Tâm Hữu Bất Cam

Chương 23: Ban hôn




Ngày đầu tiên sau đợt nghĩ lễ dài 1/5, chỗ nào cũng tắc đường. Nếu thời tiết đẹp thì tâm trạng người ta cũng không bế tắc như thế, đằng này mới sáng ra đã thấy trời âm u, khó chịu khiến ai cũng ngám ngẩm, chán chường.

Vụ va chạm của hai chiếc xe hơi ngay giữa trung tâm thành phố Vọng Hải lại càng làm cho giao thông trở lên trì trệ. Đoàn xe bị tắc dài vô tận phía sau không ngừng bấm còi inh ỏi, thúc giục xe phía trước mau chuyển động.

Diệp Lăng Phi cũng đang kẹt trong cái đoàn xe dài miên man giữa trung tâm thành phố ấy. Nhưng may mà hắn vừa đón được Đường Hiểu Uyển lên xe, có người nói chuyện nên hắn cũng không cảm thấy quá ngột ngạt trong dòng người chỉ chực có người châm là nổ này.

- Anh Diệp à, hôm qua ba em không biết làm sao lại khen anh rất được, chẳng lẽ anh đã kịp tẩy nào ba em rồi à?

Đường Hiểu Uyển hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đen cùng chiếc áo T- shirt trắng, bộ ngực đầy đặn sau lớp áo vô cùng hấp dẫn.

Hai tay cô nắm lấy quai đeo nhỏ của chiếc túi sách được đặt giữa hai chân, dịu dàng nói:

- Bố em nói muốn mời anh ăn cơm, để tạ lỗi sự việc lần trước.

Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân Đường Hưng Cường lại nói những lời như vậy, chắc chắn là do những lời mà hắn nói riêng với Đường Hưng Cường lần trước đã phát huy tác dụng, nhưng tất nhiên hắn cũng không cho rằng Đường Hưng Cường sẽ xử lý gọn gàng sạch sẽ chuyện kia, năm nay chỉ cần động đến đàn bà thì rất phiền phức, không phải cứ muốn bỏ là có thế bỏ ngay được, ngay chính bản thân hắn không phải là ví vụ xác thực nhất hay sao?

Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, rồi hắn để bàn tay đang kẹp thuốc của mình ra ngoài cửa kính xe, ra vẻ rất ngạc nhiên, nói:

- Thật không? Chẳng nhẽ ba em đã nghĩ thông suốt rồi, cho rằng anh là thằng rất được? Thế ba em có bảo sẽ gã em cho anh không?

- Không, nhưng dù ba em có đồng ý đi chăng nữa, em cùng không thể đồng ý được.

Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm:

- Anh đã có vợ rồi, lam sao cưới được em nữa!

- Vậy làm người tình của anh là được rồi.

Diệp Lăng Phi cười to:

- Anh sẽ không bận lòng đâu!

- Chẳng bao giờ chịu nghiêm túc cả, người ta không thèm nói chuyện với anh nữa.

Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, cúi đầu, ánh mắt chỉ hướng đến khoảng giữa đôi chân mình, không ngước lên nhìn hắn nữa. Diệp Lăng Phi nhìn diệu bộ của Đường Hiểu Uyển, hắn không nhịn được bật cười. Hắn đặt tay lên chân của cô, vuốt ve cặp giò nuột nà thẳng tắp không tì vết đó rồi cười nói:

- Sao vậy? Anh nói thật mà, anh nhìn kĩ rồi, em cưới anh đi!

Bị bàn tay không yên phận của hắn vuốt ve, người Đường Hiểu Uyển nóng bừng. Cô nhanh chóng chặn bàn tay của hắn, ngượng ngùng nói:

- Anh Diệp, đừng làm bậy, ở đây là chỗ đông người?

- Đông người! Đâu? Ở đâu đông?

Diệp Lăng Phi hút nốt điếu thuốc đang cháy dở, rồi không ngần ngại vứt đầu lọc qua cửa kính xe ra phía ngoài, nghiêng mặt tỉnh bơ trơ tráo hỏi lại Đường Hiểu Uyển:

- Sao anh lại chẳng thấy một ai nhỉ?

Đường Hiểu Uyển biết giờ mình có nói gì nữa cũng chỉ bị Diệp Lăng Phi ức hiếp nên dứt khoát không nhắc lại chuyện ban nãy nữa mà chuyển sang chuyện khác:

- Hôm qua em với Đình Đình đi dạo phố cả ngày trời. Em rất thích đi chơi cùng cô ấy.

Nghe Đường Hiểu Uyển nhắc đến Vu Tình Tình, Diệp Lăng Phi bèn cười nói:

- Anh thấy Tình Tình cũng rất quý em. Nếu không bận gì, em đến rủ cô ấy đi chơi cho vui.

- Em cũng muốn lắm nhưng bên chị Khả Hân bận quá.

Đường Hiểu Uyển chỉ biết cười nói:

- Em và chị Khả Hân đang tính tìm thêm một nhân viên nữa. Nhưng chị Khả Hân lại đắn đo việc tăng thêm một khoản chi nữa. Chị ấy không muốn chi quá nhiều tiền.

