Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 37




Quả nhiên, thiếu phụ kia cười áy náy, mở miệng nói:

- Vị công tử này, khoản giao dịch này sợ là nói chuyện không được rồi!

- Nói chuyện không được sao?

Mi mắt của Dương Khai co rụt lại, trên mặt một mảnh ý tức giận, lạnh lùng hỏi:

- Là tại hạ ra giá cao không đủ hay sao?

- Không phải như thế!

Thiếu phụ bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chỉ là thiếp vừa rồi nhận được phía trên đưa tin, nói không thể để cho người chuộc đi Nguyệt Nhi, nguyên nhân cụ thể trong đó, cũng không tiện báo cho ngài biết! Thiên Nguyệt vừa nghe, thân thể mềm mại không nhịn được hơi sợ run, sắc mặt tái nhợt. Nàng vừa mới thấy được hy vọng tự do, bỗng nhiên lại bị vô tình dập tắt, bị đả kích lớn có thể tưởng tượng được.

Sắc mặt của Dương Khai cũng cực kỳ khó coi, âm lãnh nhìn chằm chằm thiếu phụ đối diện. Hắn thấy trên mặt đối phương một mảnh ý lúng túng cùng cười cười, lập tức biết chuyện này chỉ sợ đã không phải nàng có thể làm chủ, cho nên coi như mình nổi giận với nàng cũng vô ích. Hắn hít sâu một hơi, như có điều suy nghĩ hỏi:

- Nàng nhận được tin tức, nói là không thể chuộc đi Nguyệt Nhi cô nương, hay là nói mọi người đều không thể chuộc đi?

- Có khác biệt sao? Thiếu phụ trở nên sửng sốt.

- Nàng chỉ cần trả lời là được. Dương Khai hừ nhẹ một tiếng. Dường như bởi vì mình đột nhiên đổi ý, thực sự có chút ít ý lấy làm thẹn, thiếu phụ trầm ngâm một chút mở miệng nói:

- Phía trên chỉ ra tên của Nguyệt Nhi, về phần những người khác, thật ra không có nói.

- Ta biết rồi, ha ha!

Dương Khai liên tục cười lạnh, thần sắc lóe lóe nói:

- Cô nương, như vậy đi, ta vẫn cảm thấy trên đời không có giao dịch nào không thành, chỉ có trả không ra giá tiền. Nếu nàng có thể đáp ứng ta mang Nguyệt Nhi rời khỏi, ta lại bỏ ra thêm một lọ linh đan, được không hả?

Vừa nói, Dương Khai vừa lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, trên mặt nổi lên thần sắc cực kỳ nhức nhối, đem bình nhỏ kia trịnh trọng đưa cho thiếu phụ. Thiếu phụ bất đắc dĩ cười khổ:

- Công tử đây là làm khó thiếp rồi, nếu phía trên đã lên tiếng, vậy chuyện này thật không phải là thiếp có thể làm chủ.

- Có thể làm chủ hay không, nàng thả nhìn một chút đan dược trong bình đi rồi nói sau. Nếu thật không thể đáp ứng, vẫn hy vọng nàng có thể thay ta liên lạc một chút với người truyền tin vừa rồi, hỏi một chút người đó cần ta bỏ ra giá cao thế nào. Trong mắt thiếu phụ lóe lên một chút ngạc nhiên, kinh ngạc nói:

- Xem ra, Nguyệt Nhi cô nương đối với công tử thật vô cùng trọng yếu a. Nguyệt Nhi quả nhiên hảo phúc khí. Có thể được người như công tử thưởng thức. Lúc nàng nhìn về Thiên Nguyệt, lại không khỏi toát ra một tia thần sắc hâm mộ. Dương Khai kiên trì muốn chuộc đi Thiên Nguyệt như vậy, rõ ràng trong nội tâm cực kỳ coi trọng nàng. Đây đối với tràng diện của một cô gái lưu lạc phong trần mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện hạnh phúc nhất.

