Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 7: Hiện trường (3)




Cho nên lúc này, Cô Chính Phàm bèn gật đầu:

- Ta biết ngươi rất ngạc nhiên, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, sợ rằng chỉ còn cách làm như vậy. Hiện giờ chuyện chúng ta cần làm không chỉ là tiêu diệt Thiết Huyết Trấn, mà còn phải coi chừng bọn chúng phản công. Tử Âu, ta vô cùng lo lắng, ta lo rằng sự tình đã đến nước này rồi, nhưng sau này không biết còn xảy ra biến hóa gì tồi tệ hơn nữa hay không. Đối mặt với Thiết Huyết Trấn vốn là thân cá chậu chim lồng, chúng ta phải áp dụng hành vi phòng ngự xưa nay chưa từng làm, như vậy tương lai sau này, chúng ta có thể áp dụng phương pháp tác chiến trong tình huống xấu nhất hay không, cũng chưa thể quyết định được. Nếu là như vậy...

Cô Chính Phàm chợt ngừng lời, trong lòng ông ta đã xuất hiện một kế hoạch khổng lồ hơn, hung hiểm hơn nữa. Một khi triển khai kế hoạch này, thật sự đó là con dao hai lưỡi, cho dù có thể tiêu diệt Thiết Huyết Trấn, người Đế quốc Kinh Hồng cũng phải trả giá hết sức nặng nề.

Ông ta vốn hy vọng mình không cần phải đi tới bước này, mà hy vọng ngay từ bây giờ, ở miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng, nếu Thế Quân Dương có thể tiêu diệt được Thiết Phong Kỳ, bẻ gãy một cánh tay của Thiết Huyết Trấn, ắt thần thoại bất bại của Thiết Huyết Trấn chắc chắn sụp đổ, lúc ấy sẽ có tác dụng an ủi lòng dân. Chỉ khi nào không làm được...Cô Chính Phàm không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể thở dài nói:

- Nếu có tin tức từ miền Nam, lập tức cho ta biết.

Lúc ấy Cô Chính Phàm cũng không ngờ rằng, chiến cuộc ở miền Nam đã xuất hiện nghịch chuyển về cơ bản.

O0o

Bến Thu Thủy.

Sông Mị Nhi chạy theo hướng Đông Tây, chảy ngang qua nơi này, lưu vực của nó trở nên rộng mở, dòng nước êm ái, nước chỉ sâu tới bụng người, người ngựa có thể lội sông mà qua. Khi tới mùa Xuân vạn vật sinh sôi, rừng cây hai bên bờ sông trở nên sum xuê tươi tốt, bày ra trước mặt người ta một màu xanh ngắt.

Dựa theo kế hoạch của Thế Quân Dương, quân Sơn cẩu muốn đuổi qua mặt Thiết Phong Kỳ, tới bến Thu Thủy trước, sau đó chớp thời cơ giết cho Thiết Phong Kỳ trở tay không kịp. Vùng này bốn bề trống trải, có lợi cho kỵ binh tấn công, Thế Quân Dương cho Thiết Phong Kỳ một cơ hội liều mạng cuối cùng, còn bản thân hắn thì lợi dụng ưu thế binh lực ba vạn đại quân của mình, nuốt chửng Thiết Phong Kỳ. Đấu pháp thật sự của hắn là chờ khi Thiết Phong Kỳ vừa qua được nửa sông, lúc ấy sẽ tiến hành đánh úp.

Thiết Phong Kỳ toàn là kỵ binh, tuy quân Sơn cẩu là bộ binh, nhưng bọn chúng sở trường về chiến đấu và hành quân trong vùng rừng núi, vì vậy cho nên tốc độ hành động nhanh hơn Thiết Phong Kỳ rất nhiều. Bởi vậy sau khi trải qua mấy ngày hành quân không nghỉ, ngược lại đã tới bến Thu Thủy trước Thiết Phong Kỳ. Thế Quân Dương muốn lợi dụng cơ hội này đoạt trước quyền chủ động trên chiến trường, tranh trước một bước chiếm lấy địa hình có lợi.

