Tâm Hữu Bất Cam

Chương 49: Nhất chiến thành danh (hạ)




Diệp Lăng Phi đưa Trương Tuyết Hàn về trường rồi mới lái xe chạy tới quán trà mà Vu Đình Đình nói. Trong điện thoại, Vu Đình Đình nói Đường Hiểu Uyển bất gặp cha của cô ấy ở cùng với người phụ nữ khác. Đường Hiểu Uyển có vẻ rất tức giận.

Trong lòng Diệp Lăng Phi biết thế nào rồi cũng có chuyện, hôm qua hắn gặp Đường Hưng Cường và Kiếp Thiến hai người đứng cãi nhau bên đường, cứ tưởng Đường Hưng Cường gọi điện thoại cho mình, nhờ mình giải quyết, nhưng không ngờ Đường Hưng Cường không những không gọi cho mình mà còn để Đường Hiểu Uyển bất gặp.

Diệp Lăng Phi mong Đường Hưng Cường có thể giấu diếm qua chuyện này, không nên mới đó đã để Đường Hiểu Uyển biết chuyện. Diệp Lăng Phi lái xe với tốc độ nhanh nhất qua đó, nhưng vừa tới cửa quán trà thì nhìn thấy Vu Đình Đình đang xách túi đồ mua từ trung tâm thương mại đứng trước quán trà ngóng, đợi.

Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vội vàng chạy qua, bộ dạng rất khẩn cấp, nói:

- Diệp đại ca, anh mau đi xem thế nào đi, chị Đường Hiểu Uyển đang khóc giữ lắm.

Diệp Lăng Phi cau mày, trong lòng thầm kêu không xong rồi, hắn không nói nhiều với Vu Đình Đình, bước ngay vào quán trà. Vừa bước vào thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi sát bên trong cạnh cửa sổ, đang khóc nức nở lắc lắc cánh tay Đường Hưng Cường nói:

- Bố, người đàn bà này nói không phải là sự thật đúng không, bố, bố mau nói đi.

Mặt Đường Hưng Cường trắng bệch, nhìn Đường Hưng Cường lúc này càng giống kẻ bất lực, căn bản không hề có bất cứ chủ kiến gì. Còn Niếp Thiến mặt đằng đằng giận dữ, nói:

- Tên họ Đường kia, ngươi phải cho ta và đứa con trong bụnh ta một câu trả lời rõ ràng, ngươi định thế nào hả?

Lúc này, người trong quán không đông. Một số người nhìn qua đây, thỏ thẻ tám chuyện. Diệp Lăng Phi sa sầm nét mặt bước qua, một tay kéo Đường Hiểu Uyển, quát:

- Hiểu Uyển, em làm cái gì thế hả, ra đây với anh.

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa mạnh mẽ kéo Đường Hiểu Uyển qua, nói với Vu Đình Đình:

- Đình Đình, đưa Hiểu Uyển ra ngoài, đừng đứng ở đây làm mất mặt

Trong lòng, Đường Hiểu Uyển rất sợ Diệp Lăng Phi, tuy cô không muốn nhưng vẫn bị Vu Đình Đình kéo ra ngoài. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hưng Cường nói:

- Bác Đường, đừng ngồi ở đây nữa, có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói.

Đường Hưng Cường lúc này đã thần hồn nát thần tính, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy liền đứng phắt dậy, bước về phía cửa quán trà. Còn Niếp Thiến cũng đã đứng dậy, đang định há mồm gọi thì bị Diệp Lăng Phi quát:

- Mụ có câm ngay miệng lại. Đây là quán để người ta làm ăn, biết điều thì ngồi yên đó, mẹ nó chứ, nếu lúc này mụ mà dám mắng Hiểu Uyển thì ông đây sẽ rạch toang cái miệng thối của mụ ra.

Diệp Lăng Phi tức giận ra mặt với Niếp Thiến. Hắn vừa nói xong thì quay người, bước ra ngoài.

Niếp Thiến bị Diệp Lăng Phi dọa cho chết khiếp, ngoan ngoãn ngồi về chỗ ngồi, không dám nhúc nhích.

Diệp Lăng Phi và Đường Hưng Cường vừa bước ra khỏi quán trà thì thấy Đường Hiểu Uyển nước mắt lưng tròng đang đứng bên ngoài quán trà cùng với Vu Đình Đình. Trong tay Đường Hiểu Uyển vẫn ôm con thỏ nhung màu trắng, Vu Đình Đình đang đứng khuyên Đường Hiểu Uyển.

Diệp Lăng Phi từ trên người rút thuốc ra, đưa cho Đường Hưng Cường một điếu, mình lấy một điếu, châm lửa xong, Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện này mọi người cần phải bình tĩnh, Hiểu Uyển, không được ồn nữa, trước tiên phải tìm chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện.

Diệp Lăng Phi nhìn quanh, phát hiện phía đối diện có một qủang trường, liền đưa mấy người qua đó.

