Tâm Hữu Bất Cam

Chương 29: Franz đã chết?




Trình Quảng Minh ngày thứ hai đảm nhận chức vụ thư kí chủ tịch đã bắt đầu bắt tay vào công việc. Việc sắp xếp công việc cho Trương Khiếu Thiên được Trình Quảng Minh sắp xếp rõ ràng.

So Trịnh Khả Nhạc năng lực của Trình Quảng Minh còn cao hơn một bậc. Trương Khiếu Thiên rất hài lòng đổi với khả năng làm việc của Trình Quảng Minh, buối sáng sau cuộc họp lãnh đạo cấp cao, chiều đến Trương Khiếu Thiên phải đi gặp một khách hàng quan trọng. Trình Quảng Minh với tư cách thư kí chủ tịch nên có nhiệm vụ tháp tùng Trương Khiếu Thiên đi gặp khách hàng.

Điều này vừa hay cũng là cục diện mà Tiền Thường Nam mong muốn thấy, để Trình Quảng Minh bên cạnh Trương Khiếu Thiên sẽ giúp cho hắn nắm rõ nhất cử nhất động của Trương Khiếu Thiên.

Tiền Thường Nam ý thức được rằng hiện nay địa vị của hắn ở tập đoàn Tân Á đang phải chịu đả kích lớn, do vậy hắn bắt đầu lôi kéo sự ủng hộ của các cổ đông khác. Theo như Tiền Thường Nam thấy, chi cần lôi kéo thành công bản thân hắn có thể gạt bỏ Trương Khiếu Thiên ra khỏi tập đoàn Tân Á, hay chí ít cũng hạn chế sự quản lý của Trương Khiếu Thiên đối với tập đoàn. Tiền Thường Nam mặt khác cũng bắt tay với công ty đầu tư Tín Dương, hi vọng có thể mua được một ít cổ phiếu nhỏ lẻ trên thị trường từ đó có thể ngang bằng với Trương Khiếu Thiên về số lượng cổ phiếu, từng bước đuổi Trương Khiếu Thiên ra khỏi tập đoàn Tân Á.

Nhưng ngoài dự tính của Tiền Thường Nam, một số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Tân Á trên thị trường đã bị một người bí mật thu mua. Tiền Thường Nam đương nhiên không tin điều này do Trương Khiếu Thiên làm, hắn thừa biết Trương Khiếu Thiên không thể có đủ tiền mặt để mua số cổ phiếu này. Bề ngoài thì tập đoàn Tân Á không có vấn đề gì, nhưng không biết được rằng bên trong đang dậy sóng. Tiền Thường Nam chính là đang chờ đợi cơ hội có thể gạt Trương Khiếu Thiên ra khỏi tập đoàn Tân Á.

Mới sáng ra tâm trạng của Trương Lộ Tuyết đã không được thoải mái, tối qua cô đã nói chuyện với ba mình, hi vọng ba sẽ cân nhắc vị trí hiện tại của Diệp Lăng Phi, kì thực không khai trừ hắn ra khỏi tập đoàn thì cũng nên giáng chức xuống làm nhân viên của một bộ phận nào đấy. Theo như Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi một ngày chẳng làm được việc gì, tuy hắn cũng đã làm một vài việc chứng tỏ cho Trương Lộ Tuyết thấy năng lực của hắn là không tồi chút nào nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cả ngày nhởn nhơ, không phải ở công ty chơi điện tử thì cũng bí mật trốn khỏi công ty làm gì chẳng ai biết, nhưng hoàn toàn không vẻ đôn đáo của một người làm giám đốc bộ phận.

Bất kể là Trương Lộ Tuyết nói như thế nào thì Trương Khiếu Thiên vẫn kiên quyết để Diệp Lăng Phi làm giám đốc phòng tổ chức, hơn nữa ông ta còn nhất mực khuyên con gái mình nên kết thân với hắn, vì ông ta cho rằng điều này rất có lợi cho tương lai của Trương Lộ Tuyết.

Trương Lộ Tuyết càng ngày càng cảm thấy ba mình nhất định đã bị Diệp Lăng Phi nắm giữ bí mật nào đó, cô cũng đã cố hỏi nhưng Trương Khiếu Thiên lại bảo không có chuyện gì, dặn Trương Lộ Tuyết đừng suy nghĩ linh tinh.