Bởi vì dù sao vùng này cũng là địa bàn của Đế quốc Kinh Hồng, cho nên Thế Quân Dương cũng không cần phái ra thám báo dò đường trước, mà là trực tiếp ra lệnh cho quân mình xuống sông lội nước mà qua. Mặt sông vốn êm ái bình hòa vì quyết định này của Thế Quân Dương lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Rất nhiều binh sĩ nhảy xuống dòng nước êm ái của sông Mị Nhi, lội sang bên kia bờ từng bước một. Thậm chí có một số binh sĩ cởi quần áo đùa giỡn với nhau giữa dòng sông. Sau khi trải qua nhiều ngày hành quân, bôn ba vất vả, bọn chúng muốn mượn dòng nước mát tẩy rửa đi những mệt mỏi trên người.

Lúc này quân Sơn cẩu đang trong tình trạng buông lỏng không hề cảnh giới hiếm có trong đời chúng, cho nên không hề chú ý tới trong một mảnh rừng nhỏ bên bờ đối diện, có một cánh quân đang lặng lẽ di chuyển.

Cánh quân này từ đâu tới? Vì sao đột ngột xuất hiện đúng lúc này tại bến Thu Thủy? Không ai biết được. Quân Sơn cẩu chỉ biết là hiện tại Thiết Phong Kỳ còn ở sau lưng bọn chúng, mà chuyện hiện tại bọn chúng cần làm là vượt qua sông Mị Nhi, sau đó bày sẵn trận thế, chờ giờ phút giết cho Thiết Phong Kỳ tơi bời hoa lá.

Nằm trong toán quân Sơn cẩu đầu tiên vượt qua sông Mị Nhi an toàn, Thế Quân Dương còn đang dương dương đắc ý chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch này. Nhưng chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thê giới chung quanh bỗng nhiên biến sắc.

Rất nhiều rất nhiều kỵ binh đột ngột xuất hiện từ trong cánh rừng trước mặt, gào thét xung phong, xông tới tàn sát chém giết mạnh mẽ như cơn hồng thủy.

Một lá đại kỳ đón gió tung bay, múa ra một chữ Thủy khổng lồ, chính là Linh Phong Kỳ của Thủy Trung Đường.

Vì sao Linh Phong Kỳ đột nhiên xuất hiện tại đây? Thế Quân Dương chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng. Nhưng thậm chí hắn còn chưa kịp suy đoán, đã thấy năm ngàn quân Sơn cẩu vừa mới qua được sông Mị Nhi đã bị gót sắt của kỵ binh đối phương giày xéo, chỉ trong chớp mắt đã bị tàn sát máu chảy thành sông, bỏ chạy tứ tán.

Sáu ngàn chiến sĩ Linh Phong Kỳ đột nhiên xuất hiện đã giáng một đòn hết sức nặng nề vào sĩ khí của quân Sơn cẩu. Quân Sơn cẩu vốn định phục kích Thiết Phong Kỳ lại đột nhiên bị một đối thủ giữa đường xuất hiện tập kích bất ngờ. Tình thế trên chiến trường chỉ trong nháy mắt đã nghiêng hẳn về một bên.

Mặc dù quân Sơn cẩu đã qua sông Mị Nhi đông tới năm ngàn, nhưng tình cảnh chiến đấu trên bờ sông như hiện tại không phải là sở trường của bọn chúng. Lấy bộ binh chống kỵ binh, lại thiếu đi binh chủng sử dụng binh khí dài dùng để khắc chế bộ binh, quân Sơn cẩu đối mặt với kỵ binh Linh Phong Kỳ có lực tấn công hùng mạnh, căn bản là không có lực trả đòn.

Ba ngàn thiết kỵ của Linh Phong Kỳ giống như trời giáng, múa may chiến đao đẫm máu đại khai sát giới trên bờ sông. Mà ở phía sau bọn họ, ba ngàn cung tiễn thủ đang phóng tên không ngừng, nhắm vào số quân Sơn cẩu đang ở giữa sông Mị Nhi. Vô số mũi tên nhọn hoắt xuyên thấu trời cao giáng xuống đầu quân Sơn cẩu đang qua sông, tạo ra từng chùm hoa máu giữa sông sông Mị Nhi.

