Tâm Duyệt

Chương 22: Xuất Hành




Nguyễn Niệm Sơ trong lòng chìm xuống, hai tay không khống chế được mà run rẩy, giọng nói hơi khàn: "...Lệ Đằng?"

"Đừng nói chuyện."

Trong bóng tối, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền ra âm thanh, trầm thấp, khản đặc đến cực điểm: "Nguyễn Niệm Sơ, dìu tôi đi vào."

Nguyễn Niệm Sơ mím môi, khẽ cắn răng, dùng hết toàn lực nhấc cánh tay anh lên. Lệ Đằng cao cũng phải tới mét chín, trên cơ thể đều săn chắc bắp thịt, người cực to lớn. Thể trạng cô thì nhỏ bé mềm mại, tay chân yếu đuối mỏng manh, phải dùng hết toàn khí lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Từ đây đến giường, khoảng cách chỉ có vài bước, Nguyễn Niệm Sơ đưa Lệ Đằng tới cũng phải mất gần hai phút.

Vừa đến mép giường, trong nháy mắt người kia đã nằm chỏng vó. Cơ thể nặng nề ngã xuống cái ván trên giường, tạo ra thanh ầm một phát. Nguyễn Niệm Sơ bị hai tay trên vai đè, khẽ hô một tiếng, cũng nằm xuống cùng.

Hô hấp nóng hổi lướt qua trán cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ trộn với mùi máu tanh phả vào mặt cô, cô run lên, lòng cũng co lại, tay chân luống cuống đứng dậy lui lại.

"Đi đóng cửa." Lệ Đằng nhắm mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một cái, gật gật đầu, xoay người đi đóng cửa. Xong cô đi đến trước bàn, thắp sáng đèn dầu hoả lên, dựa vào ánh lửa tối tăm, cô nhìn thấy trên giường người đàn ông đang nhíu mày thành hình chữ xuyên, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đầy mồ hôi, chiếc áo đen như bị ướt nước, dính trên người, chỗ áo trên bụng bị nát tan bởi một vết hẹp dài, máu đã bị nhuộm thành màu nâu sẫm.

Vết thương máu thịt be bét, nhìn rất dữ tợn và khinh khủng.

Ngón tay cô run run, cô hít sâu một hơi rồi thả ra, cố gắng bình tĩnh, "Anh bị thương." Nói xong, bỗng nhiên như mới lấy lại được tinh thần, lau lau mặt, xoay người đi đến cửa, "Tôi đi tìm người giúp."

"Cô đứng lại." Yết hầu Lệ Đằng lăn xuống, trầm mặt, cố nén đau nhức nói, "Nơi nào cô cũng không được phép đi."

Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ đứng yên tại chỗ, xoay người, cau mày nói: "Anh bị thương rất nặng, bệnh viện đã không thể đi, chí ít cũng phải tìm bác sĩ đến."

"Chỗ này có người là bác sĩ?"

"..."

"Quay lại." Thanh âm Lệ Đằng vẫn ổn như cũ, nhưng hơi thở rõ ràng đang hỗn loạn, nghiến răng nói: "Trong ngăn kéo có thuốc và băng gạc, đưa nó cho tôi."

Căn phòng đơn giản này, nhìn xung quanh cũng chỉ nhìn thấy một cái tủ, đặt dựa vào tường, muốn bao nhiêu bắt mắt thì có bấy nhiêu. Nguyễn Niệm Sơ liếc nhìn anh, đi tới, mở ngăn kéo ra. Bên trong trống rỗng, chỉ có hai bình thuốc thuỷ tinh màu nâu sậm, băng gạc, kéo, cái nhíp, dao găm, cùng với một cái đèn có nắp đậy.

Nguyễn Niệm Sơ lấy ra băng gạc cùng với thuốc, "Những cái khác có cần không?"

Sau lưng nói lạnh nhạt, "Những cái kia đều để gắp viên đạn. Không dùng đến."

