Tâm Hữu Bất Cam

Chương 13: Chuẩn bị giải cứu




Diệp Lăng Phi thầm vui trong bụng:

- Tiểu nha đầu này lại rất chủ động, mình bên này vẫn còn chưa muốn thì cô ấy đã chuẩn bị xong rồi!

Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kiều diễm đó của Đường Hiểu Uyển không hề do dự đưa môi lại hôn lên.

Hai tay Đường Hiểu Uyển vốn nằm trong tay của Diệp Lăng Phi, trong lúc môi của Diệp Lăng Phi hôn Đường Hiểu Uyển, hai tay của Đường Hiểu Uyển lại rút ra khỏi tay Diệp Lăng Phi ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi. Cái miệng nhỏ xinh của cô cũng mở ra, đầu lưỡi nhỏ bé thò ra chủ động quấn lấy đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi ôm chặt Đường Hiểu Uyển, sau khi môi hai người tách ra, Đường Hiểu Uyển ngượng ngùng nói:

- Diệp đại ca, em lấy ảnh của em cho anh xem nhé?

Diệp Lăng Phi gật đầu, bây giờ trong lòng hắn không hề lo lắng gì Đường Hiểu Uyển sẽ rời khỏi mình. Nụ hôn lúc nãy đã lộ rõ được lòng của Đường Hiểu Uyển, tiểu nha đầu này dùng nụ hôn cháy bỏng đó để nói cho Diệp Lăng Phi biết, trong lòng cô yêu Diệp Lăng Phi biết bao.

Đường Hiểu Uyển mở tủ của mình ra, lục tung trong đó cả một hồi lâu, cuối cùng cũng cầm ra hai cuốn album. Cô ôm album quay trở lại trước mặt Diệp Lăng Phi, đặt nó trên bàn vi tính chủ động ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi.

Tay trái Diệp Lăng Phi ôm eo Đường Hiểu Uyển, tay phải lật cuốn album. Đường Hiểu Uyển chỉ bức ảnh trong album giới thiệu với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, bức ảnh này là chụp chung với bạn học cùng lớp lúc còn đi học!

Diệp Lăng Phi nhìn bức ảnh tìm Đường Hiểu Uyển, nhanh chóng tìm thấy được Đường Hiểu Uyển đứng hàng đầu tiên. Đường Hiểu Uyển lúc đó và Đường Hiểu Uyển bây giờ vốn không thay đổi mấy, chỉ là Đường Hiểu Uyển bây giờ nhìn có vẻ thành thục hơn một chút.

Đường Hiểu Uyển giới thiệu từng tấm ảnh cho Diệp Lăng Phi biết, sau khi giới thiệu xong cuốn album này, Đường Hiểu Uyển lại mở cuốn album kia ra, miệng cười bảo:

- Diệp đại ca, anh không được cười em đó, đây là ảnh lúc nhỏ của em!

- Vậy có phải là ảnh chụp trần truồn không?

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.

- Không cho anh xem nữa!

Đường Hiểu Uyển chu môi, nhưng cô vẫn lấy ảnh lúc nhỏ của mình cho Diệp Lăng Phi xem. Ảnh từ lúc Đường Hiểu Uyển sinh ra mãi đến đại học đều nằm trong tập album này, Diệp Lăng Phi nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của Đường Hiểu Uyển cố ý lầm bầm nói:

- Hiểu Uyển, em nói lúc nhỏ ngực em đâu có to như vậy, từ lúc nào bắt đầu biến hóa thế!

- Em mặc kệ anh!

Đường Hiểu Uyển không vui nhẹ nhàng nói:

- Anh chỉ biết bắt nạt em!

- Lại đây, anh kiểm tra thử, ngực của Hiểu Uyển nhà ta rốt cuộc to bao nhiêu!

Diệp Lăng Phi nói xong tay phải đã vén áo Đường Hiểu Uyển lên, tay trái nhẹ nhàng mở nút áo ngực của Đường Hiểu Uyển. Cùng với chiếc áo ngực rơi xuống là bộ ngực tròn trĩnh của Đường Hiểu Uyển hoàn toàn hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi há miệng cắn nó.

