Tâm Hữu Bất Cam

Chương 14: Giải cứu hoàn tất




Mẹ của Đường Hiểu Uyển làm sáu món ăn và một món canh, nhìn những món ăn đều thơm ngon. Mẹ Đường Hiểu Uyển gọi:

- Diệp tiên sinh, cậu đến ăn thử xem thế nào, bác cũng chẳng biết cậu thích ăn những món gì. Bác vốn định bảo Hiểu Uyển nói trước cậu nhưng bác lại quên mất!

- Bác gái, con người cháu rất tùy tiện, cái gì cũng thích ăn cả!

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, bên phải hắn là Thái Hạo. Diệp Lăng Phi nhìn Thái Hạo hỏi:

- Tiểu Thái, còn cậu thì sao?

- Tôi đương nhiên là rất hài lòng về tài nghệ nấu nướng của bác gái, có thể được ăn bữa ăn do bác gái nấu đó là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi!

- Nhìn cháu kìa, miệng thật biết nói ngọt!

Mẹ Đường Hiểu Uyển nghe Thái Hạo nói khen như vậy thì trong lòng rất thích thú, ai mà không thích nghe những lời ngon ngọt chứ.

Thái Hạo cũng đã quá quen thuộc rồi, từ lâu đã nhìn thấu được tính khí con người mẹ Đường Hiểu Uyển, đã nắm bắt được rằng mẹ Đường Hiểu Uyển rất thích nghe những lời ngon ngọt.

Đường Hiểu Uyển ngồi bên trái Diệp Lăng Phi rất không hài lòng với tên Thái Hạo đó, nghe Thái Hạo nói như vậy, cô chu môi nói:

- Suốt ngày chỉ biết nói lời ngon ngọt, Thái Hạo, anh không mệt sao?

- Hiểu Uyển, sao lại ăn nói thế, con bé này chẳng dạy dỗ mà!

Đường Hưng Cường cầm đôi đũa, dùng giọng điệu dạy đời nói:

- Lúc đầu bố đã nuôi dạy con thế nào, sao bây giờ con lại biến thành đứa chẳng có được nuôi dạy gì hết vậy!

- Bác trai, bác đừng nóng giận, em Hiểu Uyển chỉ đùa thôi mà!

Thái Hạo vội vàng giải thích giùm cho Đường Hiểu Uyển.

- Ai đùa với anh chứ, thật là tưởng ai cũng mê mình!

Đường Hiểu Uyển cầm đũa, gắp một miếng thịt cá cho vào bát trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp đại ca, chúng ta ăn cơm thôi, mặc kệ anh ta!

Đường Hưng Cường cầm đũa nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ông ta vốn định nói thêm vài câu nhưng lại nuốt ngược lời nói vào trong. Đường Hưng Cường không thấu được tâm can của Diệp Lăng Phi, không rõ được Diệp Lăng Phi có phải biết chuyện của mình hay không. Vì thế, hắn cũng không dám tùy tiện biểu đạt sự bất mãn đối với Diệp Lăng Phi. Thậm chí đối với Đường Hiểu Uyển Đường Hưng Cường cũng nhịn bỏ qua không nói gì thêm nữa.

Thái Hạo có vẻ hơi ngượng ngùng, cho dù mặt hắn có dày thế nào đi chăng nữa, hắn cũng luôn cảm giác mình bị Đường Hiểu Uyển nói như vậy rất mất mặt. Hắn cũng gắp một miếng thịt vốn định gắp cho Đường Hiểu Uyển, nhưng đũa hắn lại dừng giữa không trung, cuối cùng đành phải bỏ miếng thịt đó vào trong bát của mình.

- Tiểu Thái! Ăn nhiều đi cháu!

Đường Hưng Cường gắp một cục xương cho vào bát của Thái Hạo, Thái Hạo giả làm bộ dạng vì bất ngờ được sủng ái mà vừa sợ vừa lo, vội vàng cảm ơn.

Đường Hưng Cường nhìn Thái Hạo cười nói:

- Tiểu Thái, tuổi cháu còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức phó giám đốc bộ phận, nhớ ngày xưa, bác bằng tuổi cháu còn đang học trong trường đó!

- Bác trai, cháu làm sao mà so với bác được!

Thái Hạo vừa nghe liền vội vàng bỏ đũa xuống nói:

- Những điều cháu cần học còn rất nhiều!

- Ừm, người trẻ nên khiêm tốn một chút!

Đường Hưng Cường nhìn con gái mình một cái lại nói với Thái Hạo:

- Thái Hạo, cháu bao nhiêu tuồi rồi?

- Dạ vừa tròn hai mươi tám tuổi ạ!

Thái Hạo đáp.