Tìm một chỗ không người. Diệp Lăng Phi ngồi trên bậc của tảng đá cạnh thảm cỏ, gọi Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình qua đó ngồi. Đường Hiểu Uyển ôm chú thỏ trắng ngồi cạnh bên Diệp Lăng Phi, không ngừng lau nước mắt. Diệp Lăng Phi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hiểu Uyển sắp biến thành chú mèo nhọ nhem, vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển, nhìn Đường Hưng Cường đang đứng trước mặt mình nói:

- Bác Đường, mọi người đừng có làm ầm lên, trước tiên cần phải nói rõ sự tình, nghĩ xem có cách nào để giải quyết không, thế này đi, trước tiên để Hiểu Uyển nói rõ quan điểm của cô ấy, để mọi người đỡ phải nhọc tâm đứng ở đây.

Đường Hiểu Uyển lau nước mắt nói:

- Bố, người đàn bà đó rốt cuộc là ai, tại sao bà ta lại có con với bố, bố ngoại tình với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?

Diệp Lăng Phi toát mồ hôi hột trong lòng, hắn không nghĩ tới một Đường Hiểu Uyển bình thường ngoan hiền, nghe lời là thế, vậy mà lúc cáu giận lên thì chuyện gì cùng có thể hỏi được, chẳng cần cân nhắc từ ngữ nặng nhẹ gì cả. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hưng Cường, chỉ thấy ông già này thở dài, rõ ràng trong lòng đang rất khó xử. Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước tới trước mặt Đường Hưng Cường, vỗ vai Đường Hưng Cường nói:

- Bác Đường, chuyện này dù sao cùng phải giải quyết, cháu thấy hay là bác cứ nói hết sự thật với Hiểu Uyển đi, để chúng ta cùng nghĩ cách.

Đường Hưng Cường thấy mình không thể tiếp tục giấu được nữa, đành kể toàn bộ quá trình mình và người phụ nữ đó quen nhau. Câu chuyện này kể ra ngược lại khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hưng Cường là một người đàn ông tốt, tuy trong lòng có chút gian dối nhưng đầu tiên đây lại lỗi mụ đàn bà đó. Đường Hưng Cường lúc mới quen với người phụ nữ này chỉ là do tình cờ gặp mặt, ban đầu, cũng chỉ muốn giữ mức là quan hệ bạn bè, nói thật thì trong lòng Đường Hưng Cường vẫn còn có cái gia đình này. Chỉ không ngờ do một lần uống quá chén, kết quả là hồ đồ nảy sinh quan hệ với mụ ta. Đường Hưng Cường cùng đâu có biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau đó nghe Niếp Thiến kể lại thì hắn cưỡng bức, bắt Niếp Thiến phải quan hệ với hắn. Đường Hưng Cường lại nghe thấy Niếp Thiến muốn đi kiện hắn thì sợ xanh mặt, vội vàng xin lỗi, mong Niếp Thiến tha thứ. Niếp Thiến tuy đã tha lỗi cho hắn nhưng quan hệ giữa hai người lại bắt đầu từ đây, kết quả sau mấy lần hẹn hò thì thấy Niếp Thiến nói có thai.

Đường Hưng Cường kể xong, lại thở dài nói:

- Hiểu Uyển, bố thật sự không muốn thế này.

Đường Hiểu Uyển không thèm để ý tới Đường Hưng Cường mà quay mặt lấy điện thoại ra, định gọi điện. Diệp Lăng Phi nhìn thấy thì giật ngay lấy điện thoại trong tay Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển, em muốn làm gì hả?

- Em muốn gọi điện cho mẹ, nói chuyện này cho mẹ biết.

Đường Hiểu Uyển nức nỡ nói:

- Nếu hôm nay không phải là do em gặp phải thì em và mẹ vẫn không biết bị lừa dối tới bao giờ, em hận bố, bố chỉ biết có người đàn bà đó.

- Trẻ con nói vớ vẩn gì đó hả, nếu em gọi cuộc điện thoại này thì em còn muốn cái gia đình này nữa không hả?

Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện này mình em biết là được rồi, nếu để mẹ em cùng biết thì cả nhà em sẽ cãi nhau thôi, trẻ con, đừng có làm điều vớ vẩn.

Diệp Lăng Phi quay người lại nói với Đường Hưng Cường:

- Bác Đường, cháu thấy có lẽ do người đàn bà đó giăng bẫy lừa bác, để bác nhảy vào thôi. Tất nhiên, là đàn ông, cháu cùng hiểu những hành động của bác, chỉ là cháu cho rằng người đàn bà tâm địa quá thâm hiểm, bác xem sớm đưa ra quyết định, chấm dứt hẳn với người đàn bà đó là tốt nhất, nếu không, cháu sợ người đàn bà này sẽ làm loạn lên khiến bác khó có thể sống yên ổn.