Kế hoạch tập kích giữa sông mà Thế Quân Dương đã tỉ mỉ bày ra, không ngờ đã bị người khác sử dụng trước, lại còn đang dùng để đối phó với hắn. Lúc này Thế Quân Dương tức giận đến nỗi gần hộc máu tươi, Lê Xương Kiệt hét lớn:

- Tướng quân, chúng ta trúng mai phục rồi, hạ lệnh lui lại đi thôi!

- Không được!

Thế Quân Dương hét to.

Thế Quân Dương hiểu rất rõ một đạo lý: Binh bại như núi đổ. Sĩ khí lúc nào cũng là một cái rễ quan trọng nhất trong quân, nếu như cái rễ này đứt rồi, quân không thể nào thắng được. Nếu lúc này hắn hạ lệnh cho toàn quân lui về phía sau, như vậy cho dù quân Sơn cẩu có dũng mãnh thiện chiến đến đâu, cũng sẽ phải hoàn toàn tan rã giống như trận chiến An Phủ xuyên khi trước. Mà ở địa hình trước mắt, bất kể thế nào, bộ binh cũng không có khả năng chạy khỏi kỵ binh. Nếu quân Sơn cẩu lui lại lúc này, cũng không tránh khỏi kỵ binh Linh Phong Kỳ đuổi theo giết sạch.

Thế Quân Dương hắn không dám mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm như vậy được!

- Thiển Thủy Thanh, không phải chỉ có quân của ngươi mới có can đảm đưa mình vào chỗ chết để tìm đường sống, quân Sơn cẩu ta cũng có thể làm được!

Lúc ấy, Thế Quân Dương nhìn sang bờ bên kia nghiến răng hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân cố gắng vượt qua sông Mị Nhi, quân địch chỉ có sáu ngàn người, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng!

- Rống!

Ba vạn quân Sơn cẩu đồng thời phát ra tiếng rống giận, trong giờ phút quan trọng này, lòng can đảm và ý chí chiến đấu là vốn liếng sau cùng để bọn chúng có thể giành thắng lợi. Mà bờ bên kia sông Mị Nhi đã trở thành một mảnh đất để hai phe giao chiến và tranh đoạt với nhau. Ai có thể thủ vững ở nơi ấy, kẻ đó chính là người thắng cuối cùng. Mặc dù Linh Phong Kỳ đã bất ngờ phục kích đối thủ thành công, nhưng cán cân thắng lợi vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về phía Linh Phong Kỳ.

Đối với tác phong điên cuồng hung hãn mà quyết đoán của Thế Quân Dương, Thủy Trung Đường cũng phải khẽ giật mình.

O0o

Trận chiến phục kích ở bến Thu Thủy phát triển hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hai người. Thứ nhất là Thế Quân Dương, hắn không thể nào hiểu nổi vì sao Linh Phong Kỳ đột nhiên xuất hiện tại vùng này. Thứ hai là Thủy Trung Đường, hắn cũng không ngờ quân Sơn cẩu phản kích quyết tử lại mang tới sức phá hoại kinh khủng như vậy.

Trong chuyện này, chúng ta không thể không giải thích một phen về chuyện đánh ở giữa dòng.

Đánh ở giữa dòng có thể nói là một từ ngữ thường xuyên xuất hiện trong chiến trận nhà binh. Nếu gặp phải quân địch đánh ở giữa dòng, cơ bản chỉ có kết thúc là bị tiêu diệt hoặc là chạy trốn.

Có đôi khi chỉ là một con sông nhỏ rộng hơn mười thước, nước sâu không tới một thước, lại có thể trở thành mồ chôn của cả một cánh quân khổng lồ. Như vậy có gì bí ẩn trong chuyện này?

Đáp án thật ra vô cùng đơn giản, hành quân qua sông, bởi vì nguyên nhân gặp phải lực cản của nước, cho nên làm giảm tốc độ của binh sĩ đang di chuyển hết toàn lực xuống thấp hơn khi đi bộ bình thường tới mấy lần. Dưới tình hình như vậy, phàm là quân đang ở dưới sông, khi tiếp nhận và chấp hành mệnh lệnh tác chiến của quan chỉ huy truyền xuống, năng lực chấp hành đã bị suy giảm rất nhiều.