- A!

Đường Hiểu Uyển phát ra tiếng rên khe khẽ, tiếp theo hai tay cô ôm chặt bờ vai Diệp Lăng Phi, bặm môi không để cho mình phát ra tiếng.

Diệp Lăng Phi vùi đầu vào giữa ngực Đường Hiểu Uyển, bắt đầu nhẹ nhàng cắn không hề biết chán.

Mông của Đường Hiểu Uyển động đậy trên đùi Diệp Lăng Phi. Người cô nóng lên, hai tay ôm chặt lưng Diệp Lăng Phi, từ trong kẽ răng khẽ phát ra tiếng rên.

Diệp Lăng Phi cắn ngực Đường Hiểu Uyển đủ năm sáu phút mới chịu ngước đầu lên. Môi dùng lực hôn lên đôi môi của Đường Hiểu Uyển. Đồng thời hai tay hắn cũng xoa bóp mạnh mẽ ngực của Đường Hiểu Uyển.

Cộc! cộc! Tiếng gõ cửa vọng lại rồi nghe giọng của mẹ Đường Hiểu Uyển ở bên ngoài nói:

- Hiểu Uyển, sắp ăn cơm rồi, mau thu dọn rồi ra nhé!

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển tách môi ra. Đường Hiểu Uyển vội vàng nói.

- Mẹ. Con sẽ lập tức ra cùng với Diệp đại ca!

Cô quýnh quáng cài áo ngực mình lại. Đỏ mặt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, mau lên!

Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn vốn chẳng cần thu dọn gì cả, chỉ là khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa nhìn Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển không dám nhìn Diệp Lăng Phi mà chỉ nhanh chóng chấn chỉnh là áo quần, cô soi soi gương. Sau khi chắc chắn không có chỗ nào bất ổn mới mở cửa phòng ngủ của mình bước ra ngoài.

Bàn ăn cơm được đặt giữa phòng khác, mẹ của Đường Hiểu Uyển đã dọn cơm tươm tất trên bàn rồi, lo Diệp Lăng Phi chê phòng khách nhà mình nhỏ liền nói:

- Diệp tiên sinh, phòng khách nhà chúng tôi có hơi nhỏ chút, Diệp tiên sinh đừng để ý nha!

- Đương nhiên là không rồi, cháu cảm thấy rất tốt ạ!

Diệp Lăng Phi nói xong lướt mắt nhìn cánh cửa của căn phòng lớn này, chỉ nhìn thấy cửa phòng lớn đó đang mở, Thái Hạo đang đứng ở cửa phòng nói với Đường Hưng Cường ở bên trong:

- Bác trai, hay là cháu về nhà ăn cơm vậy, nhà bác có khách cháu ở lại đây cũng không được hay lắm!

- Có gì đâu mà, tiểu Thái, cháu cũng chẳng phải người xa lạ gì, đừng về, hãy ở lại đây ăn cơm đi!

Đường Hưng Cường từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trong phòng khác, ông ta quay đầu lại nói với Thái Hạo ở đằng sau:

- Tiểu Thái, vừa đúng bác có việc muốn thương lượng với cháu, cháu không được phép đi!

Thái Hạo hiện rõ rất miễn cưỡng, khó xử nói:

- Bác Đường, nếu bác đã nói như vậy thì cháu ở lại, nhưng cháu luôn cảm thấy không được hay lắm!

- Thấy không hay lắm thì về đi, hà tất phải lộ rõ khó xử như vậy!

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đó của Thái Hạo, nhịn không được nói:

- Thái Hạo, tôi nói con người cậu thật giả dối, rõ ràng muốn ở lại đây ăn cơm còn giả bộ ra vẻ khó xử như vậy, chân là của cậu, muốn đi chẳng phải chỉ cần bước chân là đi sao, hà tất phải giả bộ ở vào thế khó xử. Hừ, tôi thật không biết nên nói thế nào với cậu nữa!

