Tâm Hữu Bất Cam

Chương 5: Nhất câu ngọc Tả luân nhãn




- Diệp giám đốc, tôi đi với anh!

Từ Oánh nói.

Đường Hiểu Uyển cùng phụ họa, mắt Diệp Lăng Phi nhìn phía Trương Lộ Tuyết do dự không quyết, nói:

- Cô còn đang suy nghĩ cái gì, sao không đi đi!

- Tôi………Tôi lo trời mưa...!

Trương Lộ Tuyết do dự nói,

- Mưa rất lớn!

- Lớn cái gì chứ, vậy cô cũng phải đi, không chịu được khó khăn thì cô ở chỗ này đi!

Diệp Lăng Phi vừa nghe liền nóng nảy, thầm nghĩ: "Nha đầu này thật sự mang phiền toái cho mình!" Nghĩ tới đây, hắn cũng không quản Trương Lộ Tuyết nghĩ thế nào, đưa tay túm được cổ tay Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ Tuyết đi về phía cửa động.

Trương Lộ Tuyết vốn định phản kháng, nhưng cuối cùng nàng vẫn là mặc cho Diệp Lăng Phi kéo mình ra khỏi sơn động. Vừa ra khỏi sơn động, cả người Trương Lộ Tuyết lập tức bị mưa ướt hết. Trương Lộ Tuyết rùng mình, trong miệng oán giận nói:

- Anh đồ lưu manh này, chờ chúng ta xuống núi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!

Quần áo trên người Diệp Lăng Phi cùng bị nước mưa làm ướt hết cả balô, sau khi đem Trương Lộ Tuyết lôi ra khỏi sơn động, Diệp Lăng Phi liền buông tay ra, nói với Trương Lộ Tuyết:

- Cho dù cô muốn báo thù, vậy cũng phải chờ cô xuống núi rồi lại nói!

Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh và Đường Hiểu Uyển đi theo Trương Lộ Tuyết, mấy cô gái này đều mặc quần áo rất đơn bạc, khi bị mưa ướt, có thể nói là khe rãnh rõ ràng, lộ ra da thịt mê người. Nếu như đổi thành ngày thường, Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ hảo hảo thường thức một phen, nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm trạng này, trong lòng còn nghĩ làm thế nào để xuống núi.

Lúc lên núi không dễ dàng, xuống núi lại càng không dễ dàng, vốn đường là do đá tảng tạo thành, trời lại vừa mưa, tảng đá trở nên ẩm ướt.

Trời mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nước chảy từ trên núi chảy xuôi xuống, càng lúc càng lớn, trong đó pha lẫn sa thạch cùng bùn đất.

Diệp Lăng Phi lông mày càng ngày càng gấp nhíu lại một chỗ, cái loại dự cảm không rõ trong lòng hắn này càng thêm mãnh liệt.

- Mau đi, nhanh lên một chút!

Diệp Lăng Phi lớn tiếng hô,

Dã Thú đi tuốt ở đằng trước, sắc mặt của hắn trở nên cực kì khó coi. Trời mưa rất lớn, đường khó đi không nói, nước chảy lại càng lúc càng lớn, lúc đi lên, xuyên qua mấy con suối nhỏ vốn không có nước chảy, hiện tại nơi đó nước đã dâng qua đầu gối.

- Mau đi, đừng lề mề!

Dã Thú ở ngay phía trước đã thúc giục. Hắn và Diệp Lăng Phi đều có lo lắng giống nhau, rất có khả năng trong cái khe giữa hai ngọn núi khó qua nhất kia, đã đầu nước, nếu như hồng thủy bộc phát, bọn họ thế nào cũng không qua được.

Trương Lộ Tuyết trên người đã sớm ướt đẫm, quần áo ướt sũng dính sát vào người nàng, làm cho nàng cảm giác rất khó chịu. Trương Lộ Tuyết trong lòng bất mãn, trong miệng không ngừng lầm bầm nói:

- Đợi mưa tạnh lại đi có phải tốt hơn không!

- Đừng nhiều lời, mau đi!

Diệp Lăng Phi thúc giục nói,

- Chậm một chút nữa, sẽ không xuống được núi, tôi thấy cứ mưa như vậy, rất nhanh sẽ có lũ. Nếu như cuốn theo đất đá nữa, vậy thì chính là đại phiền toái. Mặc kệ thế nào, xuống núi sớm một chút vẫn tốt hơn!