- Lớn hơn Hiểu Uyển nhà bác ba tuổi, có điều cũng xem như là kém rồi!

Đường Hưng Cường nhìn Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển, con đã lớn như vậy rồi, cũng chưa có bạn trai. Tiểu Thái không những là đồng nghiệp của con mà còn là cấp trên của con. Bố thấy con người Tiểu Thái rất được, Hiểu Uyển, nếu như con và tiểu Thái có thể thành đôi, đó lại có thể cho bố và mẹ con trút được nỗi lòng!

Đường Hiểu Uyển vừa gắp thức ăn đưa đến bên miệng, nghe bố nói vậy Đường Hiểu Uyển tức quá bõ đũa xuống luôn, nói không vui:

- Bố, bố làm gì thế, chẳng phải con đã nói rồi sao, chuyện của con không cần bố bận tâm!

Đường Hiểu Uyển định muốn nói tiếp thì bị Diệp Lăng Phi ngắt đoạn nói:

- Hiểu Uyển, anh thấy bố em cũng là vì lo lắng cho em, em đừng có tức giận thế, nghe bố nói hết đã!

Đường Hiểu Uyển ngậm miệng lại, Đường Hưng Cường liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Bố thấy con người Thái Hạo không tồi, lại rất tốt, Hiểu Uyển, con cần phải biết những người làm bố làm mẹ như bố mẹ ai mà chẳng hy vọng con gái của mình có thể yên bề gia thất, bố thật không muốn bị người ta chỉ trích sau lưng!

Đường Hiểu Uyển không nhịn tiếp được nữa rồi, vốn định cầm đũa lên, nghe bố lại nói đến chuyện này cô liền bỏ đũa xuống bàn đứng lên nói:

- Con không ăn nữa, Diệp đại ca, chúng ta ra ngoài ăn đi!

- Con bé này...!

Đường Hưng Cường xị mặt xuống, vừa định nóng giận lên thì lại nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hiểu Uyển, em làm gì thế, có gì đáng giận đâu. Ngồi, ngồi, anh thấy hay là người ngoài cuộc anh cũng nói vài câu vậy!

Đường Hiểu Uyển đứng đó không cựa quậy, sau khi bị Diệp Lăng Phi kéo Đường Hiếu Uyển mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Diệp Lăng Phi cười nói với Đường Hưng Cường:

- Bác trai, vốn dĩ hôm nay cháu không hề muốn đến, tại sao chứ, cháu nghĩ bác và cháu đều rõ nhất. Cháu biết bác thấy cháu chướng mắt, đương nhiên, cháu không biết tại sao bác lại chướng mắt khi nhìn thấy cháu. Có điều, cái này vốn chẳng có liên can gì cả, bởi vì cháu vốn chẳng quan tâm bác xem cháu như thế nào cả, con người cháu là như vậy, đã thành thói quen rồi, xưa nay chưa từng quan tâm người khác nhìn mình thế nào cả. Thật ra, ở đây cháu vốn chẳng có vị trí gì để nói chuyện cả, nhưng trong lòng cháu có một số lời nói lại không thể không thốt ra được.

Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hưng Cường lại nhìn sang Thái Hạo, tiếp tục nói:

- Hôm nay hai bác mời cháu đến đây ăn cơm, cho dù bác trai không có từ chối ra mặt, vậy chí ít sau khi cháu đến bác trai cũng phải làm ra bộ dạng hoan nghênh một chút, đó là nguyên tắc xử thế làm người cơ bản nhất. Nhưng thật đáng tiếc, bác trai ngay cả một chút cũng không hề có, nói thật lòng cháu rất không hài lòng về làm người của bác trai, cũng giống như bác trai không hài lòng về việc làm người của cháu vậy. Vì thế mà cháu vẫn còn ngồi đây ăn cơm, chỉ là giữ thể diện cho Hiểu Uyển, cháu không muốn làm cho Hiểu Uyển khó xử, nhưng bác trai lại làm tiếp những gì. Bác trai cho rằng làm như vậy cháu sẽ khó chịu sao, sự thật hoàn toàn ngược lại, là bác trai tự khiến cho mình khó chịu. Câu cuối cùng cháu muốn nói, bác trai, chia cho người khác ba phần cũng tức là chia cho chính mình ba phần.

Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên, ngay cả câu chào cùng không có đi thẳng ra cửa.

Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô cũng vội vàng đứng kên gọi:

- Diệp đại ca, chờ em với, em cũng đi!

Khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đều mất dạng ở cửa, Thái Hạo ngượng ngùng nói:

- Bác trai, sau xin phép về trước!