Đã không thể chấp hành chính xác và nhanh chóng mệnh lệnh của quan chỉ huy, đồng thời lại còn không thể bày ra trận hình để tiến hành chống cự ngay tại chỗ. Nguyên nhân là vì khi qua sông, thông thường là chỉ có khinh bộ binh và kỵ binh mới có thể qua được, vì vậy cho nên lực phòng ngự so với quân bình thường giảm đi rất nhiều. Ở trong nước bị mất đi sự linh hoạt, lực phòng ngự, không lập được trận hình, không chấp hành chính xác được mệnh lệnh của quan chỉ huy, còn bị giảm đi tốc độ. Tình huống như vậy chẳng khác nào mất đi gần như tất cả điều kiện thắng lợi cần có. Dưới tình hình như vậy mà đối mặt với mưa tên bão đạn của quân địch, có thể nói là không còn sức ẩn nấp và trả đòn. Một khi nước sông chảy xiết, dưới chân trơn trượt, rất có thể còn bị dòng nước cuốn đi, để tránh bị nước cuốn, rất nhiều binh sĩ còn phải nắm chặt tay nhau nữa.

Đối với cung tiễn thủ mà nói, binh sĩ địch qua sông, bởi vì tình hình thong thả, mặc quần áo nhẹ, cho nên không thể đánh trả, đồng thời còn một nhược điểm chí mạng nữa là tập trung một chỗ, cho nên luôn luôn trở thành bia ngắm tốt nhất cho bọn họ. Bởi vậy cho tới bây giờ, cung tiễn thủ đều rất vui vẻ khi gặp phải địch nhân trong tình huống như vậy. Đương nhiên có một chỗ bất tiện duy nhất, đó là tên đã bắn rồi coi như không thể thu về.

Nhưng cũng chính trong tình huống như vậy, Thế Quân Dương dẫn dắt quân Sơn cẩu của hắn không ngờ có thể đánh được một trận chiến khiến cho Thủy Trung Đường chỉ có thể nghẹn họng đứng nhìn trân trối. Đồng thời cũng một lần nữa chứng minh rằng, danh vọng của Kinh Hồng Tứ Kiệt không phải vô duyên vô cớ mà đạt được, mà là mỗi người đều có bản lãnh chân chính của mình.

Dưới mệnh lệnh của Thế Quân Dương, quân Sơn cẩu bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật của mình. Bởi vì số quân Sơn cẩu còn chưa qua sông có tới hơn hai vạn người, cho nên bọn chúng bắt đầu tổ chức phản kháng. Mặt sông Mị Nhi tại bến Thu Thủy này có độ rộng trên dưới bốn mươi thước, mà tầm bắn của cung tiễn thủ là trên dưới một trăm thước. Mệnh lệnh đầu tiên của Thế Quân Dương chính là lập tức tổ chức cung tiễn thủ ở bờ Bắc bắn cách sông với quân địch. Hắn quyết định chọn dùng công kích tầm xa để tranh thủ điều kiện có lợi cho quân mình tranh đoạt bờ Nam.

Mặc dù cung tiễn thủ không chiếm địa vị quan trọng lắm trong quân Sơn cẩu, nhưng Thế Quân Dương vẫn nhanh chóng bố trí được một đội cung tiễn thủ khoảng chừng hai ngàn người. Trong giờ phút này, đấu về công kích tầm xa đã trở thành một yếu tố quyết định cho thắng bại giữa hai phe. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Mệnh lệnh của Thế Quân Dương có thể nói là kịp thời và tàn độc, để bảo đảm chiếm bờ sông bên kia thành công, hắn hạ lệnh bắn bao trùm không hạn chế phạm vi, bất kể địch ta. Chính vì vậy, quân Sơn cẩu đa phần ngay cả giáp nhẹ cũng không mặc, cho nên thương tổn nhiều hơn đối thủ, nhưng Thế Quân Dương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này: "Ta có ba vạn người, ngươi lại chỉ có sáu ngàn người, cho dù là lấy hai đổi một, lão tử vẫn có lời!"

