Tâm Hữu Bất Cam

Chương 42: Trở về ala




Món lẩu ở quán Sư Tử thực sự rất ngon, ba người ăn bốn đĩa thịt cừu cắt lát, cảm thấy vẫn không đủ liền gọi thêm hai đĩa nữa. Diệp Lăng Phi dương cờ đánh trống ăn, ăn như chưa được ăn bao giờ, vừa ăn hắn vừa muốn xác nhận lại lần nữa, nói:

- Bữa nay do hai em mời đúng không.

- Giám đốc Diệp, anh cứ ăn đi.

Trịnh Khả Nhạc vừa nhấc cốc bia vừa nói:

- Giám đốc Diệp, em mời anh.

- Tiểu nha đầu, anh không nghĩ em lại là con sâu rượu cơ đấy.

Diệp Lăng Phi cầm chai bia, rót đầy vào cốc của mình, cầm lên, nhìn Từ Oánh, nói:

- Từ Oánh, em thì sao, em không muốn mời anh hả?

Từ Oánh vốn không biết uống, vừa này do muốn thể hiện lòng cảm ơn của cô tới Diệp Lăng Phi vì đã cứu mình, cô đã uống ba cốc bia liền, giờ thấy Diệp Lăng Phi nói lại phải uống, Từ Oánh chỉ đành cầm cốc lên, mở miệng nói:

- Giám đốc Diệp, em không biết uống, mấy cốc lúc này uống có hơi nhiều rồi, lần này em có thể uống chút chút thôi, được không?

- Như lời em nói vậy, anh cùng không muốn ép em, em đã không uống được thì ăn nhiều chút đi.

Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Em phụ trách phần thêm rau vào nồi lẩu đi, à, em cho nhiều cá mọc (cá viên) trước mặt em vào nồi lẩu một chút, anh rất thích ăn cá mọc.

Trịnh Khả Nhạc cầm cốc bia, nói với Từ Oánh:

- Đúng đó, chị Từ Oánh, chị chuyên tâm bổ sung rau vào nồi lẩu cho em và giám đốc Diệp là được rồi, chị không uống được thì đừng uống, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi hát cơ.

Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc chạm cốc keng một cát, rồi cùng uống cạn bia trong cốc của mình. Tửu lượng của Trịnh Khả Nhạc không tồi, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện ra. Diệp Lăng Phi vừa thấy Trịnh Khả Nhạc uống hết hai chai liền vỗ tay nói:

- Hay lắm, tửu lượng của em không tồi, thật không ngờ, công ty chúng ta lại có nhân tài như thế này.

Trịnh Khả Nhạc cầm đũa lên, gắp ra một viên cá mọc, đưa lên miệng, có chút hơi hơi say nói:

- Tửu lượng của em thế này vẫn chưa là gì, anh chưa thấy đứa bạn học của em thôi, đó mới gọi là sâu rượu. Ban đầu, lúc lớp tụi em tụ tập ăn uống, cô ấy không bao giờ uống rượu, nhưng sau đó cô ấy bị mấy bạn nam ép quá, cô ấy liền cầm một chai rượu trắng lên, nói muốn thi với các bạn nam trong lớp, kết quả thế nào anh đoán được không, cô ấy uống liền một lúc ba chai rượu trắng, một chút cũng không say, khiến các bạn nam trong lớp sợ chết khiếp, sau không dám nói uống rượu trước mặt cô ấy nữa.

Trịnh Khả Nhạc vừa kể xong, khiến Diệp Lăng Phi và Từ Oánh cười phá lên. Từ Oánh cho cá mọc vào nồi lẩu, cảm thấy mặt hơi nong nóng, say say liền vội vã uống ngay một cốc trà.

Diệp Lăng Phi gắp lấy một viên cá mọc, cầm lấy chai bia cuối cùng còn trên bàn, nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Anh thấy tối nay chúng ta tới đây thôi, hai người uống cũng nhiều rồi, anh sẽ uống nốt chai này sau đó đưa hai em về nhà.

- Không, không được, chúng ta còn phải đi hát nữa, chẳng phải đã nói như thế rồi sao?

Trịnh Khả Nhạc nói:

- Giám đốc Diệp, anh không được nuốt lời đâu đó.

Diệp Lăng Phi mở chai bia ra, rót đầy cốc của mình, cười nói:

- Anh đã hứa với tụi em thì sẽ không nuốt lời đâu. Thế thì chúng ta đi hát. Mà này, đây không phải là công ty, hai em đừng có lúc nào cũng gọi Giám đốc Diệp, Giám đốc Diệp. Hai em gọi anh là Diệp đại ca đi, hoặc gọi anh Tiểu Diệp cũng không sao. Tên chỉ là dùng để gọi thôi mà, không cần phải quá nghiêm trọng như thế đâu.

Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cười. Trịnh Khả Nhạc nói trước:

- Em thấy gọi là Diệp đại ca sẽ hay hơn. Gọi Tiểu Diệp tụi em cùng không dám. Dù sao thì anh cũng là cấp trên của em. Em không có gan gọi anh là Tiểu Diệp đâu.

- Tùy em thôi

Diệp Lăng Phi cười nói.

Từ Oánh đi thanh toán tiền. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đã bàn luận với nhau, đợi khi thanh toán thì để Từ Oánh thanh toán trước, đợi lúc về Trịnh Khả Nhạc sẽ trả tiền lại cho Từ Oánh. Còn tiền ktv thì hai người sẽ chia đôi trả.

Diệp Lăng Phi và Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc ra khỏi quán Sư Tử, Diệp Lăng Phi định đi lấy xe thì nghe thấy Trịnh Khả Nhạc gọi:

- Diệp đại ca, không cần phải lấy xe đâu. KTV ở ngay phía trước nè.

Diệp Lăng Phi không lấy xe mà cùng Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đi qua con phố lớn, tới quán KTV đại chúng(*) ở con phố đối diện. Quán KTV đại chúng này yêu cầu khách hàng sau khi chọn xong phòng hát cho mình thì tự mình tới quầy lựa chọn mua đồ ăn vặt và đồ uống. Ba người chọn phòng hát xong. Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh liền đi chọn đồ uống và đồ ăn vặt. Diệp Lăng Phi vốn cũng muốn đi nhưng Trịnh Khả Nhạc nói lần này do hai người mời nên không muốn Diệp Lăng Phi tham gia vào. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác, đành ngồi trong phòng đợi Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh quay lại. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng đợi một hồi, lo Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc uống quá nhiều. Tuy Trịnh Khả Nhạc tửu lượng không tồi nhưng Diệp Lăng Phi biết lúc ở quán Sư Tử, Trịnh Khả Nhạc đã uống không ít. Hắn có phần không an tâm, nghĩ hay cứ đi xem thế nào.

Nghĩ tới đây. Diệp Lăng Phi liền ra khỏi phòng Karaoke, đi thẳng tới khu tự chọn đồ của quán KTV, chưa tới quầy bán hàng, Diệp Lăng Phi đã nghe thấy tiếng của Trịnh Khả Nhạc vọng tới:

- Anh phiền quá đó, sao tôi phải cho anh số điện thoại chứ.

Nghe thấy tiếng có vẻ hơi cáu giận của Trịnh Khả Nhạc, Diệp Lăng Phi liền nhanh chân bước lên hai bước thì nhìn thấy hai thanh niên đang vây lấy Trịnh Khả Nhạc, trong đó có một kẻ uống nhiều quá tới mức mặt đỏ bừng bừng, đang cười nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Mỹ nữ, anh chỉ muốn làm quen vói em thôi mà, chúng ta làm bạn nhé.

- Cô ấy đã có bạn rồi, không cần phải làm quen nữa.

Diệp Lăng Phi bước tới, đưa tay ôm lấy Trịnh Khả Nhạc vào lòng. Trịnh Khả Nhạc vừa thấy Trịnh Lăng Phi tới, mặt liền lộ ra nụ cười, nói với thanh niên kia:

- Đây là bạn trai của tôi, anh có chuyện gì thì cứ nói với bạn trai tôi nhé.

Vừa nói, vừa rất thân mật dựa vào lòng Diệp Lăng Phi.

Tên thanh niên kia dò xét nhìn Diệp Lăng Phi, miệng hếch hếch lên, ra vẻ xem thường nói:

- Anh còn tưởng là ai chứ, chỉ là một tay nhà quê quèn. Mỹ nữ à, em ở cùng với tên này đúng là thiệt cho em quá, hắn làm sao so với anh được chứ, thấy con Merce đỗ trước cửa kia không, là xe của anh đó, hàng nhập khẩu đoàng hoàng, chỉ cần con xe đó cũng đủ làm ngươi choáng rồi.

- Phì, chỉ là Merce thôi mà, đáng để người tự hào như thế sao, thật hết nói.

Diệp Lăng Phi nhếch mép, ôm Trịnh Khả Nhạc nói:

- Đi, chúng ta không cần đếm xỉa tới tên điên này.

Trịnh Khả Nhạc gật đầu, cầm túi đồ ăn và chai rượu vang vừa chọn xong tới trước quầy thanh toán, nói:

- Tính tiền tôi với, hết bao nhiêu ạ?

- Tổng cộng hết 380 đồng, quý khách có thẻ hội viên không ạ?

Trịnh Khả Nhạc lắc đầu nói:

- Trả tiền mặt nhé!

Vừa nói, cô vừa định lấy tiền ra thì đúng lúc này, hai tên lúc này quây lấy cô, tên mặc áo hoa hoét vừa nói chuyện với Diệp Lăng Phi toe toét cười nói:

- Mỹ nữ, sao chỉ mua có chút rượu thế này, được rồi, hôm nay anh rất vui, anh tặng em chai rượu vang đó, coi như lễ ra mắt của anh.