- Sẽ không giống như anh nói vậy chứ, anh cũng đừng làm tôi sợ, đây là khu du lịch, sao có thể giống như anh nói vậy!

Trương Lộ Tuyết mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng cước bộ của nàng rõ ràng nhanh hơn, thoạt nhìn Trương Lộ Tuyết cũng đã bắt đầu sợ hãi.

Càng sợ hãi, càng sinh chuyện, đến khi Dã Thú dẫn đầu đi tới cái khe giữa hai ngọn núi kia, không khỏi hít sâu một hơi. Khi bọn họ đi lên. Chiếc cầu dây xích sắt ở giữa hai ngọn núi vẫn cách nước sông phía dưới ước chừng ba bốn mét, nhưng hiện tại lại hoàn toàn bị nước nhấn chìm, hơn nữa nhìn bộ dáng, có vẻ rất nhanh sẽ bị ngập hết.

- Nhanh lên một chút!

Dã Thú thúc giục, lúc này đã bất chấp mấy cô kia đang sợ hãi, Dã Thú cơ hồ là vội vàng đẩy đám con gái đang kinh hoảng thất thố qua bờ bên kia. Lục Tuyết Hoa mới vừa đi đến đầu cầu, không cẩn thận trượt chân, Dã Thú trong lòng quýnh lên. Mặc kệ Lục Tuyết Hoa có đồng ý hay không, cõng Lục Tuyết Hoa lên, cấp tốc chạy đến bờ bên kia.

- Lão đại, mau!

Dã Thú quay đầu lại nhìn, chiếc cầu đã bị dòng nước chảy qua làm cho bắt đầu lay động, phát ra từng đạt âm thanh đinh đang.

Diệp Lăng Phi vốn cùng đám người Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc đã tới đầu cầu rồi, Trịnh Khả Nhạc kia vừa định cất bước đi qua cầu, lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại.

- Dã Thú. Mau kéo tiểu Triệu qua đi, cầu này sắp không chịu nổi nữa rồi, nhanh lên một chút!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy tiểu Triệu còn chưa qua bờ bên kia, gấp đến độ hét lớn với Dã Thú.

Dã Thú đáp ứng một tiếng, vươn cánh tay, một phát bắt được cánh tay tiểu Triệu. Đem tiểu Triệu kéo qua. Tiếng phụt phụt vang lên, dây treo cầu bị đứt mà phần dây xích cũng bị hồng thủy cuốn trôi vào trong nước, không nhìn thấy bóng dáng.

- Lão đại, làm sao bây giờ?

Dã Thú đứng ở bờ bên kia, hô lớn nói.

- Mày lập tức mang theo người trở lại địa phương an toàn cho tao. Nếu những người này có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tao sẽ cho mày đẹp mắt, có nghe thấy không?

Diệp Lăng Phi trên người ướt sũng, trên mặt đầy nước mưa, hắn lau mặt một cái, gào lên với Dã Thú:

- Mau đi, sau khi đi xuống, nghĩ biện pháp quay lại tiếp ứng chúng ta!

- Lão đại....!

Dã Thú vừa nhìn tình cảnh này, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Nói:

- Lão đại, anh tự cẩn thận, em sẽ rất nhanh tới tiếp ứng cho anh!

Dã Thú vừa nói, liền cõng Lục Tuyết Hoa vừa bị trật chân lên, mang theo đám người chạy về phía chân núi.

Diệp Lăng Phi nhìn đám người Dã Thú rời đi, quay người lại, nói với Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh cùng Đường Hiểu Uyển:

- Đi, chúng ta mau quay lại!

- Có thể đi đâu chứ, khắp nơi đều là nước, vậy phải làm sao bây giờ?

Trương Lộ Tuyết này xem như thật khờ khạo. Nàng lớn như vậy. Cùng không hề gặp phải loại chuyện này, nàng liền cảm giác trước mắt một mảnh mê man. Không biết nên làm như thế nào cho tốt.

Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc cùng Đường Hiểu Uyển cũng đều có cảm giác như vậy, lúc này, bốn cô gái đem toàn bộ hy vọng đều ký thác lên nam nhân duy nhất ở chỗ này: Diệp Lăng Phi.