Câu này của Diệp Lăng Phi thực sự đã nói trúng tâm trạng của Đường Hưng Cường, Niếp Thiến đang lợi dụng chuyện mang thai bắt ép Đường Hưng Cường li hôn, nếu như không kết hôn với cô ta, cô ta sẽ làm tới cùng, sau này Đường Hưng Cường đừng mong có thể sống yên ổn. Đường Hưng Cường là người thích thể diện, bị Niếp Thiến dọa tới mức hồn siêu phách lạc, không biết làm thế nào là phải.

Đường Hưng Cường vội vã bày tỏ thái độ, nói:

- Bác cùng muốn kết thúc mối quan hệ với người đàn bà này, nhưng người đàn bà này lại đang mang thai, cháu nói xem bác phải làm thế nào đây, bác biết bác đã sai, nhưng thực sự bác không nhớ đã làm chuyện đó, bác cùng không có cách nào cả.

Thấy dáng bộ uất ức của Đường Hưng Cường, Diệp Lăng Phi thầm cảm thấy ngán ngẩm. Nếu nói Đường Hưng Cường lần đầu tiên bị Niếp Thiến lợi dụng, thế chuyện nảy sinh quan hệ với Niếp Thiến sau này là do dục vọng từ trong lòng Đường Hưng Cường rồi. Người đàn ông này trong thâm tâm vẫn muốn duy trì mối quan hệ này. Nhưng không ngờ Niếp Thiến không phải là người đàn bà an phận chấp nhận mối quan hệ tình nhân với Đường Hưng Cường mà còn muốn trở thành vợ Đường Hưng Cường.

Diệp Lăng Phi đã gặp qua người phụ nữ này, cảm giác đầu tiên chính là người đàn bà tâm kế quá nhiều. Rõ ràng đã có người chồng danh chính ngôn thuận, còn muốn có quan hệ với Đường Hưng Cường, điều đó chứng tỏ người đàn bà này định tìm chỗ tốt hơn, với thân phận giáo sư của Đường Hưng Cường thì quả là rất hấp dẫn, vì thế, người đàn bà này mới dùng tới thủ đoạn đó.

Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi khó giải quyết, nếu người đàn bà đó đúng là đang mang thai thì Niếp Thiến chắc chắn sẽ không buông tay, nếu không, Đường Hưng Cường sẽ phải chịu trách nhiệm làm cha của đứa trẻ này suốt đời. Diệp Lăng Phi lại nhìn Đường Hưng Cường một lát, thầm nghĩ: "Nếu ông không phải là cha của Đường Hiểu Uyển thì tôi thật muốn tát cho ông một cái chết ngay tại trận, là đàn ông mà không giải quyết nổi chuyện cỏn con này, thế thì đừng có ham chơi nữa, xảy ra chuyện mới nghĩ hứa hứa thề thề. Chết tiệt, chuyện thế này thì phải làm sao đây, tôi không thể nào dọa cho người đàn bà đó xẩy thai đâu." Diệp Lăng Phi càu mày nói:

- Bác Đường, cháu sẽ điều tra rõ mọi chuyện của người đàn bà này, xem có đúng là bà ta có thai hay không.

Diệp Lăng Phi nhớ lần trước ở rạp xem phim, thấy Niếp Thiến hình như có nhắc tới cái gì như đơn khám thai giả, lúc đó Diệp Lăng Phi không chú ý tới, giờ nhớ lại thấy trong đó nhất định có vấn đề.

Diệp Lăng Phi nhấc điện thoại lên, gọi cho Dã Thú, lần trước hắn cử Dã Thú điều tra mọi chuyện của người đàn bà này, bây giờ, hắn sắp xếp cho Dã Thú điều tra lại người đàn bà này thực sự có thai hay không. Cúp xong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói với Đường Hưng Cường:

- Bác Đường, chuyện này cứ giao cho cháu, bác với Hiểu Uyển về nhà trước đi, không nên nói lung tung, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Hưng Cường muốn nghe nhất chính là câu này của Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi có thể giúp đỡ hắn, hai tay liền nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, cảm ơn cậu, tôi thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi không biết phải làm thế nào.

Diệp Lăng Phi chỉ dạ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều với hắn. Đường Hiểu Uyển này giờ vẫn khóc nức nở, đột nhiên lúc này lại nói:

- Em muốn chuyển ra khỏi nhà, em không muốn ở nhà nữa.

Diệp Lăng Phi và Đường Hưng Cường đều giật mình, không ngờ Đường Hiểu Uyển lại nói ra câu này, chỉ thấy Đường Hiểu Uyển lau nước mắt nói:

- Em không thể thấy mẹ mà không kể chuyện này cho mẹ biết, em cảm thấy có lỗi với mẹ, tóm lại, em muốn chuyển ra ngoài, dù sao em cùng lớn rồi, cùng có thể sống một mình được rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.