Mắt cô nhảy lên, nhớ đến người kia một thân mà vết sẹo đầy mình, không lên tiếng, yên lặng mang đồ đi đến bên giường. Lệ Đằng hít sâu một cái, mở mắt ra, một tay chống đỡ ván ngồi thẳng dậy, trán hằn đầy gân xanh, cánh tay cơ bắp căng cứng, quai hàm như sắp vỡ ra.

Miệng vết thương ở vị trí bụng, vừa mới đông máu lại bắt đầu chảy ồ ạt ra bên ngoài.

Màu máu đỏ đến chói mắt, Nguyễn Niệm Sơ mím môi, hỏi thử: "Có cần tôi giúp không?"

Lệ Đằng từ chối, "Không cần." Nói xong liền ngửa đầu, dựa gáy vào tường, một chân cong lên, đem áo cởi ra ném xuống đất.

Nguyễn Niệm Sơ tầm mắt khẽ nhìn xuống, thấy vết thương kia từ vai kéo xuống eo trái, con rồng xám đen lơ lửng trên vai ngực anh, giương nanh múa vuốt, thần thái hung tợn, dưới vuốt rồng chính là vết dao đẫm máu, như đám mây bị nhuộm đỏ ở thung lũng máu mà ra, nhìn cực kì doạ người.

Cô có chút sợ, chỉ nhìn không đến vài lần rồi dời tầm mắt, nhưng cô lại không thể nào nhịn được mà liếc trộm.

Lệ Đằng vặn bình thuốc, mùi cồn nhất thời tràn ngập đầy căn phòng. Anh rót cái chai, đem rượu thuốc trực tiếp đổ vào vết thương để khử trùng, sau đó nghiến răng, bôi thuốc bột màu trắng lên. Bởi vì đau đớn, bắp thịt nhẹ nhàng co giật, anh thế nhưng mí mắt cũng không động đậy. Thuốc bột gặp máu, rất nhanh bị nhuộm thành đỏ tươi, cũng may, máu không bao lâu thì dừng chảy.

Cuối cùng, anh cầm lấy băng gạc, phủ lên vết thương từ thắt lưng trở lại, quấn lại vài vòng, cuối cùng thắt lại. Động tác rất linh hoạt như đã quen thuộc.

Nguyễn Niệm Sơ lúc này mới thở phào một hơi.

Xử lý đơn giản vết thương xong, Lệ Đằng nhắm mắt, ổn định lại, sau đó liền ngồi dậy định ra khỏi giường.

Cô ý thức được điều gì đó, bật thốt lên: "Anh bị thương, đừng nên đi ra ngoài ngủ."

Lệ Đằng đến liếc mắt cũng không hề liếc cô, xì một tiếng, ngữ khí suy yếu mang theo tia đùa cợt, "Tôi ngủ ở đây, cô cũng ngủ cùng?"

Nguyễn Niệm Sơ nghẹn họng, dừng lại một chút mới nói: "Đây vốn là giường của anh, anh cứ ngủ ở đây đi. Không cần phải để ý đến tôi."

Lệ Đằng không lên tiếng, có thể vừa mới đứng lên, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lảo đảo chuẩn bị lại ngã chỏng vó. Nguyễn Niệm Sơ đứng ở chỗ cửa cách xa mấy bước, thấy thế, liền vội vàng chạy đến đỡ lấy anh, sau đó cắn răng hạ quyết tâm, dùng sức ấn bờ vai anh nằm xuống, đánh bạo nói: "Nhanh nằm xuống đi. Bị thương nghiêm trọng như thế, anh còn có thể làm gì khác..."

Lời còn chưa dứt, một nguồn sức mạnh cầm chặt lấy cổ tay cô.

Nguyễn Niệm Sơ bị làm cho khiếp sợ, theo phản xạ giương mắt nhìn, mặt của anh gần cô trong gang tấc, cùng mặt cô cách không đến 5cm, sau đó, anh hơi nghiêng đầu đi.

