Tâm Ma

Chương 14: Mềm mại trong lồng ngực




- Duy Khánh, tôi rất mệt...

===========

Quả đúng như dự đoán, những ngày sau đều không có nữ sinh nào đến tìm cô. Kì Hân cũng lấy đó làm may mắn.

Chiều một hôm, Hướng hiên nhờ cô mang tài liệu lên phòng của cô chủ nhiệm. Vừa mới ra khỏi phòng thì cô đột nhiên bị ai đó xách cổ lôi đi...

Cô tự nhiên thấy choáng váng, mũi bắt đầu chảy máu.

Lại là con trai ...

Cô ngán ngẩm lắc đầu. Lần này không biết là cái gì đây. Chắc cô sẽ chết viif mất máu mất.

Kì Hân cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại..

Đến lúc cô tỉnh dậy thì thấy mình đang ở vườn trường, trước mặt còn có 4 nam sinh vô cùng cao to..

Nam sinh ở giữa không nói không rằng mà nhìn cô, sau đó cả 4 nam sinh nhảu vào cùng một lúc, dùng hết lực đấm cô.

Kì Hân rên nhẹ một tiếng, máu mũi tiếp tục chảy ra. Cô cũng không hiểu lí do bị đánh là gì....

Vốn dĩ cô là con gái, sức chịu đựng có hạn. Hơn nữa, cô còn bị sợ đàn ông. Mấy nam sinh kia trái ngược hoàn toàn với cô, ra tay không hề nhẹ.

Kì Hân cảm thấy cả người bị rút cạn hết sức lực. Máu đỏ vẫn tiếp tục từ mũi chảy ra....

Cô dùng tay che mặt, sau cùng cũng không còn sức lực nữa, bất lực ngất đi.

4 nam sinh kia đánh bõ tay thì thấy cô nằm bất động. Bọn họ dùng nước dội vào mặt cô.

Kì Hân bị nước lạnh dội vào vết thương, xót đến nỗi cô phải kêu nhẹ lên một tiếng. Cô mở đôi mắt sưng húp lên nhìn 4 nam sinh kia...

4 nam sinh kia cười khẩy, sau đó khiêng cô vào nhà vệ sinh của vườn trường, bỏ cô lại đấy.

Kì Hân không còn sức để cựa quậy nữa. Cả người cô đau ê ẩm...

Cô lại một lần ngất đi...

Một lúc lâu sau cô tỉnh dậy...

Trời tối rồi có đúng không? Ba mẹ, con rất sợ. Ở đây vô cùng lạnh lẽo. Con cũng rất mệt rồi, không muốn gắng gượng nữa. Duy Khánh, anh đang ở đâu vậy?...

Cô chua xót đảo mắt. Sau đó lại mê man...

Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, cô thấy Duy Khánh đạp cửa xông vào. Vẻ mặt lại vô cùng lo lắng...

Kì Hân yếu ớt gục đầu vào ngực anh, từng âm thanh đều vô cùng run rẩy...

- Duy Khánh, tôi rất mệt...

Duy Khánh vuốt tóc cô, sau đó chạy như điên ra ngoài gọi bác sĩ... Lúc này, cô lại mê sảng..

- Cố một chút nữa thôi. Tôi khôn cho phép em xảy ra chuyện gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.