Tâm Hữu Bất Cam

Chương 40: Thoát thân




Hôm sau Diệp Lăng Phi dậy rất sớm, hắn muốn Bạch Tình Đình đưa hắn đi lấy xe. Bạch Tình Đình đêm qua lại ngủ rất muộn, sáng sớm khi mơ mơ màng màng chuẩn bị rửa mặt, vừa vặn gặp Diệp Lăng Phi cũng đi rửa mặt.

Liếc bộ dáng mơ màng của Tình Đình, Diệp Lăng Phi không nhịn được đưa tay vỗ mông Bạch Tình Đình một cái, chợt nghe 'ba' một tiếng, cả người Bạch Tình Đình run run, thoáng cái liền tỉnh táo lại.

Nàng cảm giác mông mình nóng bỏng, không cần nhìn cũng có thể đoán được nhất định đã lưu lại một vết bàn tay. Trong lòng thầm tức giận Diệp Lăng Phi hù dọa nàng, nắm đôi bàn tay trắng như phấn đánh về phía Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Anh đồ bại hoại này, đồ xấu xa.

Diệp Lăng Phi vừa vỗ xong, đã sớm biết Bạch Tình Đình sẽ có phản ứng như vậy, đã sớm cười chạy ra ngoài.

Bạch Tình Đình chuẩn bị xong, đi xuống lầu, trong lòng nàng còn đang tức giận Diệp Lăng Phi sáng sớm đã hù dọa nàng, chờ khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ăn cơm ở phòng ăn, Bạch Tình Đình bĩu môi. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng Bạch Tình Đình, ha ha cười nói:

- Bà xã, tới đây ăn cơm cùng nhau, làm gì phải cách anh xa như vậy chứ.

Khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi giận nhau, vẫn đều là ngồi đối diện ở bàn ăn, tuy nói quan hệ hai người đã thân cận hơn, nhưng thói quen này vẫn không thay đổi.

Bạch Tình Đình tuy nói cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, bày ra một bộ dáng không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi kéo một cái ghế đến bên cạnh, Bạch Tình Đình ngồi xuống, cầm lấy đũa, muốn gắp một miếng trứng cuộn. Diệp Lăng Phi nhanh tay đoạt trước miếng trứng, Bạch Tình Đình còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi định tranh chấp với nàng, vừa định kháng nghị, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi đem miếng trứng đến bên miệng nàng, nói:

- Bà xã, ngoan, hé miệng.

- Không cần.

Bạch Tình Đình ngoài miệng cậy mạnh, nàng không muốn cứ như vậy bị Diệp Lăng Phi đem chuyện đánh mông nàng hóa giải, nhưng Diệp Lăng Phi không ngừng đưa trứng đến miệng nàng mời mọc, đành mở ra cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cắn một miếng trứng cuộn. Diệp Lăng Phi đem miếng trứng Bạch Tình Đình cắn còn lại nhét vào miệng mình. Bạch Tình Đình nhìn thấy, trong lòng lại dâng lên cảm giác gia đình ấm áp. Nàng cảm giác cuộc sống bây giờ cùng cuộc sống lãng mạn của các đôi vợ chồng trong tv rất giống nhau, ấm áp, thân mật khăng khít.

Sự tức giận của Bạch Tình Đình với Diệp Lăng Phi lúc trước cũng tan thành mây khói, trong ánh mắt nàng ân tình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, lại quay đi. Lúc này tay trái Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, bắt đầu không thành thật hướng lên bộ ngực của Bạch Tình Đình. Tay trái Bạch Tình Đình thuận thế bắt được cổ tay Diệp Lăng Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi sờ vuốt bộ ngực mình nữa. Nhưng tay phải Diệp Lăng Phi lúc này cũng đã tới, hai tay chặn ngang ôm lấy Bạch Tình Đình, mạnh mẽ ôm vào trong lòng mình.

- Buông em ra, người ta còn phải ăn cơm chứ.

Bạch Tình Đình kháng nghị, nhưng Diệp Lăng Phi đâu thế đồng ý nghe lời của nàng, hai tay xoa nắn bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình, môi cũng đưa qua, hung hăng hôn mấy cái.

- Vú Ngô, mau tới cứu con. Anh ấy bắt nạt con.

Bạch Tình Đình ngăn cản không được, liền gọi vú Ngô đang ở trong phòng bếp. Vú Ngô thò đầu từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy tình cảnh hai người này. Mỉm cười, lại rụt đầu về.

- Bà xã. Em gọi đi. Cho dù gọi gãy cổ cũng không có người cứu em đâu.

Diệp Lăng Phi bày ra một bộ dáng vô lại. Hai tay dùng sức vuốt ve. Bạch Tình Đình trong tim nhảy loạn không ngừng. Toàn thân dâng lên cảm giác tê dại. Trong lòng biết mình cường ngạnh với Diệp Lăng Phi cũng không được. Không thể làm gì khác hơn đành xin tha:

- Ông xã. Em sai rồi.