- Mau quay lại đỉnh núi, tới điểm nghỉ ngơi kia!

Diệp Lăng Phi cùng không có biện pháp tốt, chỉ có thể thúc giục. Hơn nữa nhắc nhở:

- Nghìn vạn lần không thể đi qua khe núi này, tùy thời đều có thể có hồng thủy, ừm, còn phải chú ý lún sụt, đất đá trôi, đáng chết, tóm lại các cô đi theo tôi, nếu thật sự không thể đi được thì nói cho tôi biết, tôi cõng các cô đi, mau!

Diệp Lăng Phi lớn tiếng thúc giục đám người Trương Lộ Tuyết, bốn cô gái này vốn đã có chút kiệt sức, nhưng dưới sự thúc giục của Diệp Lăng Phi, vẫn là bị ép đi quay lại.

Lúc này, thể năng mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi được phát huy đầy đủ, hắn lưng đeo ba lô, hai tay ôm hai người Trương Lộ Tuyết và Đường Hiểu Uyển, cơ hồ là kéo hai người đi.

Bọn họ vừa quay lại đến điểm nghỉ ngơi, nơi đó có mấy gian nhà gỗ, vốn là dùng để nghỉ ngơi. Mắt thấy sắp đến nhà gỗ, nhưng bốn cô gái này lại ngay cả khí lực để bò cũng không có. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ, trước mang Trương Lộ Tuyết và Đường Hiểu Uyển đưa vào nhà gỗ, ngay sau đó quay lại, đỡ Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm đứng lên, chạy nhanh vào nhà.

Vừa đến nhà gỗ, toàn bộ mấy người co quắp tê liệt ngồi trên mặt đất, há mồm thở dốc, từ trên người các nàng, không ngừng có nước chảy xuống. Diệp Lăng Phi đem phiến cửa gỗ của căn nhà kia đóng lại, lúc này trong nhà gỗ cũng đã bắt đầu dột, bên trong nhà gỗ cũng có vài chỗ đã ở đọng đầy nước mưa.

Bên trong nhà gỗ rất đơn giản, cũng không có quá nhiều đồ dùng trong nhà, chỉ có bốn cái ghế gỗ cố định trên mặt đất cùng một cái bàn gỗ, đây vốn chính là chuyên môn dùng để du khách tạm thời nghỉ ngơi. Có đôi khi, nhân viên quản lý ngọn núi này cũng tạm thời ở đây. Điện nước đều không có, đợi ở chỗ này, giống như là cuộc sống ẩn cư ở trong núi vậy.

Diệp Lăng Phi đem ba lô buông xuống, nhìn lướt qua bốn cô gái co ro ngồi dưới đất. Lúc này, hắn cũng không có tâm trạng nhìn ngắm đường cong mê người trên thân thể bốn cô gái kia.

Cũng may ba lô của Diệp Lăng Phi là loại chống thấm nước, đồ bên trong cùng không có bị ướt. Diệp Lăng Phi lấy ra cái bật lửa, tìm một vòng bên trong nhà gỗ mới tìm được một ít giấy, mấy thứ rác rưởi vốn là du khách ném ở chỗ này, không ngờ hiện tại ngược lại rất có tác dụng. Hắn đem đống giấy vụn chất đống lên, ngay sau đó, từ trong ba lô lấy ra một con dao nhỏ, mở cửa nhà gỗ ra, chạy đến gian bên cạnh, chợt nghe tiếng răng rắc, răng rắc, không lâu sau, Diệp Lăng Phi cầm mấy thanh gỗ từ gian nhà bên cạnh chạy về.

Diệp Lăng Phi đem này mấy thanh gỗ đặt ở trong phòng, nhưng không đốt lửa. Hắn chỉ ngồi chuẩn bị công việc, sau đó đem quần áo ẩm ướt trên người mình cởi ra, chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, gần như trằn truồng. Bốn cô gái trên mặt đất lúc này chỉ lo thở dốc, đâu có tâm tư đi quản Diệp Lăng Phi mặc cái gì nữa.

Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, vắt quần áo. Nhìn quần lót của mình, cũng rất ẩm ướt, Diệp Lăng Phi lo lắng nếu mình chạy đến phòng bên cạnh thay quần áo, cho dù thay quần áo sạch sẽ, cũng sẽ bị nước mưa làm ướt hết. Vì vậy, Diệp Lăng Phi nói với bốn cô gái:

- Các cô không được nhìn, tôi muốn thay quần áo!

Trương Lộ Tuyết muốn phản đối, nhưng giờ nàng chỉ thở được thôi, vừa rồi đã đem toàn bộ sức lực của nàng hao hết, giờ ngay cả nói một câu cũng khó khăn, về phần Đường Hiểu Uyển, vốn đã có tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi, nàng chỉ đỏ mặt, quay đầu đi.

Hai người Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc đều giống Đường Hiểu Uyển, nghiêng đầu đi, không nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi từ trong ba lô lấy ra quần áo, nhìn bốn cô gái kia xoay người đi, cười hắc hắc, đối với mặt người ta, đem quần áo mình cởi sạch, động tác nhanh nhẹn thay một bộ quằn áo sạch sẽ. Ngay sau đó, hắn đem quần áo ướt sũng ném xuống đất, nhìn bốn cô gái ướt sũng cả người kia, vừa cười vừa nói:

- Các cô có thay quần áo không?

Đây không phải nói nhảm sao, túi của các nàng đều bị nước mưa ướt hết, cho dù có quần áo đặt ở trong túi, cũng biến thành quần áo ướt sũng. Càng huống chi, bốn cô gái này đều tưởng rằng tối sẽ về khách sạn, đem quần áo đều để hết ở khách sạn, các nàng lấy đâu ra quần áo.

Diệp Lăng Phi cũng biết, hắn đi tới trước mặt bốn người, nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, mau cởi quần áo trên người ra, như vậy rất dễ bị cảm!

- Không……, không cần!

Đường Hiểu Uyển nhìn nhìn đám người Trịnh Khả Nhạc, cự tuyệt.

- Diệp giám đốc, không sao đâu!

Trịnh Khả Nhạc cả người khó chịu đến muốn chết, quần áo ướt sũng dính vào trên người, là ai cũng sẽ khó chịu. Nhưng các nàng đều là con gái, bên trong cũng mặc đồ lót, nhưng trước mặt Diệp Lăng Phi, không có ai không biết xấu hổ mà cởi quần áo, chỉ có thể mặc quần áo ấm ướt trên người.

Diệp Lăng Phi cùng hiểu, hắn cùng không nói gì nữa, mà xoay người sang chỗ khác, cầm bật lửa tới, châm hóa, sau đó bỏ mấy mảnh gỗ nhỏ vào.

Sắc trời tối đen lại, ánh sáng từ đồng lửa phát ra chiểu sáng cả căn nhà gỗ.

Diệp Lăng Phi đem quần áo ướt sũng của mình để bên cạnh đống lửa, lại xoay người, ngữ khí mang theo vẻ cưỡng chế nói:

- Mau cầm quần áo tới đây, đừng để tôi động thủ, tôi nói cho các cô, ở đây chỉ có mình tôi, cho dù các cô hô đến đứt cổ ở đây cũng không có người có thể cứu các cô đâu.

Diệp Lăng Phi không nhịn được nói,

- Cũng không phải trẻ con, sợ cái gì!

- Diệp giám đốc...!

Trịnh Khả Nhạc còn muốn nói, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã đưa tay qua, ý tứ là muốn chính mình động thủ cởi quần áo của nàng. Trịnh Khả Nhạc cả người vô lực, cho dù bây giờ Diệp Lăng Phi có ý đồ, Trịnh Khả Nhạc tự nhận nàng cùng không có năng lực phản kháng, tuy nói trong lòng không muốn, nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác đành đỏ mặt, cỡi chiếc T-shirt ra, lập tức lộ ra áo ngực màu trắng bên trong.

- Chỉ... chỉ như vậy được không?

Trịnh Khả Nhạc chỉ mặc áo ngực, đỏ mặt nói. Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi trước kia từng có tiếp xúc thân mật, tuy nói nàng đối với nam nhân này có hảo cảm, nhưng nếu ở trước mặt nam nhân này cởi sạch quần áo, trong lúc nhất thời Trịnh Khả Nhạc vẫn là khó có thể tiếp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.