Kết quả là mưa tên của cả hai bên điên cuồng bay trên không như một bầy châu chấu đông vô kể, khiến cho người ta nhìn thấy phải dựng tóc gáy. Tên của Linh Phong Kỳ chủ yếu là bắn xuống giữa sông, còn tên của quân Sơn cẩu lại bắn sang bờ bên kia. Tên của cả hai phe dệt thành một tấm lưới dày đặc giữa không trung, hễ tấm lưới này chụp xuống nơi nào, nơi đó lập tức tràn đầy chết chóc.

Dòng sông Mị Nhi bị máu tươi hoàn toàn nhuộm thành một màu đỏ sẫm, kỵ binh của Linh Phong Kỳ trên bờ bên kia cũng bị mưa tên của quân Sơn cẩu làm cho thương vong nặng nề. Dưới làn mưa tên điên cuồng của quân Sơn cẩu, từng chiến sĩ Linh Phong Kỳ thay nhau ngã xuống trong vũng máu. Rất nhiều tên quân Sơn cẩu sau khi đã may mắn sống sót dưới làn mưa tên của Linh Phong Kỳ, qua được bờ bên này, bèn liều mạng chém giết với kỵ binh của Linh Phong Kỳ. Tuy đám hán tử rừng núi này đều mặc khinh trang cầm đoản đao, nhưng tên nào tên nấy thân hình lực lưỡng, sức mạnh hơn người, can đảm không sợ chết.

Một tên chiến sĩ Linh Phong Kỳ xông lên, mười mấy tên quân Sơn cẩu đồng loạt xúm lại, lôi cả người lẫn khí giới của hắn rơi khỏi lưng ngựa. Sau đó đao chém búa chặt, thương mâu đâm loạn, biến đối thủ thành một đống bùn máu trên bờ sông.

Vì muốn nhanh chóng lên bờ, một số quân Sơn cẩu dưới sông thậm chí vứt bỏ vũ khí, trực tiếp bơi qua sông cho nhanh. Dù sao bờ bên kia cũng có vô số thi thể, nơi nơi đều có vũ khí, chỉ cần lên bờ được, có thể nhặt được vũ khí ở bất cứ chỗ nào.

Chuyện tồi tệ nhất chính là hai Doanh của Linh Phong Kỳ cũng không phải chỉ có cung tiễn thủ là chủ lực, cung tên dùng cho kỵ binh của bọn họ là loại cung nhỏ, tầm bắn có hạn, vả lại số lượng tên cũng ít. Bởi vậy sau khi bắn vài đợt mưa tên hung hãn lúc đầu, mật độ bắn tên lúc này đã giảm sút rõ rệt, điều này khiến cho quân Sơn cẩu càng có nhiều cơ hội hơn để tranh thủ đột nhập phòng tuyến quân địch. Cùng với quân Sơn cẩu xông lên bờ sông càng ngày càng nhiều, ba ngàn kỵ binh của Linh Phong Kỳ bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề, sự chênh lệch binh lực ngày càng tăng, lúc đầu chiếm ưu thế hơn đối phương đã trở thành ngang bằng, sau đó dần dần thua kém đối thủ. Năng lực khống chế bờ sông của bọn họ cũng dần dần giảm xuống, bắt buộc phải lui về phía sau.

Không thể trách Linh Phong Kỳ kém cỏi bất tài, uy lực của kỵ binh là ở chỗ xuyên phá. Nhưng trong trận chiến đánh ở giữa dòng này, bởi vì quân Sơn cẩu tựa lưng vào sông Mị Nhi, Linh Phong Kỳ không thể tiến hành chiến thuật xuyên phá, coi như đã bị hạn chế uy lực ở một mức độ nhất định. Vả lại Thế Quân Dương cho quân Sơn cẩu bắn tên không phân biệt địch ta đã tạo nên điều kiện có lợi giúp cho quân hắn chiếm được bờ sông.