Trương Khiếu Thiên càng úp mở như vậy, càng làm cho Trương Lộ Tuyết thấy trong chuyện này ắt có nội tình. Cô ở công ty suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng quyết định buối trưa sau khi ăn cơm xong sẽ đi tìm Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vốn dự định ăn cơm xong sẽ đi ra ngoài, buổi sáng hôm nay Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Chu Hân Minh hỏi về việc di rời nhà máy hóa chất. Chu Hân Minh chỉ nói vói Diệp Lăng Phi rằng ngày hôm qua mình đã nói chuyện với ba, nhưng ba cô cũng không nói gì nhiều. Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hồng Sâm nhất định cảm thấy việc này quá rắc rối. Diệp Lăng Phi dự định đích thân đi đến nhà máy hóa chất kia một chuyến. Hắn cho rằng việc di rời nhà máy hóa chất ra vùng ngoại ô, tiền chính là nguyên nhân khiến tiến độ di rời bị lùi lại. Giá đất của khu vực này hiện nay không được cao, do nó bị ô nhiễm nặng dẫn đến không có nhà đầu tư nào để mắt đến nó, nếu như vậy thì nhà máy này sẽ không có cách nào cố gom đủ tiền để xây dựng xuống mới, nói cách khác nhà máy này sẽ không thể lấy tiền bán đất để mua đất, xây nhà xưởng, như vậy thì nhà máy tự nhiên sẽ không thể chuyển đi.

Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi phòng thì gặp Trương Lộ Tuyết, nhìn mặt Trương Lộ Tuyết hắn cũng có thể đoán được Trương Lộ Tuyết đến tìm mình chắc chắn không có việc gì tốt. Không đợi Trương Lộ Tuyết nói Diệp Lăng Phi liền nói:

- Tôi hiện giờ có việc phải ra ngoài, nếu như cô có việc gì có thể đợi tôi về nói sau.

Diệp Lăng Phi nói xong liền đi về hướng thang máy, Trương Lộ Tuyết gọi với theo:

- Đứng lại, tôi có việc nhất định phải nói rõ với anh trong ngày hôm nay.

Nhưng Diệp Lăng Phi dường như không có ý định dừng lại, hắn vẫn đi thẳng đến thang máy, ấn nút chuyển xuống tầng dưới rồi đứng đợi cửa thang máy mở ra. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi không thèm để ý đến mình thì tức giận đuổi theo. Thang máy mở cửa, Diệp Lăng Phi bước vào, vẫy tay tạm biệt Trương Lộ Tuyết ở trước của, cười nói:

- Tạm biệt, ngày mai gặp!

Trương Lộ Tuyết cũng muốn định ngăn không cho cửa thang máy đóng lại nhưng không kịp, thang máy đã kịp vận hành xuống tầng dưới. Trương Lộ Tuyết tức giận đá chân, đi đến thang máy kế bên nhấn nút xuống lầu.

Thang máy vừa mở cửa thì Thái Hạo liền bước ra, hắn nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang đợi thang máy vội cười chào:

- Phó giám đốc Trương cô đi đâu vậy?

Trương Lộ Tuyết đang điên tiết lại gặp phải tên chắn đường Thái Hạo, làm lỡ thời gian của cô, một tay đẩy hắn tránh ra, nói:

- Tôi đi đâu liên quan gì đến anh? Đứng ở đây mà dài dòng nữa, đi làm việc đi.

Thái Hạo một mặt uất ức, nói:

- Tôi chỉ muốn chào hỏi cô thôi, có đáng bị mắng như vậy không?

Thái Hạo nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, thật khiến cho người ta kinh ngạc, hắn thấy Trương Lộ Tuyết xinh đẹp như thần tiên trong truyền thuyết, nhưng không ngờ từ sau khi đi cùng với Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết biến thành bộ dạng như hiện nay. Thái Hạo không khỏi nhớ đến Đường Hiểu Uyển, trước kia vốn là một cô gsái ngoan ngoãn, hiền lành giờ đã đổi khác, đã thế còn học cách trêu đùa hắn. Thái Hạo càng nghĩ càng thấy buồn, chịu không được mà oán thán: 'Tại sao lại để tôi gặp phải tên quái vật Diệp Lăng Phi"

Diệp Lăng Phi ra khỏi tập đoàn Tân Á liền đi thẳng ra bãi đỗ xe. Anh vừa đi khỏi một bước thì Trương Lộ Tuyết đuối theo sau, nhìn thấy Diệp Lăng Phi ra bãi đỗ xe, Trương Lộ Tuyết lại không đi ra bãi đỗ mà chạy ngay sang bên kia đường đợi Diệp Lăng Phi lái xe qua.

Lúc Diệp Lăng Phi lái xe qua nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang tức giận đứng ở bên đường liền dừng xe lại. Trương Lộ Tuyết không đợi Diệp Lăng Phi nói đã tự động kéo cửa xe lên xe ngồi vào ghế phụ.

- Cô muốn làm gì?