Không nói đến các yếu tố khác, Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy, gương mặt của Lệ Đằng, thực sự không tìm thấy một khuyết điểm nào. Khí chất anh quá đặc biệt, vừa lưu manh, lại vừa chính khí, dù ở trong nhóm của bọn hung ác này, cũng thật khó để có thể làm người ta căm ghét. Lúc này, anh nhìn chằm chằm cô, con ngươi lạnh giá bị ảm đạm làm nhạt, nhìn giống như biển sâu.

Khoảng cách gần như vậy khiến cô có chút xấu hổ, cô liền lùi về phía sau, hai gò má đỏ ửng, "...Anh buông tôi ra."

"..." Lệ Đằng không buông tay, nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi, "Nguyễn..."

"Cái gì?"

"Nguyễn Niệm Sơ." Giọng nói anh khàn đến đáng sợ, môi hơi mở, hơi thở phả bên vành tai cô, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, "Cô ngoan một chút."

Ngón tay anh thon dài thô ráp, nhiệt độ nóng bỏng, như thiêu đốt da trên cổ tay cô. Nguyễn Niệm Sơ mặt đỏ hết lên, cụp mắt, cổ họng như khô lại, "Anh đang rất mệt, nhanh nghỉ ngơi đi."

Lệ Đằng lúc này mới nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.

Anh đã ngủ, nhưng năm ngón tay trên cổ tay cô, như cũ nắm rất chặt. Nguyễn Niệm Sơ giật giật tay, không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là dùng tay còn lại đem ngón tay anh từng cái một tách ra. Người này khí lực thật lớn, cô sau khi đã gỡ được nhìn đến, làn da trắng như tuyết của cô đã xuất hiện dấu tay hồng nhạt.

Nguyễn Niệm Sơ không nói gì, theo bản năng xoa xoa tay. Cổ tay hơi đau đớn, vẫn còn lưu nhiệt độ của ngón tay anh, có chút nóng...

Nóng? Cô hơi run, ánh mắt loé lên, nghĩ tới điều gì, cô cúi xuống, lấy tay sờ trán Lệ Đằng. Quả nhiên, nhiệt độ cao đến đáng sợ. Xem ra là bị sốt.

Nguyễn Niệm Sơ trong lòng chìm xuống, nhíu mày suy tư trong chốc lát, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

*

Ở doanh troại, ngoại trừ Lệ Đằng ra, cô cũng chỉ quen với bà A Tân và Thác Lý. Trừ hai người họ, cô không tin tưởng bất kì ai khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tìm bà A Tân nhờ bà giúp.

Cộc cộc, cửa phòng vang lên đánh nát sự yên tĩnh. Nguyễn Niệm Sơ đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi.

Không bao lâu, trong nhà truyền đến tiếng bước chân chầm chậm, sau đó, cửa liền mở ra, bà A Tân đem đèn nâng cao, tầm mắt hiện lên khuôn mặt của cô gái trẻ.

"..." Bà ấy có chút mê man nhìn cô.

Nguyễn Niệm Sơ biết bà ấy nghe không hiểu tiếng Trung, suy nghĩ một chút nói: "Do you know English?"

Bà A Tân cười, có chút xin lỗi nói bằng giọng Miên ngữ: "Xin lỗi. Cô gái, ta không biết cô đang nói cái gì."

Cô nhắm mắt lại, nhíu mày một lúc, nửa khắc sau, liền trực tiếp dắt bà ấy đi về phía trước. Bà A Tân tuy không hiểu, nhưng cũng không có từ chối, cùng với cô đi vào căn nhà gỗ của Lệ Đằng. Vừa đến bên giường nhìn, trong nháy mắt liền hiểu được.

Nguyễn Niệm Sơ hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía bà.

Bà A Tân im lặng, cầm lấy tay cô vỗ vỗ trấn an, sau đó nghiêng người chỉ chỉ ở bên ngoài. Nguyễn Niệm Sơ theo ngón tay bà chỉ, thấy một bể chứa nước. Bà A Tân nhìn cô khoa tay mấy động tác, ra hiệu cô múc nước cho Lệ Đằng hạ sốt.

