Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 7: Xem cô còn dám hay không




Phong Phi Vân nhìn chăm chú xuống đôi chân thon dài thẳng tấp của Phong Tiên Tuyết, tuy là y phục bạch y kính sam nhưng căn bản không che đậy được vóc dáng tuyệt vời của nàng, dù cho không cần chạm vào cũng có thể xác định được đôi chân ngọc ấy tuyệt đối khá mềm mại.

Hai mắt Phong Phi Vân lộ ra vẻ bỉ ổi, từ hai chân của nàng lại chuyển qua trước bộ ngực của nàng, đúng là đầy đặn tròn trịa mà, quả thực so với tiểu vu nữ La Ngọc Nhi kia thì còn trổ mã hơn. Điều này không khỏi làm hắn xúc động, trước mắt là tu tiên giới, nam nhân đều phải luyện cốt thối thể, chẳng lẽ nữ nhân ngực to thân hình thon gọn đều đứng ở đây cũng không được phép hay sao?

Phong Tiên Tuyết đối với ánh mắt sắc lang này của Phong Phi Vân thì đã sớm khó chịu, rất muốn nhào tới móc hai mắt của hắn ra, nhưng lại sợ sau khi mình nhào tới không móc được mắt của hắn mà còn bị hắn phản công ở trên giường.

- Thì ra cô ấy là Đông Phương Kính Nguyệt!

Phong Tiên Tuyết nói.

Phong Phi Vân đã nằm ở trên giường, hình như thật sự muốn đi ngủ, sau khi lấy chăn bông đắp lên trên người, lại ngẩng đầu lên, trêu đùa nói:

- Vợ à, bây giờ cũng là ngày lành tháng tốt, nếu vợ không muốn rời đi thật vậy thì vui vẻ ở lại đây đi, ta nhất định làm cho vợ có một buổi sáng khó quên!

Phong Tiên Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người rời đi, nói:

- Hay là ngươi đi tìm vị Đông Phương cô nương kia đi, rồi làm cho nàng cùng với ngươi trải qua một buổi sáng khó quên há!

"Bành!"

Cửa bị đóng lại, tiếng bước chân của Phong Tiên Tuyết dần dần đi xa.

- Thật ra ta cũng muốn, nhưng cô ấy lại không muốn!

Phong Phi Vân vừa cười vừa la thật lớn, thật giống như chỉ sợ Phong Tiên Tuyết không nghe được vậy.

Phong Tiên Tuyết đúng là đã đi rất xa, ngay cả tiếng bước chân cũng đã biến mất.

Trong viện rất nhanh lại khôi phục sự yên tĩnh, không bao lâu sau có một bóng người từ trong gian phòng kia lẻn ra, leo qua tường rồi dọc theo một con đường mòn hẻo lánh đi tới chỗ bức tường trongTiềm long biệt viện.

Người này dĩ nhiên là Phong Phi Vân!

Nếu đã biết được trên thẻ tre ghi khắc chính là địa mạo Kính Hoàn cổ sơn thì hắn đâu còn bình tĩnh được nữa, coi như mạo hiểm phiêu lưu để Đông Phương Kính Nguyệt truy sát thì hắn nhất định cũng muốn tìm được Thương sinh động phủ.

Chỉ cần có thể lấy được linh tuyền, tu vi liền thăng cấp, như vậy thì coi như là thiên hạ to lớn cũng phải có đất dung thân.

"Nha đầu ngốc Tiên Tuyết này quả nhiên là ngực lớn nhưng không có đầu óc, như vậy mà đã dễ dàng buông tha cho ta. Mỹ nữ vô não mà!

Phong Phi Vân cảm thán đôi câu, sau đó liền tung người lên một cái đã nhảy vọt khỏi tường rào đá xanh của Tiềm long biệt viện, rơi xuống trên cây phong trên đường lớn.

Tiềm long biệt viện nằm ở nơi ngoại thành xa xôi, xung quanh cũng không có chợ phồn hoa, đường tuy là rộng lớn nhưng lại có rất ít người, nhưng thật ra lại có một chiếc cổ xe đồng thần lộc dừng ở giữa đường lớn.