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết trong lòng không khỏi có dự cảm cô ta đến tìm mình gây chuyện. Anh trước tiên lái xe ra giữa làn đường chính, nhìn Trương Lộ Tuyết cười.

- Cười cái gì mà cười? Anh có biết rằng hiện giờ vẫn là thời gian làm việc không? Làm sao nói muốn đi là đi, anh cho rằng tập đoàn Tân Á là nhà anh sao. Tùy tiện!

Trương Lộ Tuyết tức giận nói:

- Anh làm như vậy hoàn toàn không có kỷ luật, tôi quả thật thấy không hợp mắt.

- Không phải vì việc này chứ?

Diệp Lăng Phi lái xe đến ngã tư liền dừng xe đợi đèn đỏ, tiện thể châm điếu thuốc. Sau khi hút một hơi liền mở cửa xe, cười nói:

- Vậy Phó giám đốc Trương, cô không phải cũng đang không làm việc sao? Đầu tiên là cô chưa xin phép tôi đã đi, lẽ nào cô cũng không có quy tắc?

- Anh...

Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi nói không tìm ra lý do phản bác.

- Tôi cứ nói thế thì sao nào, tập đoàn Tân Á là của nhà tôi, tôi muốn như thế nào thì như thế đấy, anh quản được sao?

- Vẫn là cô mạnh.

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Tôi nói không lại cô, tóm lại tôi bây giờ cần phải ra ngoài, cô muốn trừ lương của tôi thì cứ đi nói với phòng nhân sự, bảo họ trừ. Vô tư đi!

Diệp Lăng Phi bày ra bộ mặt "điếc không sợ súng" ra trêu tức Trương Lộ Tuyết, đèn chuyển sang màu xanh, anh đột nhiên khởi động xe, dọa Trương Lộ Tuyết một chút. Trương Lộ Tuyết cho rằng Diệp Lăng Phi muốn trả thù mình, tâm trạng càng thêm tức giận.

- Thích thì trừ, tôi thật không hiểu ba tôi sao lại không sa thải loại nhân viên như anh, đã thế còn ngày một dung túng cho anh tác oai tác quái.

- Ha ha, tôi nói này, đại tiểu thư, cô bị ai chọc vào hay sao mà nghĩ ra chuyện này?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Nói không chừng chỉ mình ba cô thấy tôi có năng lực, à mà tôi cũng cảm thấy kì lạ, tại sao tôi có thể đứng vững ở tập đoàn Tân Á nhỉ, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ đi nói chuyện với chủ tịch, hỏi xem có phải chủ tịch muốn tôi trở thành con rể không, có như vậy mới thực sự là dung túng tôi.

- Anh.... lưu manh

Trương Lộ Tuyết bị Diêp Lăng Phi làm cho tức giận mặt trắng bệch, cô giờ nhìn thấy cái mặt của Diệp Lăng Phi chỉ muốn nhào qua cào xé hắn.

Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết bị chọc tức, giận dữ như vậy, thì nghĩ bụng nếu cô nàng "tức nước vỡ bờ" thì mình gánh vác không nổi, vội nói:

- Được rồi, tôi thật sự có việc phải đi, nếu như cô có việc gì, ngày mai hãy nói, được không?

- Không được, hôm nay tôi phải nói cho xong.

Trương Lộ Tuyết hít một hơi nói tiếp:

- Hôm nay tôi muốn anh nói rõ, anh rốt cục nắm giữ bí mật gì của ba tôi?

- Cái gì?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên,

- Trương chủ tịch nói với cô như vậy à?

Trương Lộ Tuyết đáp:

- Không phải, là tôi đoán vậy. Tôi có lí do của tôi, anh có muốn nghe?

- Được thôi tôi cũng muốn nghe rút cục lí do của cô là gì?

Lúc này Diệp Lăng Phi đã lái xe đến nhà máy hóa chất kia, nhưng hắn nhanh chóng đối ý rẽ sang Đường Hải Tân.

Trên Đường Hải Tân xe cộ rất ít, đường Hải Tân nằm theo đường bờ biển, Diệp Lăng Phi lái xe chậm lại.

- Tôi không hiểu tại sao ba tôi liên tục dung túng cho anh, theo tôi được biết, anh không thể ở lại công ty chờ đợi, nhưng ba tôi lại dung túng anh, dựa vào điều này tôi có thể tin chắc rằng anh đang nắm giữ bí mật gì đó của ông? Ba tôi sợ nên mới dung túng anh.

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết cười sảng khoái:

- Coi như cô đã nói đúng, tôi đang nắm giữ bí mật của ba cô, mà lại là một bí mật rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.