Tâm Duyệt

Chương 19: Gia Pháp (Thượng)




Mấy ngày nay đều không được sạch sẽ, tắm nước nóng đã làm trôi đi không ít mệt mỏi. Nguyễn Niệm Sơ thay quần áo trắng mới của bà A Tân.

Trong phòng không có gương, cô cũng không biết mặc kiểu này trông cô như thế nào, chỉ cảm thấy hơi rộng. Tuy nhiên quần áo rất sạch sẽ, không có mùi gì, màu sắc cũng nhẹ nhàng và thanh nhã, có còn hơn không. Bây giờ trong hoàn cảnh này, hôm nay cũng không biết ngày mai ra sao, chỉ đến đâu thì hay đến đó.

Cô cầm lấy khăn mặt, đẩy cửa sổ ra, vừa nhìn vào bóng đêm vừa lau tóc của mình. Trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa trên khoảng đất trống, các thiếu niên tụm năm tụm ba lại, vừa uống rượu vừa đánh bạc, toàn bộ doanh trại giống như phiên bản thu nhỏ nơi rượu thịt rừng cây.

Ánh mắt Nguyễn Niệm Sơ dần mê man.

Người đã chết rồi cái gì cũng không còn. Vì vậy, còn có thể sống chính là một điều tốt đẹp. Nếu như có một ngày cô chạy thoát được, đó sẽ là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Niệm Sơ sững sờ thất thần, nửa khắc sau liền nở ra nụ cười gượng gạo. Cô giơ tay định đóng cửa sổ, nhưng đột nhiên, cô nhận ra được có tầm mắt ở ngoài cửa sổ.

Cô hơi run, nghiêng đầu qua, cách vài mét ở bên cạnh vại nước có mấy người đàn ông cao to đang ngồi xổm xuống. Bọn họ một bên thì hút thuốc, một bên thì đang ghé vào tai nhau thầm thì gì đó, tình cờ nhìn thấy cô, ánh mắt đó, đầy hạ lưu hèn mọn.

Nguyễn Niệm Sơ trong lòng đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt lạnh đi mấy phần, xiết chặt khăn mặt, "cạch" một tiếng đem cửa sổ đóng chặt.

Bên ngoài lập tức vang lên trận cười, còn có người nhìn về phía cửa sổ đóng kín huýt sáo.

Cô đỏ mắt, nỗ lực ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, cắn chặt môi, đem nước mắt nuốt ngược về trong. Nơi này chính là hang động của bọn ma quỷ ăn tươi nuốt sống, ở lại nơi đây chính là con đường chết, cô nhất định phải tìm cách trốn thoát.

Nhưng tám bãi mìn ở các vùng lân cận...

Nguyễn Niệm Sơ nhớ tới cảnh cáo của người kia, trái tim như chìm xuống đáy. Đúng lúc này, có người đập cửa, ầm ầm mấy tiếng.

Cô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, lung tung lau mặt, hít sâu, đi ra mở cửa.

Là Lệ Đằng.

Tóc của anh ta ngắn và rất ướt, rũ xuống trán còn mấy vệt nước chảy. Từ trên sống mũi nhìn xuống. Trên người anh ta mặc một chiếc áo màu đen quân dụng, cánh tay lộ ra ngoài không khí, cơ bắp cuồn cuộn, nước vẫn chảy ròng ròng trên chiếc cổ màu đồng của anh, toả ra một loại nam tính bức người.

Nguyễn Niệm Sơ chỉ dám quét mắt một chút, cũng không dám nhìn thêm, cho rằng anh muốn vào nhà, liền hơi cúi đầu xuống, nghiêng người sang, nhường đường cho anh ta.

Ai ngờ trên đỉnh đầu lại truyền đến một âm thanh, nặng nề, rất lạnh nhạt: "Đem cho tôi cái bật lửa đến đây. Ở trên bàn."

"Ồ." Cô gật gù, đi lấy cái bật lửa kim loại hình vuông, đưa cho anh.

Lệ Đằng mặt lạnh nhận lấy, chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi, hình như còn chả thèm liếc cô một cái. Đi chưa được mấy bước, sau lưng "ê" một tiếng, âm lượng rất thấp, ngữ khí hơi do dự, không lắng nghe căn bản cũng không phát hiện được.

Anh dừng lại, nghiêng đầu, tầm mắt quét phía sau lưng, mơ hồ nhìn thoáng qua dưới chiếc quần xà rông là một đôi chân nhỏ, thon dài thẳng tắp, hơn nữa lại còn trắng đến chói mắt.