Nàng cũng là một cô gái, đối với chuyện này đương nhiên cảm động lây. Cho nên ngược lại cũng không một câu từ chối Dương Khai, mà là tượng trưng mở ra bình nhỏ, cúi đầu nhìn thoáng qua. Vốn dĩ thần sắc thờ ơ sau khi nhìn đến vật trong bình, bỗng nhiên mắt hạnh trừng trừng, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.

Trong bình chỉ có một viên đan dược, tròn vo, trắng tinh không tì vết, tản ra một loại khí tức khiến người ta cực kỳ thư thái, ngửi một hơi, thiếu phụ thậm chí cảm giác mình lập tức tâm tình vững vàng. Nàng kinh ngạc nhìn nhìn Dương Khai, đúng lúc gặp được đối phương cười mà như không nhìn nàng, cũng không dám qua loa khinh thường, vội vàng đổ ra đan dược, đặt trên lòng bàn tay cẩn thận kiểm tra.

Thật lâu, nàng mới đặt viên đan dược trở lại bình, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, mắt lộ ra vẻ kỳ dị nhìn Dương Khai:

- Tuy rằng thiếp đối với đan dược biết không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng nhận ra đây hẳn là một viên Trảm Ma đan đúng không?

- Cô nương nhãn lực không tệ, chính là Trảm Ma đan!

Dương Khai da mặt chợt nhăn nhó, phảng phất có chút ít đau lòng gật đầu đáp.

- Những thứ này là một trong đan dược phụ trợ tốt nhất khu trừ tâm ma, duy trì tâm cảnh cho thánh vương cảnh đột phá phản hư cảnh. Trình độ quý hiếm tuy rằng so ra kém Ngưng Hư đan, nhưng giá trị lại tương xứng với nó, công tử nhất định muốn đem vật này thế chân hay sao? Dương Khai lắc lắc đầu:

- Không phải thế chân, xem như là trù mã của giao dịch, để ta mang đi Nguyệt Nhi, một viên Trảm Ma đan này chính là thuộc về Hợp Hoan Lâu của các người rồi!

- Coi như trù mã của giao dịch sao? Thiếu phụ nghe vậy mừng rỡ, sắc mặt lóe lên không chừng, một hồi lâu mới cắn răng nói:

- Công tử đợi một lát, ta giúp ngài liên lạc lại lần nữa, xem phía trên có nguyện ý thả người hay không. Nói thật, nếu như chuyện này thật có thể do ta làm chủ, khoản giao dịch này đã sớm thành, chỉ có điều...

Nàng cười khổ một tiếng, sau khi ý thức được chỗ khó có được cùng vô cùng quý trọng của Trảm Ma đan cũng không dám sơ suất, vội vàng lần nữa lấy ra truyền tin la bàn, rót vào thần niệm, bắt đầu nói chuyện với người không biết nọ.

Vào lúc nàng trao đổi, trong mắt Dương Khai lại lóe lên ánh sao, một luồng thần niệm lén lút dọc người ra ngoài, trong nháy mắt liền du động xuyên qua bên trong Hợp Hoan Lâu. Trừ một ít chỗ có cấm chế đặc biệt lợi hại chưa dám chạm đến ra, còn có chỗ do mấy vị cường giả phản hư cảnh trấn giữ không dò xét, chỉ là ngắn ngủi một lát, Dương Khai đã dò xét một phen cả Hợp Hoan Lâu.

Không bao lâu, hắn liền chiếm được tin tức mình muốn, thầm nghĩ quả nhiên như thế, trong lòng cười lạnh không ngừng, ở mặt ngoài bất động thanh sắc thu hồi một luồng thần niệm đó. Hắn nhìn lại đối diện, thiếu phụ cùng người không biết nọ trao đổi dường như vẫn chưa kết thúc.

Nhưng thiếu phụ rõ ràng là ở theo lý cố gắng gì đó, vẻ mặt khó coi, dường như rất không muốn bỏ qua một viên Trảm Ma đan. Đây cũng khó trách, chỗ dùng của Trảm Ma đan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu như võ giả lúc tấn thăng xuất hiện tâm ma không mạnh, đương nhiên không cần Trảm Ma đan.