Thái Hạo bị Diệp Lăng Phi nói đến biến cả sắc mặt, mặc cho da mặt hắn có dày thêm nữa thì sau khi nghe những lời nói đó của Diệp Lăng Phi cũng ngại ở lại đây tiếp. Hắn nói với Đường Hưng Cường:

- Bác Đường, cháu có việc, hôm sau đến chơi vậy!

Thái Hạo làm tư thế vừa định đi thì bị Đường Hưng Cường ngăn lại, nghe thấy Đường Hưng Cường không vui nói:

- Tiểu Thái, đây là nhà bác, chẳng lẽ ngay cả lời bác nói cháu còn không nghe, bác bảo cháu ở lại thì cháu cứ ở lại, đừng có nghe người khác nói vài câu mà bỏ đi!

Đường Hưng Cường nói xong quay đầu qua phía Diệp Lăng Phi, mặt ngang cố ngữ khí không thân thiện nói:

- Diệp tiên sinh, xin cậu hãy chú ý thân phận của cậu, đây là nhà tôi không tùy tiện cậu đứng ra làm chủ được!

Điều Thái Hạo muốn nghe chính là câu nói này của Đường Hưng Cường, sau khi hắn nghe xong thầm đắc ý trong bụng, nhìn Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:

- Tên họ Diệp kia, ngươi cũng không xem thử thân phận của mình, ngươi dựa vào cái gì mà đấu với tôi.

Thái Hạo nhìn Diệp Lăng Phi, hắn chỉ mong sao có thể nhìn thấy được bộ mặt khó coi của Diệp Lăng Phi, tốt nhất là có thể gây lộn với Đường Hưng Cường, nếu như vậy, giữa Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đã triệt để hết kịch rồi, còn Thái Hạo thì có thể nhân cơ hội này mà lấp vào chỗ trống.

Đường Hiểu Uyển nghe bố nói vậy cô vội vàng nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển biết tính khí của Diệp Lăng Phi, theo như Đường Hiểu Uyển thấy được, bố mình nói như vậy rõ ràng là cố ý khiến cho Diệp Lăng Phi khó chịu, còn Diệp Lăng Phi lại là người không chịu thua thiệt, hai người gây nhau đó là điều không thể tránh khỏi. Cô nắm chặt tay Diệp Lăng Phi muốn giữ Diệp Lăng Phi lại.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng nghe những lời nói này của chồng, bà từ trong nhà bếp vội vàng chạy ra nói:

- Hưng Cường, sao ông lại có thể nói vậy với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh chính là đại ân nhân của Hiểu Uyển nhà chúng ta, ông...!

- Không có việc của bà, bà đừng có nói những lời bậy bạ!

Đường Hưng Cường hất mặt nói với vợ mình, mẹ của Đường Hiểu Uyển xưa nay vẫn rất nghe lời của chồng, chưa bao giờ cãi lại chồng cả, nghe Đường Hưng Cường nói như vậy, bà cũng chỉ đành phải nuốt câu sau vào trong, khẽ thở dài đứng trong phòng khách, một bộ mặt không biết làm thế nào cả.

Nhưng điều khiến cho Thái Hạo thất vọng nhất chính là thấy bộ mặt không hề nóng giận của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Đường Hưng Cường nói vậy, đầu tiên là nhìn Đường Hưng Cường, sau đó lại nhìn mẹ Đường Hiểu Uyển, trong lòng thầm thở dài:

- Đường Hưng Cường, tôi chính là xem thường loại đàn ông như ông, giả làm bộ mặt chính nhân quân tử, nhưng bản chất lại gian dối vô cùng. Ông cũng không biết từ kiếp nào mà có được phúc đến như vậy, có thể tìm được người vợ tốt còn có một người con gái tốt như Đường Hiểu Uyển.

Diệp Lăng Phi thầm khinh thị Đường Hưng Cường, hắn ngồi xuống gác hai chân lên nhìn chằm chằm Đường Hưng Cường cười nhạt nói:

- Bác Đường, cháu nói câu này bác rất không thích nghe, bác làm người rất có vấn đề.

- Cậu nói gì?

