Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 37: Có thể tìm Hắc gia giúp đỡ




Toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu rung động, phía trên có thổ thạch lăn xuống làm cho một số đệ tử có tu vi thấp bị chôn sống trong lòng đất.

Tam điện chủ hỏa đầu đà của Sâm la điện cũng bắt đầu xuất thủ, tu vi của tên hung ma này cũng không kém gì tổ sư Đại diễn tiên môn, người cao chừng trăm trượng, hảo diễm bùng cháy toàn thân, vang dội một góc trời.

"Ầm ... ầm ...!"

Mỗi một bước chân của hắn đều làm cả mặt đất bị chấn động rung rinh, phá vỡ miếu thần, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh cái giếng hoàng nê, đưa móng tay to lớn ra muốn đập nát cái giếng.

Tổ sư Tần gia hiển nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, từ trong cổ xe đồng bay ra, tóc trên đầu bạc trắng hóa thành vô số lợi kiếm dài đến ba nghìn trượng, kiếm khí cường đại vô cùng, chẳng qua chỉ là dư âm mà đã làm cho tòa phật điện biến thành bụi phấp, sụp đổ thành tro tàn.

Ba vị cự kình này hình như rất ăn ý nhau, dự định liên thủ công phá cổ giếng hoàng nê.

"Ùng ùng!"

Tiếng đổ sập rất lâu vẫn không dứt, dường như muốn làm cho cả ngọn Kính Hoàn Sơn cũng bị đánh xuyên qua.

Thủ đoạn của ba người rất thông huyền, làm cho những người có mặt ở đây rất ngưỡng mộ, không người nào là không cảm thán sự cường đại của bọn họ.

- Tu vi ba lão già này vậy mà đạt tới trình độ như vậy, thật sự là có chút không ngờ!

Phong Phi Vân trốn dưới một tòa phật tháp, nhìn về hướng cổ giếng hoàng nê, trong lòng cũng hơi khâm phục tu vi của ba vị cự kình này, với tu vi của bọn họ thì việc công phá cổ giếng hoàng nên chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Phong Phi Vân không khỏi nghĩ đến vị nữ thi mặc phật y đang ở trong cổ giếng hoàng nê kia, vị này đã từng là tuyệt thế giai nhân, nói không chừng chính là cô ta đang đánh nhau với ba vị cự kình kia, hình như đang muốn bảo vệ cái gì đó.

Không tiếp tục xem nữa, Phong Phi Vân đẩy cửa sổ của toà phật tháp ra, song chấn cửa sổ đã sớm mục nát, từng miếng gỗ mục rơi đầy trên đất.

- Tiên Tuyết, Tiên Tuyết!

Phong Phi Vân kêu lên hai tiếng nhưng lại không thấy ai trả lời, lúc muốn rời đi để tránh cho những cổ thi tăng nhân kia bị tiếng gọi này kéo đến đây, như vậy thì phiền phức lớn.

Nhưng mà đúng lúc này, Phong Phi Vân lại dừng bước, mũi ngửi được một mùi hương. Ở trong tòa Phật tháp lại ngửi thấy được mùi thơm của rượu thịt, tuy là rất nhạt nhưng lại rất có thật.

Hình như có người đang quay thịt và uống rượu trong Phật tháp.

Ở nơi này tại sao lại có mùi thơm của rượu thịt chứ?

Chẳng lẽ trong tòa Phật tháp còn có người sống hay sao? Trong lòng Phong Phi Vân mang theo nghi ngờ, thận trọng đi vào trong, dọc theo cầu thang đầy bụi bặm và mạng nhện, hướng về phía trên Phật tháp đi tới thì mùi thơm rượu thịt càng lúc càng nồng đậm, coi như chỉ ngửi sơ qua thì cũng có thể khẳng định được rượu thịt kia nhất định hết sức rất ngon.