Tên mặc áo hoa nói:

- Lấy thêm một chai Chivas tới đây, tính vào tiến của tôi.

- Giàu thật, đúng là gặp phải công tử phóng khoáng.

Diệp Lăng Phi toét miệng cười nói:

- Tôi thấy công tử quá eo hẹp thì phải, chỉ lấy mỗi chai Chivas thôi sao, sao không lấy chai Remy Martin Louis XIU đi, dẫu sao công tử cũng là đại gia mà, tặng thêm một chai nữa chắc không sao chứ?

- Tiểu tử nhà ngươi khá lắm, khẩu khí lớn thật.

Tên đó nhìn Diệp Lăng Phi, nhếch mép cười nói:

- Nếu ngươi nhường bạn gái ngươi cho ta thì ta sè tặng ngươi một chai Louis, để tên nhà quê như người biết thế nào là hưởng thụ của giới thượng lưu.

Diệp Lăng Phi nhếch mép cười nói:

- Vị công tử này khẩu khí cũng không nhỏ a, thấy công tử lái Merce chắc cũng rất nhiều tiền, hay thế này đi, tôi cũng không cần công tử phải mua, công tử chẳng phải rất có tiền sao, chúng ta ở đây chơi một chút chứ.

Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa gọi người phục vụ tới:

- Gọi giám đốc của các người tới đây.

Người phục vụ thấy sắp xảy ra chuyện liền vội vàng gọi giám đốc của quán KTV tới. Vị giám đốc lại biết rõ tên thanh niên mặc áo hoa đó, vừa thấy đã vội vàng chào hỏi:

- Tiền công tử, công tử tới sao không báo cho tôi một tiếng để tôi ra đón.

Tên đó cười nói

- Tôi vừa cùng mấy đứa bạn qua đây thôi, đã kịp nói gì với ông đâu, vừa gặp phải một tên nhà quê đầu đất.

Hắn chỉ tay về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Tên đầu đất đó muốn chơi với ta một trận, ta chưa biết hắn muốn chơi gì đây.

Vị giám đốc đó nhìn qua Diệp Lăng Phi, hắn biết rất rõ tên họ Tiền đó, liền vội vàng kéo Diệp Lăng Phi sang một bên, khẽ nói:

- Quý khách, ngài đừng có đấu với hắn, nhà hắn rất có tiền đó, tôi thấy hay thôi đi.

- Có tiền thì sao chứ, chẳng lẽ không thể động được sao.

Diệp Lăng Phi nhếch mép cười nói:

- Tôi gọi ông qua đây để ông aiúp chúng tôi làm chứng.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa chỉ về phía những chai rượu đẹp nhất ờ dẫy rượu trong tủ nói:

- Tôi thấy thế này, quý công tử tên có chữ Tiền kia, trong tủ này có khá nhiều rượu, hai người chúng ta mỗi người mua một nửa, thế nào?

Câu này của Diệp Lăng Phi khiến những người có mặt đều kinh ngạc, rượu trong tủ đó đều là rượu cao cấp, bình rẻ nhất cùng đã đáng giá mấy nghìn, bình đắt nhất thậm chí còn tới hàng vạn, hai người chia đôi, không phải đùa đó chứ?

Tên họ Tiền kia nghĩ Diệp Lăng Phi cố ý chơi mình, hắn nheo mắt lại, miệng nhếch nhếch lên, cười lạnh nói:

- Ta thì không vấn đề gì, chỉ sợ ngươi không có tiền thôi, thân chỉ có vài đồng đừng ra vẻ ta đây đại gia.

- Việc này không cần ngươi phải lo.

Diệp Lăng Phi giơ tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho vị giám đốc, nói:

- Phiền ông xem thẻ ngân hàng này có đủ dùng không?

Vị giám đốc đó không dám chậm trễ, vội vã cầm chiếc thế tới máy quét thẻ, vừa quét xong, vị giám đốc liền ngẩn người, hai tay cầm chiếc thẻ ngân hàng nhanh chóng trả lại cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Đủ, đủ, tuyệt đối không có vấn đề gì.

- Thế thì tốt rồi, bày giờ phiền ông mở tủ rượu, tôi và Tiền công tử muốn chọn một chút rượu.

Diệp Lăng Phi nói xong, lại nhìn qua phía tên thanh niên kia, nói:

- Ngươi không vấn đề gì chứ, nếu không có tiền thì bây giờ biến ngay đi cho khuất mắt, đừng ở đây xấu mặt.

- Mày nói tao không có tiền sao, mày quá khinh thường tao rồi đó.

Tên thanh niên kia vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền nóng bừng bừng, bước mạnh qua đó.

------------******----------

Chú thích (*): KTV đại chúng là quán Karaoke kèm siêu thị, khách vào đây hát được tự ý chọn đồ ăn và đồ uống, giá cả so với bên ngoài không khác mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.