- Chị Khả Hân của em nay, thật là... Anh cũng hết cách với cô ấy.

Nghe Đường Hiểu Uyển nhắc đến chuyện ở quán cafe, hắn liền rút bàn tay không yên phận ban nãy về, thở dài nói:

- Anh nghĩ, nhất định phải nói rõ cho cô ấy hiểu. Không phải chỉ là một tiệm café thôi sao. Có lỗ chút cũng có sao, sao cứ nhất thiết phải cẩn thận, tằn tiện đến thế. Thật là, cứ tự làm khổ mình.

- Vâng, em cũng nói với chị ấy y như vậy đấy, sao phải nhọc lòng như vậy.

Đường Hiểu Uyển lại tiếp:

- Anh à, rốt cuộc giữa anh và chị Khả Hân xảy ra chuyện gì vậy?

- Nha đầu, đừng bận tâm chuyện của người lớn.

Diệp Lăng Phi không hề muốn đề cập đến chuyện giữa mình và Lý Khả Hân, hắn chuyển chủ đề, nói:

- À, đúng rồi, từ giờ cả nhà em nên ra ngoài cùng nhau nhiều một chút, đừng để ba em suốt ngày đi ra ngoài giao thiệp một mình, nếu cứ như vậy, rất dễ xảy ra chuyện không hay. Hiểu Uyển à, em cũng nên nhắc nhở ba mình, biết chưa?

- Em biết rồi!

Đường Hiểu Uyển vui vẻ đáp lại.

Đúng lúc này thì làn đường phía trước đã trở nên thông thoáng. Diệp Lăng Phi hắn cũng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ khởi động xe, từ từ lái xe đến công ty.

Khi đến công ty thì đồng hồ đã chỉ 8h30. Đường Hiểu Uyển vội vàng chạy vội vào cổng công ty, cô không muốn muộn thêm nữa một chút nào. Kết quả là lúc hớt hải chạy vào đại sảnh của công ty thì suýt đâm sầm vào người đàn ông trẻ mặc đồ tây cũng đang đi đến. May mà cô kịp thời phanh lại, nhưng dù như vậy cũng khiến người đàn ông đó giật nảy người.

Sau phút định thần người đàn ông đó nở nụ cười rõ tươi, giọng điệu quan tâm hỏi han Đường Hiểu Uyển:

- Thưa cô, cô không sao chứ?

- Không sao, tôi không sao.

Đường Hiểu Uyển không nhiều lời, vội vàng chạy sâu bên trong đại sảnh. Người đàn ông trẻ đó chỉ lắc đầu cười, tay cầm tập công văn màu đen, thủng thẳng bước đằng sau. Người đàn ông đó bước thẳng đến khu vực tiếp tân, nhã nhặn nói:

- Tôi tên là Trình Quảng Minh, là thư kí mới của chủ tịch Trương.

Cô nhân viên tiếp tân nhìn lên vị thư kí mới này rồi nói:

- Vâng, anh chờ một lát. Tôi sẽ thông báo ngay cho bên nhân sự.

Khi bước vào phòng bộ phận tổ chức, Diệp Lăng Phi đã nghe tiếng xì xào to nhỏ của đám nhân viên dưới quyền, nhưng hắn chẳng buồn để tâm mà trực tiếp bước đến trước văn phòng của mình.

Từ Oánh ngó thấy Diệp Lăng Phi đã đi làm liền vội vàng kẹp đống tài liệu đi theo. Khi Diệp Lăng Phi mở cửa văn phòng, hắn cũng nhặt luôn tờ báo trên bàn kẹp vào nách.

Hắn bưng chén trà, đúng lúc quay người lại thì bắt gặp Từ Oánh ở ngay sau lưng mình.

- Từ Oánh, cô làm gì vậy. Đến bước đi mà cũng không thấy chút tiếng động nào, lẽ nào mới sáng ra cô đã định hù tôi à?

Diệp Lăng Phi cất tiếng cười hỏi.

- Không, không phải vậy thưa giám đốc.

Từ Oánh vội vàng giải thích

- Giám đốc Diệp, tôi... tôi và Khả Nhạc muốn mời giám đốc ăn cơm tối.

- Muốn mời tôi ăn cơm?

Diệp Lăng Phi tay cầm chén nước, mới đầu nghe Từ Oánh nói muốn mời mình đi ăn cơm hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- Chuyện này để sau hãy nói, vì tôi cũng không biết là tôi mình có bận việc gì không. Nhưng đương nhiên là tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi cùng hai người đẹp ăn cơm tối.

- Giám đốc Diệp, hay là chúng ta cứ hẹn vậy đi, nếu giám đốc có việc, đến lúc đó nói sau.

Từ Oánh sợ Diệp Lăng Phi từ chối nên dù thế nào đi chăng nữa cũng quyết định ra một cái hẹn. Diệp Lăng Phi biết được tâm trạng của Từ Oánh nên vỗ vai cô nói:

- Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. À, đám người ngoài kia đang thì thầm chuyện gì đấy, cô có biết không?