Nguyễn Niệm Sơ liền vội vàng gật đầu, cầm lấy cái chậu như một làn khói chạy ra ngoài.

Mấy phút sau, khi cô bưng chậu nước trở về, đã không nhìn thấy bà A Tân đâu. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, thả chậu nước xuống, đem khăn mặt ngâm xuống nước, cầm lên, vắt cho khô, khẽ cắn răng, hít sâu, đưa tay lau trán cho Lệ Đằng.

Nhưng mà, khăn còn chưa chạm vào một bên mặt, Lệ Đằng bỗng nhiên mở mắt.

Nguyễn Niệm Sơ bất ngờ, tay đang cầm khăn mặt chợt thấy đau nhức, sau đó liền cảm giác thân thể bị một nguồn sức mạnh lôi về phía trước, cực kì thô lỗ. Vài giây ngắn ngủi, cô trời đất quay cuồng mạnh mẽ bị nhấn xuống giường, cằm có một thứ gì lạnh buốt, là một con dao.

Lệ Đằng hai mắt tràn đầy máu, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm trầm đầy sát khí.

Giọng nói anh tàn nhẫn: "Con mẹ nó cô là muốn làm gì?"

"..." Cô hoảng sợ, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, lên tiếng: "Anh bị sốt, tôi lấy nước lạnh để lau cho anh...theo lý thì sẽ hạ nhiệt độ."

Bị sốt?

Lệ Đằng nhắm mắt lại cau mày, thu hồi con dao, cầm lấy cổ tay cô, vứt cô sang một bên, sau đó lại nằm về ván giường. Anh nằm ngửa, hơi thở nặng nề, băng gạc màu trắng đỏ một mảng lớn.

Nguyễn Niệm Sơ không nói gì, lửa giận trong bụng không có nơi nào xua tan, không thể làm gì hơn là liếc nhìn anh, thấp giọng nói thầm: "Chó cắn Lã Động Tân."

(là một câu chuyện cổ của Trung Quốc, ý chỉ những người không nhìn thấy lòng tốt của con người)

Người trên giường ngữ khí hơi khác: "Mắng ai đó?"

Cô im lặng vài giây, khô khan ồ hai tiếng, "Anh nghe lầm rồi, tôi không mắng ai cả." Nói xong thần sắc bình tĩnh, một lần nữa lấy khăn ra lau trán và mặt cho anh.

Lần này Lệ Đằng không có động tác gì.

Trán, mặt, cổ, vai rộng, cơ ngực hẹp, vòng eo mạnh mẽ... Nguyễn Niệm Sơ lau rất chậm rãi, khi lau đến xung quanh vết thương thì cẩn thận từng li từng tí một để không động đến nó.

Trước khi làm việc này, cô đã nhắc nhở bản thân nhiều lần, nhưng khi bắt đầu thực hiện, nhiệt độ trên mặt cô, không cách nào khắc chế dần dần đỏ lên. Lần đầu tiên Nguyễn Niệm Sơ biết, đã là một người đàn ông gợi cảm thì dù có bị thương đến mức sống dở chết dở, vẫn như trước quyến rũ đến bức người.

Trong đầu cô miên man suy nghĩ.

Đột nhiên, "Nguyễn Niệm Sơ."

Người kia vẫn như cũ nhắm mắt, thanh âm nặng nề, thấp và nhẹ, càng lộ ra mấy phần nhu hoà hiếm thấy.

Nguyễn Niệm Sơ dừng động tác. Trong ấn tượng của cô, anh rất ít khi gọi tên cô, mà đêm nay, đã gọi ba lần.

Cô khẽ ừ một tiếng.

"Không biết đã có ai nói với cô chưa" Ở khoảng cách này, hô hấp của anh như quanh quẩn trong hơi thở của cô: "Dáng vẻ cô khi cười lên, rất đẹp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.