Đường Hưng Cường không có bất kỳ phản ứng nào, Thái Hạo nhìn thấy tình hình này cũng nhẹ nhàng đi ra. Mẹ của Đường Hiểu Uyển vẫn không nói lời nào mãi đến đi tất cả mọi người đều đi hết, mẹ Đường Hiểu Uyển mới khẽ thở dài nhìn Đường Hưng Cường, nói:

- Hưng Cường, tôi biết nói gì đây, việc lần này ông làm hơi quá đáng rồi!

- Tôi quá đáng? Tôi quá đáng thế nào?

Đường Hưng Cường lúc này giống như vừa phản ứng lại vậy, tay phải đập bàn hét lớn:

- Nếu như Hiểu Uyển muốn ở cùng với tên họ Diệp kia, thì nó đừng hòng quay trờ về đây, Đường Hưng Cường tôi không có đứa con gái như nó, tôi quá mất mặt với nó rồi!

- Con gái bây giờ đã lớn rồi, cho dù ông có muốn quản thì cũng có quản được nó không?

Mẹ Đường Hiểu Uyển thở dài, nói:

- Hiểu Uyển lại không phải chưa bỏ đi, ông cho rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ sao. Hưng Cường, mấy năm nay tôi vẫn ở bên cạnh ông nhưng có đôi lúc phương thức làm việc của ông quả thật rất dễ đắc tội người ta. Hài, tôi cũng không nói nhiều nữa!

- Bà nói tôi đắc tội người ta, nhưng người đó vốn chẳng đáng để cho tôi tiếp xúc, mỗi người đều không có trình độ lại thích tỏ ra bộ dạng ta đây trước mặt tôi, mỗi lần bình chọn trong khoa tôi đều không có phần của tôi, còn những tên cả ngày gây lộn ấy có gì ưu tú chứ, tôi không nuốt được cục hận này, bọ họ dựa...!

Đường Hưng Cường trong lúc Giận dữ đã nói toạch ra những lời ông dấu trong lòng, những lời của ông vẫn chưa nói xong thì mẹ của Đường Hiểu Uyển đã mặc kệ ông bước vào trong phòng đóng cửa phòng cái "cạch".

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển xuống lầu. Đường Hiểu Uyển nhìn bộ mặt lạnh tanh như sắt của Diệp Lăng Phi, cô lo lắng kéo tay Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, em biết hôm nay bố em làm thế là không đúng, anh đừng có giận nha!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hiểu Uyển, em đừng lo, không phải anh đang giận bố em!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền nghe dưới lầu có tiếng chân người đi lên, hắn và Đường Hiểu Uyển tách bàn tay đang nắm chặt đó. Đi thẳng xuống dưới lầu. Diệp Lăng Phi mới nói tiếp những lời lúc này chưa nói xong:

- Hiểu Uyển, thật ra, anh biết hôm nay anh làm thế là không tốt, không nên tranh luận với bố em, nhưng có lúc anh lại không nhịn được.

- Diệp đại ca, em biết lần này hoàn toàn là do bố em sai!

Đường Hiểu Uyển vừa nhắc đến bố liền tức hồng hộc nói:

- Bố em thật là, không hiểu tại sao lại cảm thấy tên tiểu tử Thái Hạo tốt chứ, phiền chết đi được. Nếu như sau này bố em mà còn nhắc đến chuyện này nữa, em liền dọn ra ngoài ở, nếu bố em chấm được Thái Hạo rồi, vậy thì để ông ấy sống với Thái Hạo là được rồi!

Diệp Lăng Phi nghe những lời tức giận của Đường Hiếu Uyển, nhịn không được bật cười lên, dùng tay vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:

- Thái độ như vậy thật không đúng, nói thế nào thì ông ấy cùng là bố em!

- Vốn dĩ đã là như vậy rồi!

Đường Hiểu Uyển không phục nói:

- Bản thân em thích ở cùng với ai thì đó là chuyện của riêng em, dựa vào cái gì mà bố em quản em chứ!

Diệp Lăng Phi chi cười cùng Đường Hiểu Uyển đến trước xe của mình, mở cửa xe hai người cùng bước lên. Diệp Lăng Phi vừa thắt dây an toàn vừa nói:

- Hiểu Uyển, bố em mọi ngày thường làm gì, không phải là bố em vừa nghỉ hè đã chơi cờ với tên tiểu tử Thái Hạo đó chứ!

- Làm gì có, bố em rất bận, sau khi tan ca luôn về nhà rất muộn, hình như là hội họp với đồng nghiệp ấy, ai biết được những đồng nghiệp đó của ông sao mà ngày nào cũng hội họp thế. Cuối tuần bố em còn phải đi lớp học ban đêm nữa, tóm lại, buổi tối rất ít khi thấy bố em!

Đường Hiểu Uyển nói.

- Đi học lớp ban đêm?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên lại nói tiếp:

- Thường thì mây giờ?

- Hình như là bảy giờ tối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.