Nguyễn Niệm Sơ cắn cắn môi dưới, rụt rè nói: "Tối nay anh có về đây không?"

Câu hỏi này, dù đặt ở trong tình huống nào, cũng đều làm cho người ta tưởng tượng. Lông mi Lệ Đằng hơi run, rốt cuộc cùng nhấc mí mắt lên nhìn cô. Vẫn không nói câu nào.

Nguyễn Niệm Sơ không thể làm gì khác hơn là giải thích: "... Tôi phải khoá cửa lại. Đến lúc đó anh về, sợ không mở được cửa." Mấy tên đàn ông kia đối với cô không có ý tốt, anh ở đây, bọn họ không dám làm gì, nhưng không có anh, đó lại là một điều khác. Cô nhất định phải làm hết sức để bảo vệ mình.

Lệ Đằng bình thản nói: "Không về. Cô hãy tự mình khoá cửa và cửa sổ cho thật kĩ."

Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "À, được." Nói xong, cô liền đóng cửa lại, cụp một tiếng, khoá trái cửa từ bên trong.

Lệ Đằng đứng trước cửa nửa khắc, lấy ra điếu thuốc ngậm trong miệng, châm thuốc. Mắt nhìn về phía vại nước xa xa, con ngươi lạnh buốt. Ở chỗ vại nước kia, mấy tên đàn ông nhìn thấy thế thì hậm hực, sờ sờ mũi, lẩm bẩm vài tiếng, không bao lâu liền tản đi.

Anh phủi thuốc một cái. Vừa quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bà A Tân từ phòng bếp đi ra, mặt mũi đầy nếp nhăn già nua, nhìn rất hiền lành phúc hậu.

Bà A Tân chủ động nói chuyện với anh, dùng Miên ngữ cười nói: "Đúng rồi, bộ quần áo kia cô gái đó mặc vừa không?"

Lệ Đằng gật đầu một cái, "Được."

Bà cong môi, nụ cười trên mặt càng xán lạn, "Cô gái đó da dẻ lại trắng, mặc vào chắc chắn rất xinh đẹp."

Lệ Đằng cụp mắt, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ mặc xà rông của cô lúc nãy, tóc dài ướt đến ngang vai, dưới đôi vai là hai cánh tay nhỏ mảnh mai, mang đến một cảm giác hương vị đặc biệt. Anh mặt không cảm xúc, hít sâu một cái, "Vâng."

Sau đó, Lệ Đằng ngủ trên mái nhà bằng gỗ tre.

Trong bóng đêm bao la vô tận, bầu trời thật sâu và rộng lớn, anh nhìn một chút, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu. Điều xấu hổ này, con mẹ nó anh không phải là người làm ra.

*

Hai ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình. Điều duy nhất thay đổi là số lần Nguyễn Niệm Sơ nói chuyện với Lệ Đằng càng ngày càng ít. Hai người nói chuyện vốn đã không nhiều, thông thường đều là một người hỏi, một người trả lời. Anh ta là người duy nhất ở đây có thể nói tiếng Trung, bởi vậy, với mấy người kia cô thậm chí cơ hội để nói chuyện cũng không có.

Nguyễn Niệm Sơ ngày càng trở nên trầm mặc.

Thỉnh thoảng, cô sẽ nghĩ về thời gian lúc cô hai mươi tuổi. Cô từ khi sinh ra đến khi học đại học năm thứ ba, cô vẫn luôn là người khiến giáo viên và cha mẹ đau đầu, cô rất tuỳ ý, buông thả, không thích bị ràng buộc, lên trung học thì lại gặp phải mấy người bạn xấu, suýt chút nữa thì sẽ phát triển theo hướng của mấy thiếu nữ đó.

Cũng may là lá gan của cô không lớn. Lý do để kiềm chế hướng phát triển này chính là do cô sợ bệnh tật, nên không dám hút thuốc. Mấy thanh niên đấy thấy cô như thế, cũng lười để ý đến cô.

Nguyễn Niệm Sơ có lúc đã nghĩ, nếu như cô từ nhỏ đến lớn đều siêng năng nỗ lực, học giỏi về mọi mặt, vận mệnh của cô chắc sẽ không tệ đi. Ít nhất cũng không phải gặp rào cản về ngôn ngữ, sau khi bị bắt cóc, cũng không có cách nào cùng với bọn cướp bàn điều kiện.

Cô cứ như vậy ngồi đờ trong phòng hai ngày, lời nói cũng không vượt quá hai câu.

Đến ngày thứ ba thì rốt cuộc cũng bị đánh vỡ. Hôm nay, Lệ Đằng ra ngoài cùng với Đồ Ngoã, bởi vậy anh đã bảo một người khác đưa bữa trưa cho cô.

