Tâm Lý Học

Chương 7: Chương 7




Edit: Xanh Lá

Cái tên “Chiến quốc công chúa” này Đường Khanh lại thấy có chút quen tai, không nói ngay từ đầu xuyên tới đây đã có một người đại diện đáng khinh chỉ vì nhân vật nữ số 3 mà bắt cô bán mình, còn là vì phim điện ảnh này tương lai sẽ lấy được thành tích không tệ, mà Cố Dĩ Mạt, theo cốt truyện ban đầu, sau khi trải qua đêm đó ở Dạ Sắc liền thiếu chút nữa trở thành nữ chính của “Chiến quốc công chúa”, chẳng qua cô ấy cũng tự biết kỹ thuật diễn của mình, nên không đáp ứng với Lục đại tổng tài diễn vai nữ chính, mà chỉ  diễn nữ số 3. Đây cũng là lý do vì sao Cố An Nhiên về sau lại chán ghét Cố Dĩ Mạt như vậy, cơ hội mình vất vả lắm mới có được, lại bị bạn cùng phòng dễ dàng cướp đi như thế, bảo cô ta làm sao không tức?

Mắt thấy hướng đi của thế giới lại thêm một lần hỗn loạn, Đường Khanh cũng không định kiếm lối tắt nào từ hắn, như vậy sẽ có chút bị động, liền nói thẳng: “Tôi không cần anh giúp tôi.”

Lục Trạch trầm mặc trong chớp mắt, chẳng qua rất nhanh hắn lại hiểu ra. Chuyện bảo bối trước mắt này có tính quật cường hắn đương đã tra rõ, gia cảnh bình thường, cha mẹ đều mất, trước đó vì muốn nhận được cơ hội đóng phim thậm chí còn chạy tới gặp cái gọi là nhà đầu tư gì đó, tuy nói…… Cuối cùng cô cũng không đáp ứng gì cả, thậm chí còn bị người đại diện tuyên bố phong sát* (cấm minh tinh/ nghệ sĩ tham dự hoạt động). Một người như vậy, thà rằng đi mua xổ số, cũng không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, không muốn buông bỏ kiêu ngạo của mình.

Trong mắt Lục Trạch hiện lên một tia tán thưởng, hắn thích một cô gái như vậy, mà không phải những người không từ thủ đoạn vì cái gọi là cơ hội kia.

“Bảo bối, em và tôi ở bên nhau, không cần so đo quá nhiều, những thứ tôi cho em, đều là em nên có.”

Sắc mặt Đường Khanh bình thản, cô lại không muốn dựa vào hắn, cho dù tương lai sẽ không tránh khỏi việc dựa vào, thì ít nhất cũng không phải hiện tại.

“Lục tổng, đây là quyết định của tôi, hy vọng anh đừng can thiệp.”

Lục Trạch nghe cô cố chấp, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên hắn muốn đối tốt với một người, đối phương lại không cảm kích. Nhíu mày, chẳng qua rất nhanh liền giãn ra, cô muốn sự tôn trọng, hắn có thể cho cô, tương lai còn dài, với địa vị của hắn, một ngày nào đó cô vẫn sẽ dựa vào mình. Còn về hiện tại, hắn cũng vui vẻ để chính cô tự mình xông pha, chờ đến khi cô mệt mỏi, chính là lúc hắn tiếp nhận.

“Được, tôi có thể không can thiệp vào chuyện của em. Chẳng qua, bảo bối, em nên sửa miệng, tôi không hy vọng lần sau nghe được hai chữ Lục tổng từ trong miệng em.” Khóe miệng Lục Trạch tuy mang theo ý cười, chẳng qua ánh mắt hơi híp lại, nghĩ nếu như cô cự tuyệt thì nên trừng phạt cô thế nào.

Đường Khanh không ngốc, tuy không hiểu hết dáng vẻ hắn lúc này, nhưng cũng đoán được nếu mình không thuận theo, xem chừng sẽ phải chịu chút tội.

Vì thế, hiếm khi Lục Trạch nghe được lời nói không phản kháng của đối phương.

“Có thể.” Nghĩ một chút, cô nói: “Lục Trạch.” Nói xong, cô ghé mắt thấy Lục Trạch nhướng mày, liền biết hắn cũng không vừa lòng với xưng hô này lắm, vì thế lại rũ mắt nói: “Lục Trạch, anh dù sao cũng phải cho tôi thời gian thích ứng.”

Nghe vậy, Lục Trạch thật ra hơi kinh ngạc một chút, người kiêu ngạo như thế vậy mà lại cúi đầu, đây đúng là niềm vui bất ngờ đó.

“Được, tôi cho em thời gian thích ứng, chẳng qua, hy vọng em đừng để tôi đợi lâu.”

Dứt lời, bên trong xe khôi phục an tĩnh, Lục Trạch không mở miệng nữa, Đường Khanh đương nhiên cũng sẽ không mở miệng.

Qua bữa trưa, Lục Trạch còn muốn đến công ty làm việc, liền đưa Đường Khanh trở về chung cư. Đương nhiên, lúc rời đi, Lục đại tổng tài còn rất không biết xấu hổ mà muốn một nụ hôn nữa.

Trở lại chung cư, Cố Dĩ Mạt cũng không ở nhà, rốt cuộc cô ấy còn phải muốn nuôi cha mẹ, không thể tùy hứng giống như Đường Khanh, không muốn làm việc liền ở riết trong nhà.