Cán cân thắng lợi của trận chiến này dưới sự chỉ huy hiệu quả của Thế Quân Dương, bắt đầu nghiêng từng chút một về phía quân Sơn cẩu. Mặc dù phải trả một cái giá rất nặng nề, nhưng chỉ cần tiếp tục như vậy, bằng vào ưu thế rất lớn về nhân số, Thế Quân Dương vẫn có thể giành thắng lợi trong trận chiến xảy ra bất thình lình này.

Đối mặt với tình huống trước mắt, Thủy Trung Đường tức giận giậm chân mắng to, nhưng hoàn toàn không có biện pháp nào cứu vãn tình thế.

- Sáu ngàn kỵ binh đánh với ba vạn khinh bộ binh, một chọi năm, lại là đánh ở giữa dòng, không ngờ bị đối phương đẩy lui về phía sau liên tục như vậy! Sỉ nhục, đây là sỉ nhục lớn nhất của quân Đế quốc Thiên Phong ta!

Thủy Trung Đường đã nổi giận gần muốn phát điên.

Không thể không nói, là đội quân hùng mạnh nổi tiếng từ lâu của Đế quốc Kinh Hồng, quân Sơn cẩu quả thật có chỗ đáng để kiêu ngạo, bất kể chiến lực hay ý chí chiến đấu cũng không hề thua kém đối thủ.

- Xem ra Thế Quân Dương đã hạ quyết tâm mạnh mẽ vượt qua sông Mị Nhi. Hay cho một trận đánh ở giữa dòng, cuối cùng lại trở thành một nồi cơm sống, ôi, chúng ta quả thật hổ thẹn với mật báo của Bát Xích...

Thường Nhạc của Sơn Tự Doanh phát ra tiếng thở dài.

- Tướng quân, lùi lại đi thôi, bờ sông sắp sửa thất thủ, quân Sơn cẩu sẽ qua sông toàn bộ!

Liễu Dịch của Phong Tự Doanh cũng không nhịn được nói.

Lúc này quân Sơn cẩu sắp sửa chiếm cứ hoàn toàn bờ sông Mị Nhi, sau khi trả giá thương vong rất lớn, khoảng gần vạn người, rốt cục Thế Quân Dương vẫn đưa được quân Sơn cẩu của hắn qua sông Mị Nhi. Đương nhiên, lúc này Linh Phong Kỳ vẫn còn thừa sức rút lui, có thể ỷ vào sức ngựa mà chạy trốn. Lần này quân Sơn cẩu vượt sông mạnh mẽ như vậy, Linh Phong Kỳ đã không đánh bại được đối thủ hoàn toàn, không bằng rút lui để bảo tồn chính mình. Dù là như vậy, Thế Quân Dương tuy bại mà vinh.

Thủy Trung Đường cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý:

- Chuyện đã tới nước này, coi như chúng ta cũng đã làm hết sức, hạ lệnh cho toàn quân chuẩn bị lui lại, nơi này không thể ở lâu. Chúng ta rút khỏi đây, nghĩ cách hội hợp với Thiết Phong Kỳ đi thôi!

Đối mặt với tình huống như vậy, lại phải hạ mệnh lệnh như vậy, Thủy Trung Đường cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng, nghiêm khắc mà nói, trận này Linh Phong Kỳ đã thua. Thế nhưng đúng lúc này, bàn tay vận mệnh của Thượng Đế không ngờ lại một lần nữa vươn ra xoay chuyển thế cục, đưa tới một lợi thế mới, khiến cho chiến cuộc ở bến Thu Thủy lại có biến hóa rất lớn.

O0o

Phía sau quân Sơn cẩu đột ngột xuất hiện một cánh quân, rõ ràng là Thiết Phong Kỳ mà quân Sơn cẩu đang định phục kích.

Bọn họ chạy tới sớm hơn thời gian mà Thế Quân Dương dự tính tập kích tới hai canh giờ, đúng vào giờ phút chết người này chạy tới chiến trường bến Thu Thủy.

Người dẫn đầu rõ ràng là Độc nhãn Sát thần Phương Hổ.