Diệp Lăng Phi cầm chiếc cốc giấy, đặt trước máy lọc nước, vừa vặn vòi vừa hỏi.

- Còn không phải là vì chuyện trên núi Ngọc Kê hay sao, cả phòng ta đang bàn luận tối hôm đó mấy người chúng ta đã xảy ra chuyện gì.

Từ Oánh ngượng ngập nói:

- Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. Thôi tóm lại tôi vẫn nên im lặng, còn mấy người đó muốn đoán già đoán non gì thì đoán.

- Ồ, hóa ra là vì chuyện này!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cô có biết mọi lời đồn trong công ty mình truyền đi từ đâu không?

- Từ đâu cơ?

Từ Oánh hỏi.

- Đều là do một vài kẻ không rõ thực hư nhưng giỏi đoán mò đó truyền đi. Họ cứ đoán, cứ đoán cuối cùng thì cũng 1 đồn 10, 10 đồn 100 rồi, nếu cô không muốn tin đồn càng đồn càng nhảm nhí, thì trước khi nó có thể nó được truyền đi, nên công bố rõ chân tướng sự việc.

Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc cốc đã được rót đầy nước của mình rồi ngồi xuống chiếc ghế thường ngày, hắn đặt cốc xuống bàn, cười nói với Từ Oánh:

- Tôi nghĩ cô nên nói rõ với mọi người mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó đi, tôi tin sau khi nghe được cả quá trình sự việc phát sinh, họ sẽ không đoán mò như vậy nữa đâu.

Từ Oánh nhẹ nhàng vâng một tiếng ưng thuận lời khuyên của Diệp Lăng Phi, nhưng cô vẫn e dè, băn khoăn đứng trước bàn làm việc của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngước lên nhìn, rồi cười nói:

- Sao, còn chuyện gì nữa không?

- Không còn chuyện gì nữa ạ.

Từ Oánh nói hết câu, quay người bước đi, thì nghe thấy tiếng nói phía sau lưng mình của Diệp Lăng Phi:

- Từ Oánh, tôi biết cô muốn nói gì, có phải định cảm ơn tôi không, haha, chỉ cần chăm chỉ làm việc, giúp tôi đảm nhiệm công việc đã là lời cảm ơn hay nhất đối với tôi rồi, biết không?

Từ Oánh nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, thì quay hẳn người, gật mạnh đầu thay lời khẳng định.

Nhìn theo bóng Từ Oánh bước ra khỏi văn phòng của mình, Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, sau đó hắn bật máy tính. Vừa mới đăng nhập vào msn. Đã nhận được ngay tin nhắn đến của Đường Hiểu Uyển.

- Anh Diệp, bọn họ muốn em kể lại chuyện trên núi Ngọc Kê hôm đó, em có nên nói không anh?

Diệp Lăng Phi nhanh chóng trả lời:

- Nói đi, có gì to tát đâu.

- Vâng.

Sau khi nói xong với Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi bỗng nhớ đến việc gặp xưởng trưởng Chu trên núi hôm đó, thế nên hắn lập tức gọi điện cho Từ Oánh, nói cô phải thông báo cho phòng mua bán lập tức tiến hành đánh giá lại giá cả, hắn còn nói đi nói lại rằng công trường của xưởng trưởng Chu, yêu cầu bộ phận mua bán giảm giá thành hợp lý với các sản phẩm của công xưởng này. Nếu đối phương không đồng ý, thì cắt giảm nhà cung cấp.

Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại xong lại bình thản gửi tin nhắn cho Trương Lộ Tuyết thông qua msn, hỏi:

- Tối hôm qua sao cô lại bỏ đi?

- Hỏi vợ anh đấy.

Trương Lộ Tuyết nhanh chóng trả lời tin nhắn, Diệp Lăng Phi nhìn dòng tin ngắn ngủn không khỏi bật cười, hắn thầm nghĩ nhất định hiện giờ Trương Lộ Tuyết vẫn đang giận vợ hắn sôi người.

Diệp Lăng Phi trả lời tin nhắn:

- Tình Đình cũng rất tức giận, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Tôi đang rất bận, không rảnh nói chuyện phiếm với anh.

Trương Lộ Tuyết gửi tin nhắn này đi xong thì gửi liền lúc hai tin như nhau vói nội dung chỉ vẻn vẹn hai chữ: "lưu manh", sau đó thì không còn bất cứ tin nhắn nào được gửi từ máy của cô nữa.

“Nha đầu này, thật là phiền phức”, hắn bật cười rồi thu nhỏ màn hình msn lại, uống ngụm nước, rồi lại bật giao diện của trò "vượt qua lửa" lên, gần đây hắn không chơi CS nữa mà lại chuyển hứng thú sang "vượt qua lửa". Mặc dù "vượt qua lửa" không thể bì được với CS, nhưng CS mà không có Vu Tiêu Tiếu chơi cùng thì chẳng còn gì thú vị nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.