Cha mẹ của nguyên chủ thân thể này thật ra cũng để lại một chút di sản, không nhiều lắm, hơn ba mươi vạn (hơn 300 nghìn NDT), ở trong thành phố S chỉ đủ mua một cái WC, chẳng qua tiết kiệm một chút, chi tiêu bình thường trong mấy năm thật ra cũng đủ rồi.

“Hệ thống, ta nhớ rõ về sau dường như có một phim điện ảnh hài sẽ tạo tiếng vang lớn, tiền đầu tư lại rất nhỏ.” Đường Khanh nằm trên giường, nghĩ lại hướng đi của thế giới ban đầu trong tư liệu hệ thống cung cấp.

Quen biết ký chủ lâu như vậy, hệ thống liền lập tức đoán được cô muốn làm gì.

“Ngươi muốn lấy tiền đầu tư vào phim đó?”

“Đầu tư nhỏ tiền lời cao, cơ hội tốt như vậy sao ta lại bỏ qua được. Cố Dĩ Mạt có trái tim thánh mẫu, ta lại không chứa trái tim thánh mẫu kia được, vạn nhất ngày nào đó nam chính chán ta mà một chân đá văng, ta ít nhất vẫn còn có tiền, rốt cuộc thì cứu vớt xong nam chính hắc hóa còn phải tìm người điều tra cái kia phòng thí nghiệm tệ hại kia nha.”

Hệ thống hiếm khi lại thấu hiểu cô, hơn nữa vì hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cũng không nhập nhằng, thoải mái nói: “Phim điện ảnh kia tên là “Giáo chủ Ma giáo thật khuynh thành”, hiện tại hẳn là vì vấn đề tài chính mà sắp ngừng quay.”

“Giáo chủ Ma giáo thật khuynh thành”  kể về Giáo chủ Ma giáo nam giả nữ trang, mưu toan mê hoặc Thái Tử, khuynh đảo cung đình, phá hoại vương triều, quá trình thật ra cực kỳ khôi hài, chẳng qua kết cục cũng không tốt đẹp, cuối cùng đến lúc giáo chủ sắp khuynh đảo thành công, lại bị Thái tử phi giết chết.

Không sai, trong phim này giáo chủ cũng không phải vai chính, mà là nam thứ pháo hôi, vai chính thật sự chính là Thái tử phi, nam chính Thái Tử mặc dù tạm thời bị hắn mê hoặc, nhưng cuối cùng vẫn hòa hảo trở lại với Thái tử phi.

Tục ngữ nói, nam chính là để nữ chính yêu, nam thứ là để khán giả yêu, hơn nữa trong phim hắn cũng phụ trách không ít cảnh khôi hài, cho nên khi giáo chủ chết vẫn khiến rất nhiều người thương tâm, bởi vì kết cục nghịch chuyển lớn mà lập tức khiến bộ phim này trở thành kinh điển.

Một phim kinh điển như thế mà hiện giờ lại gặp khó khăn, Đường Khanh sao có thể nào khoanh tay đứng nhìn, cho nên sau khi trúng xổ số ngàn vạn, từ đi thuế thu nhập, cô liền cầm tám trăm vạn còn lại tìm đến đạo diễn.

Ở đoàn phim “Giáo chủ Ma giáo thật khuynh thành”, sắc mặt đạo diễn Trương cũng không tốt, nữ chính đã bỏ diễn, mà nam chính và nam thứ sau khi biết nữ chính bỏ diễn xong, vậy mà cũng mang theo trợ lý bỏ đi luôn, chỉ còn lại mấy diễn viên quần chúng và một đám nhân viên đoàn phim mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đạo diễn Trương, cái này……” Phó đạo diễn mặt ủ mày chau, sau khi trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Nếu không, hay là bộ phim này liền bỏ đi.”

“Không, không thể bỏ được.” Đạo diễn Trương trầm mặt, nhìn máy quay phim trước mắt mình, hồi lâu sau, như đã hạ quyết tâm rất lớn, ông ấy mở miệng nói: “Nếu nhà đầu tư không đầu tư tiếp, tôi liền tự mình bù vào.”

Vẻ mặt phó đạo diễn khiếp sợ, “Ông điên rồi sao, tôi còn không biết ông chắc, cả gia đình ông cũng chỉ có hai ba trăm vạn, sao có thể bù được lỗ hổng này!”

“Không bù được, tôi ở thành phố S còn có một căn hộ……” Đạo diễn Trương nói, móc từ trên người ra một bao thuốc lá.

Ngay khi ông ấy sắp bật lửa, Đường Khanh bước trên giày cao gót, chậm rãi đi tới.

Đoàn phim đột ngột xuất hiện một mỹ nhân yêu diễm, đạo diễn tựa như hoàn toàn không biết vậy, nhưng phó đạo diễn, sau khi trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm, liền mở miệng: “Không biết vị tiểu thư này muốn đi đâu, chỉ là tôi cảm thấy cô đã đến nhầm chỗ rồi, nơi này là……”

Không đợi phó đạo diễn nói xong, Đường Khanh lên tiếng, ngắt lời ông ấy, hỏi: “Nơi này là đoàn phim “Giáo chủ Ma giáo thật khuynh thành”?” Sau khi biết được mình tới đúng nơi, cô lại nói: “Tôi không hề đến nhầm chỗ.”

Phó đạo diễn vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, “Xin hỏi, cô tới đoàn phim chúng tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi tìm đạo diễn Trương, bàn chuyện đầu tư một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.