Sơn lộc thuần tuấn, trên bốn vó đều có móng ngựa bằng đồng, trên lưng che phủ bởi vảy màu xám bạc, trên cổ quấn xích sắt lớn như cánh tay, cổ xe kéo theo tám cái bánh xe thật to.

Lá phong đỏ như lửa bị gió thổi rơi rơi, tung bay lả tả trên đường lớn.

Đang lúc cổ xe đồng thần lộc đứng bên cạnh cây phong, đang lúc thần lộc vẫn còn đang hắt hơi, trong lỗ mũi phun ra luồng khói xanh.

- Phu xe, đi đến Long Thạch trấn bao nhiêu tiền?

Phong Phi Vân đi tới, tay nhẹ nhàng sờ trên lưng thần lộc, trong lòng thầm khen, một con ngựa thần thật tốt.

Loại xe đồng thần lộc này ở trong Tử Tiêu cổ thành cũng không phải là hiếm thấy, chỉ cần đưa ra giá cả cao một chút thì người đánh xe có thể đưa ngươi đi tới bất kỳ chỗ nào ngươi muốn.

- Đây chính là muốn ra khỏi thành rồi!

Thanh âm trong cổ xe đồng truyền tới.

- Ngươi sợ ta đây không trả nổi giá?

Phong Phi Vân cười nói, nhưng mà nụ cười trên mặt rất nhanh đã biến mất, bởi vì thanh âm của phu xe kia quả thực quá quen thuộc.

- Ta là sợ ngươi rời khỏi thành làm chuyện xấu!

Phong Tiên Tuyết từ trên cổ xe đồng chui ra, ngồi lên trên vị trí người điều khiển cổ xe, trong tay nắm xích sắt xuyên qua chóp mũi thần lộc, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười đắc ý, cười đến mức thật xinh đẹp.

Nàng dĩ nhiên là rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đẹp, tay đẹp, chân cũng đẹp, đặc biệt là cười tươi như vậy thì quả thực sẽ câu dẫn mất linh hồn bé nhỏ của người khác.

Cũng không biết Phong Phi Vân là đang ảo tưởng cái gì, dưới tình cảnh này, nhìn thấy nàng đang cười ngây ngô mà suy nghĩ. Nụ cười này đúng là làm cho lòng hắn hơi giật mình, tựa như suốt đời không thể quên đi nụ cười này.

Cũng giống như chuyện nam nữ vừa gặp đã yêu nhau vậy, tâm tình lay động cũng là chuyện bình thường thôi!

- Nhìn cái gì vậy, muốn đánh nhau phải không?

Trên trán Phong Tiên Tuyết bốc lên hắc tuyến, cho rằng tên Phong Phi Vân này lại đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đây.

- Khụ khụ! Cái này ... Tiên Tuyết muội muốn đi đâu vậy?

Lần này hiếm thấy Phong Phi Vân không có hứng thú trêu ghẹo nàng, cũng không có gọi nàng là vợ!

Cái đầu nhỏ của Phong Tiên Tuyết hơi nghiêng, ngón tay cầm lấy sợi tóc vuốt vuốt, chớp chớp mắt, cười nói:

- Ta biết ngươi muốn đi Kính Hoàn cổ sơn, vì vậy liền đi mướn trước chiếc cổ xe đồng thần lộc này để chờ ngươi, ngươi xem, ta mới đợi được thời gian một chun trà mà người đã mò tới.

Lần này đến lượt Phong Phi Vân trên trán bốc lên hắc tuyến, trong lòng xúc động, thì ra trong thiên hạ này vẫn còn có nữ nhân không phải là "cây đèn cạn dầu".

Nếu như đem nữ nhân này xem như là kẻ đần độn vậy thì mình mới chính là kẻ đần nhất trái đất này!

Cho dù tiểu cô nương Tiên Tuyết này nhìn như loại ngực lớn không có não nhưng trong đầu cũng sáng sủa lắm, một hai câu tuyệt nhiên không lừa được nàng.

Phong Phi Vân nói:

- Thật ra thì ... ta chưa bao giờ nghĩ tới việc phải đi Kính Hoàn cổ sơn!