"Cộc, cộc." Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nguyễn Niệm Sơ mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn thì sửng sốt. Ở cửa là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi. Da đen, đôi mắt rất to, cười với cô một cái, hàm răng trắng của cậu ta như phản chiếu dưới ánh mặt trời, đầu cao gần bằng cô.

Cô hơi nhíu mày, tầm mắt nhìn xuống, thấy trên tay thiếu niên này đang cầm đồ ăn.

Thiếu niên vui cười hớn hở, dùng Miên ngữ nói: "Anh Lệ có việc đi ra ngoài, vào buổi trưa và buổi tối, đều là tôi đến đưa cơm." Nói xong đem đồ ăn đến trước mặt cô, "Này, còn nóng hổi đấy."

Cậu ta nói huyên thuyên một trận, Nguyễn Niệm Sơ ngoại trừ nghe thấy tên Lee ra, cái gì cũng không hiểu, nhưng cũng đại khái hiểu được ý của cậu ta. Liền nhận lấy, có chút lạnh nhạt nói: "Thank you."

Thiếu niên sửng sốt, lúc này mới vỗ trán một cái, gãi gãi tóc, thật lâu mới đỏ mặt, vặn vẹo nói ra mấy từ Tiếng anh đơn giản: "Hello...My name is Thác Lý...Nice to meet you!"

Mặc dù cách phát âm không chuẩn, nhưng Nguyễn Niệm Sơ vẫn nghe hiểu. Cô gật đầu, thấy Thác Lý ngây thơ ngại ngùng, nội tâm cảnh giác cùng đề phòng cũng giảm đi mấy phần.

Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu nó không xấu, cũng không nên thù địch nó.

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Niệm Sơ cong môi, có chút cứng đờ cười một cái, "Nice to meet you, too."

Cô có khuôn mặt rất xinh đẹp, trước thì mặt bẩn đến nỗi không nhận ra, tắm xong có vẻ sạch sẽ mà ôn hoà. Thác Lý vì nụ cười của cô mà bối rối, gãi gãi đầu, dùng Miên ngữ nói: "Chị ăn cơm đi. Cơm tối tôi lại mang đến cho, tạm biệt." Nói xong nghiêng đầu qua chỗ khác, bỏ chạy như một làn khói.

Buổi chiều cũng không có gì làm, cô liền đi ngủ trưa, khi tỉnh dậy đã đến gần tối. Thiếu niên tên Thác Lý quả nhiên lại đưa cơm đến.

Lần này, Nguyễn Niệm Sơ để Thác Lý vào nhà ngồi một lát.

Thác Lý vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười kia, nhưng chợt nhớ tới cái gì, vội vã thấp âm thanh xuống, nói bằng giọng Miên ngữ: "Anh Lệ chắc đêm nay sẽ không về được, một mình chị ở đây, nhớ phải chú ý an toàn."

Nguyễn Niệm Sơ hơi run, có chút lúng túng cười, dùng tiếng Trung nói: "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Campuchia."

Trí tưởng tượng của thiếu niên luôn vô hạn. Tiểu Thác Lý suy nghĩ một chút, chắc là cô nói cái đó, "Mặc dù mọi người đều sợ anh Lệ, ở bên ngoài cũng không dám đối với chị làm trò xằng bậy, nhưng chị vẫn phải nâng cao cảnh giác."

Nguyễn Niệm Sơ nghe cậu ta lại nói đến tên Lee, suy nghĩ một chút, nói: "Lee... so với những người ở đây thì tốt hơn. Mỗi tội là quá nhàm chán."

Thác Lý tiếp tục nói tiếng Miên: "Chị có nhan sắc xinh đẹp, mấy cô gái xinh đẹp ở đây rất nguy hiểm. Tuy nhiên chị yên tâm, sau khi tôi và chị đã là bạn bè, khi anh Lệ không có ở đây", cậu ta ưỡn ngực một cái, đập đập ngực, "Tôi sẽ bảo vệ chị."

Nguyễn Niệm Sơ lại nói tiếp tiếng Trung: "À, cậu nói tương đối nhiều, rất hiếu động."

Đột nhiên, mắt Thác Lý sáng lên, "Đúng rồi", cậu ta lấy ra một bông hoa màu vàng óng, đưa cho Nguyễn Niệm Sơ, vẫn nói tiếng Miên: "Lúc xế chiều tôi hái được chút hoa, cái này, tặng cho chị."

Cô nhận lấy bông hoa, quan sát vài lần, nghi hoặc hỏi: "Đây là cỏ sao?"

