy nói, nam nhân chỉ có thể khoác lác ta gặp quá nhiều.

Trên mặt Trần Phong co giật một thoáng, lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục đưa mắt nhìn chiến đấu.

Giờ khắc này trong sân, sắc mặt Tường Tử cũng biến thành nghiêm nghị, lạnh lùng nói:

- Cố ý khống chế sức mạnh không cho ta nhìn ra thực lực chân thật, có chút bản lĩnh a, đã như vậy, ta liền nhìn ngươi có thể đuổi tới sức mạnh của ta bao lâu.

Trong hai tay của hắn hiện ra một ánh hào quang, ở trước người dần dần kéo dài, ngưng ra một thanh trường thương, khí tức kinh người

- Huyền khí cấp chín.

Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, con ngươi đột nhiên áp súc. Cũng không phải hắn kinh sợ huyền khí cấp chín oai, chỉ là có thể ở thực lực này liền nắm giữ huyền khí cấp chín, tuyệt đối không phải thân phận phổ thông, hắn lập tức đối với lai lịch của Tường Tử càng thêm hiếu kỳ.

- Không tệ, thật tinh mắt, chuôi La Hậu thần thương này của ta, xác thực là đồ vật cấp chín, cho tới thực lực chân thật của ngươi, ta cảm thấy đã không có cần thiết thăm dò, bởi vì ta lập tức liền thấy được.

Trên người Tường Tử tuôn ra một chùm sáng, tràn vào bên trong La Hậu thần thương, nhất thời khí tức rung động, toàn bộ thân thương đều chấn động, trong chớp nhoáng này, toàn bộ phòng ngự pháp bàn tự động mở ra đạo thứ ba.

Tất cả mọi người đều đại biến, phòng ngự pháp bàn ở trong chiến đấu hạ xuống, cũng đem thần thức người phía dưới che đậy, không cách nào điều tra tình huống phía trên. Thế nhưng La Hậu thần thương vừa ra, vẻn vẹn là lực lượng khí tức liền để đạo phòng ngự thứ ba hiện ra, trình độ cường hãn có thể tưởng tượng được.

Lý Vân Tiêu một tay chỉ ra, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm liền xuất hiện ở trong tay, hàn quang chiếu thu thủy, kiếm khí như cầu vồng, lần này hắn không đợi Tường Tử, trực tiếp múa kiếm giành tấn công trước, chỗ kiếm khí đi qua, hoa sen nở rộ, tinh mỹ tuyệt luân.

- Kiếm pháp thật là cường hãn, thật là đẹp.

Trong lòng mọi người đều cảm khái không thôi, loại kiếm pháp tuyệt mỹ này, phối hợp thân hình mờ ảo của Lý Vân Tiêu, dường như tiên nhân, làm bọn họ đố kị đòi mạng.

Tường Tử hừ lạnh một tiếng, trường thương ở trên không trung run lên, liền bắn ra ngoài, trên mũi thương hóa ra điểm điểm hàn mang, điểm ở trên hoa sen, phá diệt từng cái.

Tranh.

La Hậu trường thương điểm ở trên Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, lập tức một luồng hào quang màu xanh hình tròn dập dờn đi ra, Tường Tử dùng sức ép thân thương một chút, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm nhất thời bị áp chế xuống, khí tức càng co càng nhỏ.

Tay phải nắm chặt trường kiếm của Lý Vân Tiêu bỗng nhiên thả ra, biến thành chưởng pháp vỗ vào trên chuôi kiếm, bảo kiếm lập tức hướng lên vẩy một cái, trực tiếp bắn ra một đạo kiếm khí, sau đó ở trên không trung lăn lộn, hướng mi tâm của Tường Tử chém tới.

Cùng lúc đó, trong tay hắn lần thứ hai hiện ra ánh kiếm, lại là một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, ở trên không trung đâm ra mấy cái đồ án, sau đó một chiêu kiếm bốc lên, phi thân đâm thẳng tới.

Tường Tử thay đổi sắc mặt, vội vàng thu thương lui về sau, một đạo thanh quang trảm lạc,"Ầm" một tiếng vang vọng, đập vào Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm làm nó chấn động trở lại. Lý Vân Tiêu thân kiếm hợp nhất đã đâm tới.

Sau khi trường thương của Tường Tử đánh bay bảo kiếm, thuận thế đem chuôi thương che ở trước người, ngăn trở Lý Vân Tiêu phi thân đánh tới.

Ầm.

Một nguồn sức mạnh chấn động ra, thân thể Tường Tử ở trên không trung chấn động, liên tiếp lui về phía sau.

Lý Vân Tiêu tay trái bấm quyết, chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra ngoài chịu đến dẫn dắt bay trở về, bị hắn nắm vào trong tay, một người song kiếm, không buông tha bất cứ cơ hội nào, song kiếm bị hắn giao nhau ở trước người, sau đó giơ lên thật cao, thân thể ở trên bầu trời ngưng tụ thành hai đạo kiếm khí màu trắng, bỗng nhiên đánh chém mà đi.

Tường Tử bị kiếm mang kia đánh văng ra, cả người khí huyết rung động không ngớt, bỗng nhiên một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm xông lên đầu, liền nhìn thấy hai đạo kiếm khí giao nhau, nghiễm nhiên hình thành một chữ thập, ở trên không trung mở rộng ra, lập tức liền bao trùm toàn bộ pháp bàn.

- Xxx, khinh người quá đáng.

Tường Tử gầm lên một tiếng, La Hậu thần thương ở trong tay xoay tròn, ở phía sau hắn dần dần hiện ra một hình bóng lực sĩ, trong tay lực sĩ này cầm lấy một cây thương ảnh. Theo Tường Tử đánh ra một thương, hình bóng kia cũng chém ra, thương thế đại thịnh, phá tan kiếm khí áp chế bốn phía, hóa thành một tia chớp đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.