Dù cho cứng rắn thế nào đi nữa, dù cho sắc bén thế nào đi nữa, một khi rơi vào trong nước sôi thì cũng tan chảy trong nháy mắt.

Dĩ nhiên đây cũng bởi vì đạo đồng trung kiếm này của Tần Minh thực sự quá nhỏ nên Phong Phi Vân mới có thể sử dụng huyết dịch sôi trào trong người làm hòa tan nhanh như vậy được. Nếu như đổi lại Song đồng toái nguyệt kiếm của Phong Tiên Tuyết thì dù cho uy lực không bằng đạo kiếm khí ngưu mao này nhưng mà Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không dám lấy người mình ra đón, như vậy chẳng khác nào tìm cái chết chứ.

Sau khi Tần Minh thấy kiếm khí đâm vào mi tâm của Phong Phi Vân thì khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, nói:

- Không chịu nổi một kích!

Mặc dù Phong Dật Chi và hai vị hộ pháp khác của Phong gia đứng rất gần Phong Phi Vân nhưng lại không thể nào kịp xuất thủ cứu giúp, khi bọn họ chuẩn bị xuất thủ ngăn cản đạo kiếm thì kiếm khí đã chui vào giữa mi tâm Phong Phi Vân.

Trong lòng Phong Dật Chi lo lắng, đôi mắt già nua trở nên đỏ ngầu, vậy mà hắn lại trơ mắt nhìn đứa cháu trai duy nhất chết trước mặt mình.

Đông Phương Kính Nguyệt đứng ở trước người Phong Phi Vân, tận mắt nhìn thấy kiếm khi truyền vào mi tâm, bên tai còn nghe được âm thanh da thịt bị đâm thủng.

Giữa mi tâm Phong Phi Vân có một huyết điểm màu đỏ, hai mắt cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, tựa như hắn đã chết rồi vậy.

- Phong Phi Vân, ta truy sát ngươi hai lần mà ngươi đều không chết, làm sao lại có thể chết trong tay một ngoại nhân chứ?

Đông Phương Kính Nguyệt chợt dùng một quyền đánh vào ngực Phong Phi Vân.

Một khi Phong Phi Vân chết thì sẽ không có người nào có thể điều khiển được độ trận đài sen, muốn đi ra khỏi toàn miếu thần này sẽ rất khó khắn nên hiển nhiên nàng sẽ rất tức giận.

- Ai daaaa! Nhẹ một chút, xương cốt ta đều muốn gãy hết rồi này!

Phong Phi Vân che ngực ho khan không ngừng.

Đông Phương Kính Nguyệt cũng rùng mình một cái, thân thể mềm mại chợt co rút lại, hiển nhiên là đã bị Phong Phi Vân làm cho hoảng sợ hết hồn. Thằng nhãi này lại còn chưa chết?

Điều này làm sao có thể chứ?

Bị một kiếm đâm vào mi tâm, lại không chết?

Không chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt cả kinh ngẩn người mà lúc này Phong Dật Chi cũng sững sờ không kịp phản ứng, ngẩn người đứng im tựa như một bức tượng thạch điêu.

"Loảng xoảng boong boong!"

Ở phía xa, bảo kiếm trong tay Tần Minh rớt xuống đất!

Ngay cả 3 vị đại nhân vật cấp bậc cự kình cũng muốn lao đến đây, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái nhưng ba vị cự kình này cũng đã chú ý đến tên Phong Phi Vân vô cùng quỷ dị.

Bị một đạo kiếm đâm vào mi tâm mà lại không chết, chẳng lẽ là yêu nghiệt chuyển kiếp sao? Trong lòng rất nhiều người có mặt ở đây có cùng một suy nghĩ như vậy!

Dĩ nhiên trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt rất buồn bực, nàng đã bắt đầu hoài nghi rằng: Với năng lực của bản thân, liệu sau này nàng vẫn còn có thể giết chết được tên vô sỉ kia hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.