- Ừm. Biết sai là tốt. Nhớ kĩ. Anh chính là người đứng đầu trong nhà này. Em phải nghe lời anh.

Diệp Lăng Phi nhân cơ hội lại bóp ngực Bạch Tình Đình vài cái. Lúc này mới hài lòng bỏ tay ra khỏi ngực Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình nói:

- Nào. Xúc cơm cho ông xã ăn.

Bạch Tình Đình bất đắc dĩ đành cầm chiếc đũa gắp trứng đưa đến miệng Diệp Lăng Phi.Diệp Lăng Phi cắn một miếng, Bạch Tình Đình cũng cắn một miếng.

Bữa sáng này hai người ăn cả nửa giờ. Bạch Tình Đình tuy trên mặt vẫn tỏ vẻ không hài lòng, nhưng trong lòng lại hạnh phúc. Ngồi trong lòng ông xã mình ăn cơm. Trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình vốn là chuyện mình phải làm. Hiện tại nàng càng lúc càng cảm thấy mình là một người vợ. Cho dù đi làm cũng muốn đi cùng chồng mình.

Bạch Tình Đình lái xe. Đưa Diệp Lăng Phi đến xưởng sửa xe trước, để Diệp Lăng Phi lấy xe. Sau đó mới lái xe đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đi làm.

Khi Diệp Lăng Phi lề ma lề mề đến tập đoàn Tân Á đã hơn chín giờ sáng. Hắn đi vào phòng tổ chức, chỉ nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đang nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi cố ý ho khan một tiếng, nói:

- Các cô làm cái gì vậy. Có phải thấy tôi không có ở đây nên nói xấu sau lưng tôi đúng không?

- Không, chúng tôi cũng không dám nói anh.

Trịnh Khả Nhạc vừa nhìn thấy tâm trạng Diệp Lăng Phi không tệ, nàng cùng đùa giỡn với Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi và Từ Oánh ngay cả mời người ta ăn cơm, người ta cùng bận rộn công việc không đến được. Khụ, mặt mũi của tôi và Từ Oánh vẫn là đơn bạc a, không mời nổi giám đốc ngài.

Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:

- Không phải tôi có chuyện sao, nếu không có việc gì, tôi đã sớm đồng ý, giống như hai người đẹp đây, không biết có bao nhiêu nam nhân muốn mời các cô ăn cơm cũng không được ấy chứ.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa phòng làm việc của mình, đi vào. Từ Oánh đẩy Trịnh Khả Nhạc một cái, nhỏ giọng nói:

- Khả Nhạc, cậu đi nói với Diệp giám đốc xem, mình thấy tâm tình của anh ấy không tệ, hẳn là sẽ đồng ý.

- Chúng ta cùng đi nói không tốt hơn sao, sao lại bảo một mình tớ đi. Lại nói ngày đó Diệp giám đốc cũng không chỉ cứu một mình tớ, còn có cậu mà, cậu nói cậu có nên đi vào không.

Từ Oánh hơi lắc đầu, nói:

- Lần trước mình đã nói qua một lần, lần này, mình không muốn nói nữa. Dù sao Diệp giám đốc cũng là lãnh đạo của mình, nếu mình cứ hay mời Diệp giám đốc đi ăn cơm, nói không chừng Diệp giám đốc còn tưởng rằng mình có chuyện gì, cũng là cậu đi tốt hơn.

Trịnh Khả Nhạc liếc mắt nhìn Từ Oánh một cái, nói:

- Cậu chính là thích nghĩ lung tung, được rồi, được rồi, mình đi nói là được.

Vừa nói, Trịnh Khả Nhạc sửa sang lại áo sơmi của mình, hơi nâng bộ ngực sữa lên, đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đi đến. Trịnh Khả Nhạc mặc áo sơmi màu trắng, phía dưới là một chiếc váy ngắn màu đen, hai chiếc đùi thon dài thẳng tấp bên trong tất chân màu đen, một thân trang phục này hoàn toàn phô ra vẻ đẹp tú lệ, vóc người gợi cảm của Trịnh Khả Nhạc.

Trịnh Khả Nhạc cùng là người đẹp nổi danh của tập đoàn Tân Á, chỉ là không thích cười với người khác, làm cho rất nhiều nam viên chức trong tập đoàn cảm thấy rất khó đến gần Trịnh Khả Nhạc. Không biết rằng, thật ra Trịnh Khả Nhạc lại là một cô gái cởi mở, nếu thật sự đối xử tốt với nàng, là có thể cảm giác được Trịnh Khả Nhạc, cô gái nhỏ này cũng rất thích cười.