Mà nếu như xuất hiện tâm ma thật lợi hại, quấy nhiễu đến việc tấn thăng, nhất định phải có loại đan dược này phụ trợ. Điều này vô cùng có khả năng quan hệ đến sự thành bại của một tên võ giả tấn thăng. Trảm Ma đan trên tay của Dương Khai, cũng là lúc trước thuận tay luyện chế được, chuẩn bị cho Thường Khởi cùng Hách An hai người đột phá phản hư cảnh.

Nhưng hai người này đã có Vạn Niên Hương do Dương Khai mang về từ Lưu Viêm Sa Địa phụ trợ, lúc đột phá phản hư cảnh, căn bản không gặp tâm ma quấy nhiễu. Trảm Ma đan được tiết kiệm, giờ này vừa đúng dịp bị Dương Khai cầm ra giao dịch. Ngưng Hư đan hắn cũng không thiếu, nhưng hắn không ngốc đến mức lấy ra nó.

Hai loại này có giá trị không sai biệt lắm, nhưng Ngưng Hư đan không thể nghi ngờ phải quý hiếm vô số lần. Vào lúc thiếu phụ kia đang dùng truyền tin la bàn cùng người trao đổi, thần sắc của Dương Khai cũng âm tình bất định. Hắn nhất định phải mang Thiên Nguyệt đi. Bên đây tốt nhất là đáp ứng giao dịch, nếu như không đáp ứng, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn lôi đình kiềm chế người thiếu phụ này, sau đó lập tức mang Thiên Nguyệt rời đi nơi đây.

Dĩ nhiên, nếu quả như thật đi tới bước này, hắn sẽ không có cách nào tiếp tục ở tại Hắc Nha thành, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn cùng Hợp Hoan Lâu xé rách da mặt.

Dù sao cường long không áp đầu sỏ, hắn giờ này chỉ có thánh vương lưỡng tầng cảnh, nhưng bên trong Hợp Hoan Lâu lại có ba vị phản hư cảnh trấn giữ. Chỗ này cũng có bổn địa thành chủ duy trì, không phải là đối tượng có thể dễ dàng trêu chọc.

Trong lòng có kế hoạch, Dương Khai biểu lộ lạnh nhạt, sau khi len lén truyền âm một câu với Thiên Nguyệt, để nàng chuẩn bị sẵn sàng, liền lẳng lặng đợi.

Được một chút thời gian, thiếu phụ kia mới chán nản lại áo não thu hồi truyền tin la bàn, tràn đầy áy náy nhìn Dương Khai, chậm rãi lắc đầu:

- Thiếp thật sự không thể ra sức, cũng không biết phía trên vì cái gì nhất định phải giữ lại Thiên Nguyệt cô nương, công tử mời trở về đi.

Dương Khai chậm rãi đứng dậy, gật gật đầu nói:

- Ừ, một khi đã như vậy, ta đây cũng không muốn làm khó khăn nàng. Tốt nhất nàng ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi đi!

Dương Khai nói như thế, hướng về phía thiếu phụ cười một tiếng quỷ quyệt. Thiếu phụ trái tim máy động, vẫn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bên trong thức hải bỗng nhiên phủ xuống một cổ uy áp cực kỳ cường đại, khiến cho thức hải của nàng nhào lộn không ngừng, trong phút chốc váng đầu hoa mắt. Cùng lúc đó, nàng lại thấy thanh niên đối diện không ngờ thân hình thoắt một cái, liền vọt tới trước mặt mình, bàn tay to bao phủ tới mình.