Mang theo một nữ nhân đến nơi thâm sơn tìm bảo vật cùng với việc đi vào kỹ viện tầm hoa vấn liễu khá giống nhau, nhưng khác biệt lớn nhất là ở chỗ một người không cần trả tiền, một người cần phải trả tiền.

Phong Phi Vân dĩ nhiên là không muốn mang nàng theo, dù sao thì cô nam quả nữ đi vào sâu trong rừng rậm cũng khó tránh khỏi phát sinh một số chuyện ngoài dự liệu, Phong Phi Vân lần này là đi tìm Thương sinh động tiên chứ không phải đi tìm cái động tiên nào khác.

- Nhưng mà ngươi vừa mới nói muốn đi trấn Long Thạch mà?

Ánh mắt Phong Tiên Tuyết híp thành hình trăng lưỡi liềm, lông mi run lên một cái, đem toàn bộ sức mạnh của mình hoàn toàn thu liễm lại, lúc này tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, chỉ hy vọng Phong Phi Vân có thể mang nàng cùng lên đường.

Phong Phi Vân cảm thấy đau đầu, nói:

- Tiên Tuyết, cũng không phải là ta không muốn dẫn muội đi, thực sự là chuyến đi này quá nguy hiểm, nghe nói buổi tối ở Kính Hoàn cổ sơn tương đối không an toàn, có huyết thi bò từ dưới mộ lên đi dạo, có nữ quỷ hát vang dưới ánh trăng, lại có bộ xương khô bạch cốt tập hợp thành lập sơn trại, chuyên môn đi bắt những cô gái có dáng dấp xinh đẹp mà luộc nước sôi ăn sống. Những nơi như thế này thì muội vẫn không nên đi là hơn!

Phong Phi Vân biết Phong Tiên Tuyết từ bé đã sợ ma quỷ, vì vậy bèn đặc biệt nói những thứ này để hù dọa nàng.

- Không sao đâu, nhưng nếu ngươi không mang ta đi thì thì ta liền dán cáo thị khắp thành nói trong Kính Hoàn cổ sơn có báo vật xuất thế, đến lúc đó toàn bộ cường giả của Tử Tiêu cổ thành đều hướng về Kính Hoàn cổ sơn, dù cho ngươi không mang ta đi thì ta cũng có thể cùng mọi người đi đến đó.

Phong Tiên Tuyết vẫn giả bộ vui vẻ, cười thoải mái, đôi chân thon dài mảnh khảnh treo trên cổ xe đồng, nhẹ nhàng vẫy tay với cô tiểu muội muội Tử La nhà bên cạnh.

Nàng càng giả bộ là cả người lẫn vật đều vô hại thì Phong Phi Vân càng đau đầu.

- Vậy được rồi! Muội có thể đi, nhưng đến lúc đó nếu bị dọa đến khóc nhè thì cũng đừng oán trách ta.

Phong Phi Vân dẫm lên càng xe rồi nhảy vào trong cổ xe đồng thần lộc, nếu đã không thể bỏ nàng ở lại vậy thì cũng chỉ có thể mang nàng theo.

Tu vi của nàng cũng không tệ, Phong Phi Vân không sợ đến lúc đó nàng sẽ gây cản trở, chẳng qua chỉ là tò mò tại sao nàng cứ nhất định muốn đi theo.

- Ha ha! Vậy chúng ta ngay bây giờ đi đến Kính Hoàn cổ sơn nha!

Trên mặt Phong Tiên Tuyết mang theo nụ cười quỷ dị.

- Chúng ta phải đi thật nhanh, dù sao ta vẫn cảm thấy chuyến đi này sẽ không yên ổn!

Trong lòng Phong Phi Vân mang theo mấy phần lo lắng, phải biết rằng Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia đều thấy qua thẻ tre, với ý chí của bọn họ thì dám chắc đã phân tích ra trên thẻ tre ghi chép chính là địa mạo của Kính Hoàn Sơn, tuy là bọn họ không cách nào ghi lại địa đồ văn lộ trên thẻ tre nhưng rất có thể đã chờ ở trấn Long Thạch.

Bởi vì trấn Long Thạch chính là con đường nhất định phải đi qua mới đến được Kính Hoàn cổ sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.