Lúc này, Trịnh Khả Nhạc vừa đi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, liền vui vẻ cười nói:

- Diệp giám đốc, tối nay có chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi mở máy tính ra, rót cà phê vào tách, cầm tách uống một ngụm. Nghe Trịnh Khả Nhạc hỏi buổi tối mình có chuyện gì không, hắn hơi lắc đầu, nói:

- Tạm thời không có.

- Như vậy thì tốt rồi, tôi và Từ Oánh mời anh ăn cơm tối đi.

Trịnh Khả Nhạc cười nói,

- Cơm nước xong, nếu như Diệp giám đốc muốn đi hát, chúng ta lại đi hát.

- Đối với tôi tốt như vậy, cái này không có ý đồ gì chứ.

Diệp Lăng Phi đem chén cà phê đặt ở bàn công tác, tựa vào ghế, nói:

- Nói đi, đến cùng là có chuyện gì.

- Chuyện gì chứ, anh nghĩ rằng tôi và Từ Oánh đối với anh có ý đồ gì, Diệp giám đốc đã là đàn ông đã kết hôn, chúng tôi đối với đàn ông đã kết hôn không có hứng thú. Chỉ là cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, muốn mời anh ăn bữa cơm, không nên nghĩ lung tung, không có ý gì khác đâu.

Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:

- Hay là tôi không đi vẫn tốt hơn, cô cũng nói, tôi là đàn ông đã kết hôn, làm sao có thể đi với đám tiểu nha đầu các cô, không nên để xảy ra chuyện thì tốt hơn.

Trịnh Khả Nhạc le lưỡi, nàng nghe ra được là Diệp Lăng Phi đang cố ý nói như vậy. Trịnh Khả Nhạc đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay đặt ở trên vai Diệp Lăng Phi, mang theo ngữ khí làm nũng nói:

- Được rồi, được rồi, Diệp giám đốc, vừa rồi tôi nói sai rồi, anh đừng tức giận. Diệp giám đốc, anh ở trong mắt tôi chính là nhất nam nhân có mị lực, sao có thể là đàn ông đã có vợ chứ. Nếu Diệp giám đốc thật sự đã già, tôi với Từ Oánh sao lại mời anh chứ, chúng tôi mới không thích đi cùng ông chú già.

Trịnh Khả Nhạc làm nũng vài câu này làm cho trong lòng Diệp Lăng Phi ngứa ngáy, Trịnh Khả Nhạc dựa vào Diệp Lăng Phi gần như vậy, từ trên người Trịnh Khả Nhạc truyền vào mũi Diệp Lăng Phi một mùi thơm ngát, không ngừng kích thích thần kinh Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc vốn đã có vóc người rất đẹp, hai cái chân dài đã đủ làm cho nam nhân động tâm, lại nghe Trịnh Khả Nhạc làm nũng như vậy, tâm thần Diệp Lăng Phi cũng bị tiểu nha đầu này làm cho không yên ổn được nữa. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, miệng nói:

- Khả Nhạc, miệng cô thật là đủ ngọt nha, tôi thấy nhiều nhất năm câu, là nam nhân đều bị cô mê chết.

- Diệp giám đốc, anh đừng nói lung tung.

Trịnh Khả Nhạc đẩy vai Diệp Lăng Phi một cái, miệng tiếp tục làm nũng nói:

- Diệp giám đốc, có phải anh đáp ứng rồi không?

- Tôi cũng không nói vậy nha.

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi không dám cam đoan tối nay có phải có chuyện gì hay không, nếu như không có việc gì, vậy thì đi.

- Cho dù có chuyện cũng phải đi, dù sao anh cũng phải đồng ý với em, tôi phải đem tin tức này nói cho Từ Oánh.

Trịnh Khả Nhạc vừa nói liền muốn xoay người đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi vội vã kéo tay Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Tôi chưa đáp ứng nha.

Diệp Lăng Phi kéo hơi dùng lực, kết quả Trịnh Khả Nhạc cứ như vậy bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong lòng hắn. Trịnh Khả Nhạc nằm ở trong ngực Diệp Lăng Phi, bộ ngực cao ngất của nàng đè lên ngực Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc thoáng cái luống cuống, dựa vào người Diệp Lăng Phi không dám động. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ đến xảy ra chuyện bất ngờ này, đây hoàn toàn chính là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn chỉ là nghĩ muốn nói với Trịnh Khả Nhạc tạm thời không nên nói với Từ Oánh, không chừng buổi tối mình sẽ có chuyện. Nhưng đâu ngờ mình dùng sức hơi mạnh, Trịnh Khả Nhạc thoáng cái ngà vào trong ngực hắn. Thân thể Trịnh Khả Nhạc tản ra hơi thở thanh xuân làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác trong lòng nóng lên, hắn không tự chủ được được dùng sức nuốt nước miếng, thầm nghĩ: "Đáng chết, tiểu nha đầu này cũng là một vưu vật trời sinh nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.