Thiếu phụ sắc mặt hoảng sợ, có lòng ngăn cản, nhưng căn bản vận chuyển không được chút nào thánh nguyên. Nàng cũng chỉ là thánh vương lưỡng tầng cảnh võ giả, nhưng lúc đối mặt Dương Khai một đối thủ ngang hàng, không ngờ một chút năng lực phản kích đều không làm được, trong lòng hoảng sợ có thể tưởng tượng được.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng nóng rực từ bốn phương tám hướng kéo lại, tràn vào trong cơ thể nàng. Những lực lượng này trong đó rõ ràng có chút liên lạc, trong cơ thể nàng tạo thành một cái cấm chế cực kỳ xảo diệu, phong ấn một thân tu vi của nàng.

Thân thể mềm mại của thiếu phụ mềm nhũn, ngay cả khí lực nhúc nhích ngón tay cũng không có, trong miệng khẽ kêu lên:

- Công tử ngươi đây là ý gì? Dám ở Hợp Hoan Lâu giương oai, ngươi cũng không có kết quả gì tốt!

Dương Khai toét miệng cười, cong tay lại bắn ra, khóe miệng của thiếu phụ bỗng nhiên ngậm lại, cũng mở ra không được nữa. Lúc này hắn mới ung dung nói:

- Người ta mang đi, vật giữ lại, khoản giao dịch này, ta nghĩ quý lâu sẽ không thua thiệt, ngược lại còn lời không ít, về phần người của phía trên... Cô nương đợi sau khi khôi phục tự do không ngại đi điều tra một phen, nói không chừng là có hạng người nhỏ nhoi gì đó cầm lông gà làm lệnh tiễn, ngăn trở giao dịch lần này của cô nương cùng với ta.

Ừ, đợi sau khi điều tra rõ, ngươi sẽ biết tự mình sẽ không bị cái gì trừng phạt. Thiếu phụ kinh nghi nhìn Dương Khai, không biết trong lời nói của hắn rốt cuộc tiết lộ ra ý gì. Có lòng hỏi thăm, lại không mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Dương Khai cùng Thiên Nguyệt biến mất trong tầm mắt của nàng.

Trong lòng khẩn trương, thiếu phụ cưỡng ép thúc giục lên một chiêu bí thuật của mình, làm một cái vòng tai trên vành tai vỡ toạt ra.

Trong nháy mắt cái vòng tai nổ tung, Dương Khai lập tức có điều phát giác, sắc mặt hơi đổi một chút, trong miệng nạt nhỏ:

- Đi! Hắn nói như thế, liền ôm lấy eo của Thiên Nguyệt, muốn mang nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

- Còn muốn chạy sao? Một tiếng quát bỗng nhiên truyền tới từ trong hư không, trong miệng mang một chút ý trong trẻo nhưng lạnh lùng:

- Nếu dám ở Hợp Hoan Lâu càn rỡ, ở lại đây cho ta! Giọng nói vừa xong, một cổ lực lượng vô hình bỗng nhiên bao phủ phụ cận của Dương Khai, khiến không khí bốn phía cùng không gian tựa hồ đều trở nên ngưng đọng, sềnh sệch vô cùng. Thân hình của Dương Khai mới vừa vọt lên không, không ngờ lập tức tầng tầng lớp lớp rơi xuống.

- Thế! Dương Khai co rụt lại mi mắt, hắn không phải lần đầu tiên gặp được loại lực lượng này, đương nhiên trong nháy mắt liền nhận ra được. Sau khi rơi xuống đất, Dương Khai lập tức đem Thiên Nguyệt bảo vệ ở sau người, ngưng thần quan sát qua một chỗ khác.

Bên kia, một đạo tịnh ảnh lóe lên, một cô gái ăn mặc như trung niên mỹ phụ hiện thân. Người mỹ phụ này mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, làm nổi lên vô cùng tinh tế vóc người bốc lửa, gương mặt xinh đẹp hàm sát.

Gương mặt âm u lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm Dương Khai. Mà Thiên Nguyệt sau khi gặp được trung niên mỹ phụ này, sắc mặt đại biến, la thất thanh:

- Liên quản sự! Nghe Thiên Nguyệt la như vậy, Dương Khai không khỏi sắc mặt trầm xuống, cảm thấy khó giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.