Trường thương chỉ thẳng về phía trước, Phương Hổ quay đầu lại lớn tiếng rống to:

- Các huynh đệ, giết, xung phong!

Gần bốn ngàn kỵ binh Thiết Phong Kỳ dọc theo sườn núi lao xuống mạnh mẽ, hung hăng xông thẳng tới sau lưng quân Sơn cẩu.

Đây quả thực là một kiếp nạn rành rành đối với quân Sơn cẩu.

Thế Quân Dương chết lặng nhìn trân trối cánh kỵ binh xuất hiện phía sau mình, lần này hắn không còn cách nào để xoay chuyển tình thế.

Linh Phong Kỳ ở bờ bên kia sau khi nhìn thấy Thiết Phong Kỳ xuất hiện, tất cả chiến sĩ phát ra tiếng hoan hô dậy đất. Sau gần một canh giờ chiến đấu giằng co với quân Sơn cẩu, thể lực vốn đã giảm sút một lần nữa lại trở về với thân thể bọn họ. Hy vọng cũng đã trở lại, một lần nữa bọn họ triển khai chém giết. Vận mệnh đôi khi lại buồn cười như vậy đó, Linh Phong Kỳ vốn là kỳ binh cứu viện, không ngờ giờ phút này đã trở thành quân chủ chiến, mà Thiết Phong Kỳ vốn đã cùng đường, dưới tình hình này lại sắm vai quân cứu viện.

Kỵ binh của hai Kỳ đồng thời phát huy, áp dụng chiến thuật giống nhau, chia kỵ binh của mình ra làm hai toán. Một toán kỵ binh rất mạnh tiến hành đột kích, lui tới qua lại, gây áp lực liên tục không ngừng. Một toán kỵ binh khác triển khai ra như một tấm lưới lớn, đuổi địch nhân dồn vào dòng sông Mị Nhi.

Quân Sơn cẩu dưới sông Mị Nhi muốn lên bờ, binh sĩ phe mình trên bờ lại bị đuổi ngược xuống sông, giẫm đạp lẫn nhau, tình huống hỗn loạn mà Thế Quân Dương lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.

Quân Sơn cẩu dưới dòng sông Mị Nhi không người trợ giúp, giữa sông nước sâu tới bụng, bọn chúng căn bản không có lực trả đòn. Mà kỵ binh của địch ung dung xông thẳng xuống sông, chém giết vô cùng thoải mái.

Nước sông hóa đỏ, thây chật cả dòng sông Mị Nhi...

Đánh ở giữa dòng còn thêm hai mặt giáp công, kỵ binh khắc chế bộ binh, sinh lực tràn trề, mặc dù tổng cộng Thiết Phong Kỳ và Linh Phong Kỳ chỉ có không tới vạn người, nhưng dưới thế cục như vậy mà không thắng được quân Sơn cẩu, Phương Hổ và Thủy Trung Đường chỉ còn nước tự sát để tạ tội.

Dưới tình huống như vậy, chiến sự ở bến Thu Thủy trở nên thoải mái nhẹ nhàng, một trận truy kích chiến cuối cùng lại biến hóa thành một trận chiến tiêu diệt oanh oanh liệt liệt. Trận chiến này dưới tình huống như vậy, từ tiết tấu mạnh mẽ thanh thoát lúc đầu, nay đã trở thành một khúc nhạc du dương chậm rãi, rất nhanh đã đi vào giai đoạn kết thúc.

Ba vạn quân Sơn cẩu dưới sự chém giết điên cuồng của kỵ binh địch ở hai bên bờ sông gần như chết hết. Chỉ có một số ít binh sĩ phản ứng nhanh nhẹn, thừa dịp trận chém giết ở hai bên bờ sông còn đang bừng bừng khí thế, lập tức lặng lẽ men theo hai bên rừng rậm mà chạy trốn.

Một cánh quân đặc chủng xuất sắc nhất, có năng lực đánh ở vùng rừng núi nhất của Đế quốc Kinh Hồng dưới tình huống như vậy đã bị tiêu diệt toàn quân. Mà cho đến khi thất bại, Thế Quân Dương và Lê Xương Kiệt cũng chưa hiểu được rốt cục là vì nguyên nhân gì mà Linh Phong Kỳ đột nhiên xuất hiện trên bến Thu Thủy, còn Thiết Phong Kỳ lại đuổi tới nơi đây trước thời gian mà bọn chúng dự tính.

Bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ, cả trận chiến này là do con rắn độc nhỏ bên cạnh bọn chúng, Bát Xích, lặng lẽ bố trí.

Bất kể là Thủy Trung Đường hay Phương Hổ chẳng qua chỉ là con rối bị tên tiểu tử này điều khiển, nghe theo sự chỉ huy của nó mà thôi.

Mà hiện tại, khi trận chiến đã gần tới hồi kết thúc, trên bờ sông Mị Nhi gần như không còn thấy bóng một tên quân Sơn cẩu nào nữa, Lê Xương Kiệt dẫn dắt một toán quân liều chết chiến đấu tới cùng, nhưng không thể nào chống nổi kỵ binh của địch thay phiên nhau quần cho tơi tả. Khi tất cả vệ binh bên cạnh đều chết hết, Phương Hổ nhanh chóng giục ngựa chạy tới, đâm một thương vào đùi Lê Xương Kiệt, cắm chặt hắn xuống bờ sông, lớn tiếng quát hỏi:

- Đứa nhỏ đâu? Còn Thế Quân Dương đâu?

Lê Xương Kiệt cười to đầy vẻ quật cường, sau đó xoay tay rút đao cắt cổ tự vẫn.

Phương Hổ dõi mắt nhìn khắp chung quanh, hai bên bờ sông Mị Nhi, binh sĩ hai Kỳ đang reo mừng chiến thắng, nhưng vì sao không thấy bóng dáng của Thế Quân Dương và Bát Xích...?

O0o

Ngày Mười Hai tháng Tư, quân Sơn cẩu triển khai một trận đại chiến liều chết với Linh Phong Kỳ và Thiết Phong Kỳ, cuối cùng hoàn toàn đại bại, ba vạn quân Sơn cẩu rốt cục chỉ trốn thoát được không tới ba ngàn. Đây cũng là trận đại thắng huy hoàng đầu tiên mà Thiết Huyết Trấn lập nên lúc không có sự chỉ huy của Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ chút nào. Linh Phong Kỳ tử trận hơn một ngàn tám trăm người, bị thương gần ba ngàn người, trong đó số trọng thương chiếm gần một nửa. Thiết Phong Kỳ đỡ hơn một chút, nhưng nếu tính cả tổn thất ở Lão Nha khẩu và Điệp Thúy lĩnh cũng hết sức nặng nề. Binh lực của cả hai Kỳ cộng lại lúc này chỉ còn trên dưới bảy ngàn, trong đó bị thương quá nửa, chiến lực còn thua kém cả một Thiết Phong Kỳ lúc thời kỳ cường thịnh.

So ra, Huyết Phong Kỳ dưới tay Bích Không Tình hiện đang tung hoành tại miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, hiện giờ chủ lực ba Doanh vẫn được bảo tồn, binh lực vẫn còn giữ nguyên ở con số khoảng bảy ngàn người, tổn thương hầu như không đáng kể. Quân số chủ yếu của Huyết Phong Kỳ bị tổn thất chỉ là do lúc trước bị Thiển Thủy Thanh rút ra hai ngàn người, vì vậy mà đột ngột trở thành Kỳ mạnh nhất của Thiết Huyết Trấn hiện tại. Về phần Thiển Thủy Thanh, dưới tay hắn hiện giờ chỉ còn hơn một trăm người, coi như từ Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn hạ xuống làm một Sáo quan. Cho dù là luôn luôn thắng lợi, nhưng vì xảy ra chiến sự liên miên không dứt, binh lực Thiết Huyết Trấn vẫn giảm mạnh xuống chỉ còn một vạn bốn ngàn người. Từ hai vạn bảy ngàn lúc xuất chinh, cho đến hiện tại chỉ còn một vạn bốn ngàn, đã có gần một nửa tướng sĩ Thiết Huyết Trấn vĩnh viễn nằm lại ở mảnh đất Kinh Hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.