Thác Lý: "Anh Lệ từng đưa cái này cho chị chưa?"

Nguyễn Niệm Sơ lầm bà lầm bầm: "Nhìn có chút giống như lúa."

Trong phòng, cô gái cùng thiếu niên nói chuyện, hàn huyên hơn nửa ngày. Lệ Đằng đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy tia sáng nhu hoà trong phòng, gò má của Nguyễn Niệm Sơ mông lung như một dải lụa vàng óng, thực sự tuổi vẫn còn rất trẻ, gần như có thể nhìn thấy lớp lông tơ mềm mịn trên da.

Khi mặt trăng lên cao cùng với muôn vàn sao, anh hút một điếu thuốc, nghe bên trong ông nói gà bà nói vịt, không có một tiếng động khẽ cong môi, cười rời khỏi.

*

Nguyễn Niệm Sơ nhận lấy bó hoa như lúa kia.

Cô tìm thấy ở trong phòng có một cái bình hoa bị sứt một chút, đổ đầy nước vào trong, cắm hoa lúa vào. Những bông hoa kia rất sáng và vàng, chợt nhớ tới, loại hoa này từ cây lúa nước mà nở ra, gọi là hoa lúa, cũng là quốc hoa của Campuchia.

Nguyễn Niệm Sơ đem bình hoa đặt lên bàn, một tay chống cằm, tinh tế quan sát, cô nhớ tới tân khí nhanh ( tây dạ nguyệt - bên trong nói dạ hành cát vàng). Hoa lúa được cho là thu hoạch hàng năm được thu hoạch rất tốt.

Hoa lúa được mùa tượng trưng cho sự hi vọng, các thi nhân từ thời xa xưa, đều dùng hoa lúa để thể hiện niềm vui của mình. Trong một đêm tối lạnh lẽo buốt giá, được một bó hi vọng, thật sự là điều tốt.

Cô lặng lẽ suy nghĩ.

Qua một đêm, chạng vạng ngày thứ 2, khiến Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc nhất chính là, cô lại đang nhìn thấy một bó hoa lúa vàng tươi khác trên bàn trước cửa sổ. Cô cảm thấy mừng rỡ. Sau đó, khi Thác Lý đi ngang qua cửa sổ, cô giơ giơ bó hoa lúa trong tay lên, nhấc môi, đối với Thác Lý nói: "Thank you."

Thác Lý trong mắt nghi hoặc, nhưng vẫn gãi đầu cười hì hì với cô.

Cứ như vậy, đều từ đâu xuất hiện hoa lúa, liên tục trong ba ngày, không hề gián đoạn. Nguyễn Niệm Sơ đều đem chúng cắm trong chiếc bình hoa. Dù chúng bị mất rễ, nhưng với sức sống ngoan cường của hoa lúa, ngày càng tươi đẹp. Cùng lúc đó, cô càng ngày càng cảm thấy yêu mến cậu thiếu niên đáng yêu kia.

Tối ngày thứ ba, Lệ Đằng trở về.

Lúc đó, Nguyễn Niệm Sơ vừa vặn thấy Thác Lý đi qua liền nói cảm ơn. Lệ Đằng nghe vậy, dừng buộc dây giày, quay sang nhìn cô, mi hạ xuống: "Cô sao lại cảm ơn cậu ấy?"

Nguyễn Niệm Sơ hoàn toàn không nghĩ đến anh ta sẽ chủ động nói chuyện với mình. Cô hơi dừng lại trong giây lát mới gật gật đầu, thấp giọng nói: "Thác Lý mỗi ngày đều đưa cho tôi một bó hoa. Cậu ấy rất tốt bụng."

Lệ Đằng mặt không hề mang ý cười, cái gì cũng không nói. Xoay người đi ra ngoài.

Ngày hôm đó, vẫn là ban đêm, vẫn là mặt trăng cùng với sao trên trời, anh như thường ngủ trên nóc nhà. Một tay cầm bình rượu còn hơn nửa, một tay chơi con dao hàng không 99 trong không khí, ánh mắt xuyên qua đêm đen rơi vào khoảng không, vẻ mặt lạnh tanh.

Bà A Tân ngồi ở cửa phòng bếp may quần áo, đột nhiên, bà mỉm cười, dùng Miên ngữ hỏi: "Hoa là cậu tặng, tại sao không nói cho cô ấy biết?"

Lệ Đằng ngửa đầu uống một hớp rượu mạnh, nhắm mắt lại, ngữ khí lạnh nhạt hững hờ: "Không cần điều đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.