Tâm Sâu Tựa Biển

Chương 13: Mở khoá




Cố Thất Thất nghĩ, không có khả năng Nolan cùng Lục Trăn bất hòa.

Cố Thất Thất nói, "Thiếu tá là người cố chấp, anh ta yêu Lục Trăn như vậy, không giống như là diễn trò, anh ta sẽ không làm thương tổn người mình yêu."

Hạ Thanh tiếp nhận nói, "Thế nhưng, người anh ta yêu sẽ làm tổn thương trái tim của anh ta."

Cố Thất Thất cũng không biết phải nói gì.

Lục Trăn sau khi rong chơi mấy ngày, trở về lại biến thành làm việc điên cuồng, liên tục làm việc hai ngày, sắp tới năm mươi tiếng đồng hồ không có nghỉ ngơi, đầu óc đều có chút hỗn độn, anh ta không muốn ngồi trước máy vi tính tiếp tục công việc, cũng không muốn đi đàm phán với khách hàng.

Lục Trăn chỉ nghĩ thả lỏng một chút, anh ta lái xe, bất tri bất giác, chạy đến nơi Nolan ở.

Địa chỉ của Nolan, Lục Trăn đã sớm thuộc làu, đã sớm ghi nhớ ở trong lòng, chỉ là, chưa có tới quá, Lục Trăn không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ hãi muốn đi chỗ nào, mặc kệ đi chỗ nào, anh ta cũng tự tin, chính mình không sợ hãi.

Không có bóng mờ.

Hôm nay, Lục Trăn đã cường đại đến mức cái gì cũng không sợ.

Nhưng mà, thời gian đến nơi ở của Nolan, Lục Trăn vẫn có chút cảm giác rất quái dị.

Lục Trăn là phần tử khủng bố, Nolan là chống khủng bố, quan hệ của bọn họ ái muội không rõ, dây dưa không rõ, mang theo vài phần quỷ dị, lúc này, Lục Trăn lại đến nơi Nolan ở giống như là tội phạm được thả ra, mới vừa đi ra khỏi ngục giam, vừa mới hít thở đến không khí tự do, lại bị nhốt vào trong ngục giam.

Loại cảm giác này là rất quái dị.

Đầu óc Lục Trăn có chút hỗn độn, lại muốn đảo trở lại, nhưng mà, vừa mới nghĩ như vậy, người lại không có ý chí của mình đã xuống xe.

Phòng ở của Nolan là nhà đơn, hai tầng lâu, rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, đây là vùng khó có được yên tĩnh nhất ở Manhattan. Lục Trăn xuống xe, do dự đủ hai mươi phút, nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng đã có người ra mở cửa, một nữ nhân ra mở cửa.

Nữ nhân rất xinh đẹp, làn da màu đồng cổ, tóc màu đen, là người da đen, nhưng rất đẹp, hẳn là con lai, làn da có chút đen cũng không phải thuần người da đen, trên người mặc đồ công sở.

Mười mấy tiếng đồng hồ Lục Trăn không ngủ, đầu óc rất hỗn độn, nhưng chẳng sợ đầu óc hỗn độn, Lục Trăn cũng biết đây là một mỹ nhân, cho nên, anhđiều chỉnh tư thế có sức quyến rũ tươi cười, "Hi, mỹ nữ, xin chào."

"Anh tìm ai?" Sắc mặt mỹ nữ băng lãnh, không lộ vẻ gì, Lục Trăn nghĩ thầm, Nolan miệng nói yêu mình, sẽ không không thành thật như thế chứ, còn để một nữ nhân ở nhà đi, nữ nhân còn chưa tính.

Thiên kiều bá mị hơn tốt, mà lại đưa tới một mỹ nhân băng lãnh, đây quả thực là nam bản Nolan thiếu tá a, chính Lục Trăn cũng sẽ không có cách ứng phó a.

"Tôi tìm Nolan." Lục Trăn cười híp mắt nói.

Tiểu mỹ nhân sắc mặt càng trầm, "Anh là ai, bằng hữu thiếu tá tôi đều biết, chưa từng thấy anh."

Lục Trăn nhíu mày, đều gặp, xem ra quan hệ không cạn, thiếu tá thực sự là thâm tàng bất lộ, Lục Trăn đã quá coi thường Nolan đi.

"June, là ai?" Nolan thanh âm nhàn nhạt truyền đến, người cũng nghiêng người qua đây, Nolan đang cắn một cây viết, trong tay còn cầm văn kiện, Lục Trăn lộ ra nụ cười sáng lạn, phất tay chào hỏi.

"Hi!"

Nụ cười của Lục Trăn có thể nói là phi thường hồn nhiên vô tội, bởi vì Lục Trăn đích xác có chút mơ hồ, dẫn đến anh ta nhìn thấy tự mình nghĩ nhìn người, sẽ lộ ra ánh mắt phi thường hồn nhiên, tựa như một cái đại hình Husky.

Nolan thiếu tá biến sắc, hô hấp cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.