Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 9: Không cần sự thương hại của anh




Phông Phi Vân không sợ nhất chính là người chết, nói:

- Cho dù là như thế thì những cổ tăng kia cũng còn bị kẹt ở trong hầm mỏ, người của trấn Long Thạch cũng không có lý do gì sợ hãi mới phải?

Thằng nhóc kia hình như cũng sinh ra mấy phần sợ hãi, nói:

- Trước đây thì đại nhân vật của gia tộc Ngân Câu cũng đã liên thủ phong bế hầm mỏ lại, nhưng nghe dượng họ của ta nói là trước khi phong ấn hầm mỏ lại thì đã có ba vị cổ thi tăng nhân từ bên trong chạy ra ngoài, bây giờ cũng không ai biết bọn họ ở nơi nào, dự là đã chạy tới Long Thạch trấn cũng không chừng.

Ngao!

Một tiếng sói tru ở sơn lĩnh đằng xa vọng tới, vang dội cả bầu trời đêm, mang theo mấy phần sát khí trang nghiêm.

Tuy là tu vi Phong Tiên Tuyết không tầm thường nhưng đích thực là rất nhát gan, lúc này đã không nhịn được mà kéo cổ tay của Phong Phi Vân lại, đem cả cái đầu thiếu chút nữa đã chôn vùi trên bả vai của hắn.

Phong Phi Vân sờ sờ cằm, nói:

- Không phải là anh họ bà con xa của ngươi hay sao?

Thằng nhóc kia hơi sửng sốt, tiếp theo đó lúng túng cười một tiếng:

- Thật ra thì dượng họ với anh bà con xa của ta đều làm việc ở trong hầm mỏ!

Phong Phi Vân cũng không quản những lời này là thật hay không, hay là thủ đoạn mời chào khách của thằng nhóc này, nhưng mà lúc này quả thực trời đã không còn sớm nữa, vả lại hắn cũng chưa quen thuộc Kính Hoàn cổ sơn, bây giờ đi vào núi thì coi như hắn dám đi, Phong Tiên Tuyết cũng tuyệt đối không dám đi.

Vậy thì tạm thời bây giờ cứ ở lại trấn Long Thạch thêm một đem, chỉ hy vọng Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia không nhanh như vậy mà đã đuổi theo kịp.

Trạm dịch Bạch Mã chính là một trong ba nhà trạm dịch ở trên trấn Long Thạch, tuy là không nguy nga tráng lệ nhưng cũng coi là yên tĩnh rộng rãi.

Sau khi thằng nhóc này dẫn hai người Phong Phi Vân vào trong trạm dịch thì liền vội vàng đóng cửa chính lại, đồng thời lấy chốt cài bằng sắt khóa trên cánh cửa, hình như thực sự sợ hãi những cổ thi tăng nhân kia đêm hôm sẽ âm thầm đi vào.

Bên ngoài trạm dịch tuy là một màu đen nhánh nhưng bên trong lại thắp sáng bằng một ngọn đèn Thanh Đồng, chỉ là bởi vì cửa sổ được tấm ván gỗ đóng lại, khe cửa bị vụn gỗ lấp kín cho nên ở bên nòoài không nhìn thấy ánh sáng được.

Thấy thế này, làm cho Phong Phi Vân vốn có nghi ngờ ở trong lòng lại tin được mấy phần.

Tuy là trời đã tối, nhưng trong trạm dịch cũng không thiếu khách nhân, những người này mang theo bên người rất nhiều linh khí, phần lớn tu vi đều dừng lại ở linh dẫn sơ kỳ, dù như vậy thì những võ giả bình thường cũng không thể sánh bằng.

- Tuy là Kính Hoàn cổ sơn rất nhiều chỗ quỷ dị, hơn nửa lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng nhưng mà bên trong lại giấu không ít dược liệu hiếm có, vận khí tốt thậm chí có thể nhặt được luyện khí khoáng thạch. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hằng năm đều đặc biệt có tu sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới Kính Hoàn cổ sơn, phần lớn những người này đều qua đêm ở trạm dịch Bạch Mã của chúng tôi. Cho nên khách quan người có thể yên tâm, nơi này của chúng tôi tuyệt đối không phải hắc điếm, tính mệnh và tài sản đều được bảo đảm.

Thằng nhóc kia cúi đầu khom lưng nói với phong Phi Vân.

- Đó cũng không chắc chắn, ta làm sao cứ có cảm giác có ánh mắt bất thiện phóng tới đây thế?

Phong Phi Vân hỏi.

Lúc Phong Phi Vân và Phong Tiên Tuyết đi vào trạm dịch Bạch Mã cũng đã thu hút ánh mắt của mọi người trong trạm dịch, tuy là loại tổ hợp tuấn nam nỹ nữ như vậy thấy cũng không ít nhưng thiếu nữ đẹp như Phong Tiên Tuyết lại rất hiếm thấy, điều này làm cho tinh thần của những khổ tu giả quanh năm sống với việc liếm máu trên lưỡi đao đều bị kích động.

Tại trấn nhỏ ngoài núi này, chính là nơi núi cao cách xa hoàng đế, dù cho làm ra những chuyện trái với thông lệ thì cũng không có ai quản được, mấy người đàn ông vạm vỡ râu ria lồm xồm kia căn bản không che giấu được thú tính trong ánh mắt, liếm liếm môi, đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Như vậy cũng giống như một con sói chưa từng trải qua mùa đông vậy, đột nhiên nhìn thấy một con dê con thơm phức, loại dụ dỗ này căn bản không phải lý trí có thể khống chế được.

Tiểu nha đầu Phong Tiên Tuyết này bây giờ càng giả bộ là người nhát gan, đáng thương, cố ý thè lưỡi thật đáng yêu, nhút nhát đi sau lưng Phong Phi Vân, thật giống như rất sợ tiếp xúc với những người hung ác này vậy.

Đừng nói là những tu sĩ trong trạm dịch này, ngay cả Phong Phi Vân cũng bị nàng làm cho toàn thân phát hỏa, nếu không phải biết rõ bản tính của nàng thì đoán chừng cũng đem nàng trở thành nàng Laury ngây thơ rồi, mang nàng tới một nơi không người để cho nàng xem đại kim ngư một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.