Đường Hiểu Uyển không ngờ Diệp Lăng Phi chạy tới nhà mình mà còn dám không tôn trọng mình, liền tức giận lên trợn mắt định chuẩn bị bước qua. Lúc này Thái Hạo vội vàng ngăn Đường Hưng Cường lại nói:

- Bác Đường, bác đừng nóng giận!

- Tôi nói sai rồi sao, bác Đường, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ như vậy, chỉ cần bác biết cháu biết là được rồi, không nhất thiết phải nói ra!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Bác Đường, bác đừng nóng giận nữa, nếu cháu thật sự có chỗ nào đắc tội bác vậy cháu nói tiếng xin lỗi bác vậy, đợi hôm nào đó cháu mời bác đến khách sạn Hải Tinh bên Hải Tinh ăn cơm, cháu nghe nói nhà ăn ở đó không tôi, không biết bác Đường đã từng đến đó chưa?

Câu nói này của Diệp Lăng Phi là có ẩn ý trong đó, chỉ có Đường Hưng Cường mới cơ thể nghe ra được hàm ý bên trong câu nói của Diệp Lăng Phi.

Vốn dĩ Đường Hưng Cường còn đang trừng mắt, hất mặt lên, nếu không phải Thái Hạo ngăn lại, nhìn tư thế này của Đường Hưng Cường chỉ muốn xông lên túm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Nhưng sau khi Đường Hưng Cường nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi lại nghệch người ra, nửa ngày chẳng có phản ứng gì cả. Hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nhắc đến khách sạn Hải Tinh, Đường Hưng Cường càu nhàu trong bụng, hắn không muốn tin Diệp Lăng Phi biết chuyện của hắn, càng muốn tin đó là khách sạn Hải Tinh mà trùng khớp Diệp Lăng Phi nhắc đến thôi.

Đường Hưng Cường bình tĩnh lại, hắn định xem thử rốt cuộc Diệp Lăng Phi biết được bao nhiêu. Nếu Diệp Lăng Phi thật sự trùng khớp nhắc đến khách sạn Hải Tinh thì sau đó giận tiếp Diệp Lăng Phi cũng không muộn; sau khi Đường Hưng Cường đưa ra chủ ý trong bụng rồi liền hừ một tiếng cũng không nói gì với Diệp Lăng Phi cả, mà tự hắn giảng hòa nói:

- Sau này hẳn nói, ừm, tiểu Thái, chúng ta qua ngồi ăn cơm thôi!

Sự chuyển biến thái độ của Đường Hưng Cường khiến cho Thái Hạo vô cùng ngờ nghệch, hắn tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn thấy Đường Hưng Cường kéo ghế ra ngồi trước bàn ăn, Thái Hạo mới khẳng định là mình không nghe nhầm. Trong lòng hắn thật nghĩ không thông, sao đột nhiên Đường Hưng Cường lại thay đổi như thế. Thái Hạo lúc nãy đã tính trước cả rồi, mình giả đò ngăn lại, sau đó sẽ tìm cơ hội đổ dầu vào lửa, nhưng Đường Hưng Cường đã không cho hắn cơ hội.

Đừng nói là Thái Hạo ngay cả hai mẹ cơn Đường Hiểu Uyển cũng tưởng mình nghe nhầm. Theo như hai mẹ con Đường Hiểu Uyển nhận thấy, hành động lúc này của Đường Hưng Cường rất kỳ quặc. Hai mẹ con Đường Hiểu Uyển quá hiểu Đường Hưng Cường mà, vốn cho rằng lần này sẽ gây lộn nhau chứ, ai ngời chỉ vì mấy câu nói của Diệp Lăng Phi đã có thể khiến cho Đường Hưng Cường im lặng.

Nhưng cục diện trước mắt chắc chắn là tốt nhất rồi, mẹ Đường Hiểu Uyển vội vàng nói:

- Đúng, đúng, ăn cơm, mọi người ăn cơm thôi!

Còn Đường Hiểu Uyển nghiêng nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn bố mình, luôn có cảm giác bên trong còn có nội tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.