Tâm Duyệt

Chương 11: Thăm Nhà (Trung)




“Nguyên lai, các ngươi là chờ đợi điều này!?”

Ngô Chính sớm đã nghi hoặc hai người Tường Vỹ có biểu hiện kỳ quái, lúc này liền minh bạch hai người này là đang câu kéo thời gian, chờ đợi cứu tinh xuất hiện.

“Đến rất kịp thời, xém nữa cái mạng già này đã không giữ được rồi.”

Mặc dù đã thoát chết trong gang tấc, Tường Vỹ vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi khôn nguôi, thực lực đối phương cường đại hơn trước kia không chỉ là một hai điểm, khiến lão nhất thời thúc thủ vô sách đối ứng.

Đứng bên kia, Hồ Thường Nghị trông thấy Tường Vỹ hữu kinh vô hiểm, cũng được thở phào nhẹ nhõm.

“A di đà phật, lão thí chủ cát nhân thiên tướng, nào có thể dễ dàng gục ngã như vậy.”

Giọng nói từ tốn trước một bước truyền đến, thân ảnh lão hòa thượng từ phía chân trời lăng không bay tới, đáp xuống phía trước hai người Tường Vỹ, đối diện với Ngô Chính.

“Danh tính: Không Trí, tu vi: tông sư hậu kỳ.”

Theo thói quen vận dụng Thuật Thăm Dò, Ngô Chính liền nhận ra thân phận người đến, lão hòa thượng này cũng không mấy xa lạ đối với hắn.

Lão chính là một trong những cao tăng thuộc Thiếu Lâm tự, địa vị trong môn phái còn trên cả các hoàng y lão tăng Đạt Ma viện.

Đừng quên, mặc dù Không Kiến và Không Văn đã không còn tại thế, Thiếu Lâm tự vẫn có Không Trí và Không Tính chống đỡ đại cục.

Từ chiếc áo cà sa đang mặc và phương trượng trong tay Không Trí, sau khi Không Văn bị Ngô Chính giết chết, có vẻ chiếc ghế trụ trì Thiếu Lâm tự lại rơi vào người lão.

Điều khiến Ngô Chính ngạc nhiên, chính là tu vi lão hòa thượng này cao cường vượt ngoài dự liệu, cứ ngỡ rằng nhân vật trong Thiếu Lâm tự đạt được cảnh giới tông sư chỉ có ba vị lão tăng chữ Độ, nào ngờ nay còn có cả lão hòa thượng trước mắt đây.

Điều này không khỏi để Ngô Chính phải rửa mắt mà nhìn lại, Thiếu Lâm tự trứ danh là cái nôi của võ học, cao thủ nhiều như mây ở trên trời, tông sư ẩn tàng trong Thiếu Lâm tự có thể không chỉ mỗi Không Trí không thôi.

“May mắn mà thôi, nếu đại sư còn không xuất hiện, ta quả thực vô lực giữ lại được mạng sống.”

Nói đến đây, Tường Vỹ vẫn cảm thấy lành lạnh trong lòng, bất giác khẽ liếc nhìn về phía Ngô Chính, biểu hiện sự e ngại vô cùng sâu sắc.

Không Trí cũng lăm lăm nhìn lấy hắn, dường như là đang cố gắng thăm dò, bất quá nhất nhị vẫn không thể nhìn thấu được đối phương sâu cạn.

Không khí dần dần trở nên căng thẳng, Ngô Chính cũng không dám có nửa điểm khinh suất, tuy rằng tông sư hậu kỳ rất khó đối phó, nhưng hắn cũng không phải là mặt hàng tầm thường, tin tưởng chỉ cần không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, cho dù đánh không lại thì hắn vẫn thừa sức bỏ chạy.

“Trước nay Thiếu Lâm tự danh chấn giang hồ, được quần hùng khắp nơi kính phục, từ lúc nào đã thành chó săn cho Nhữ Dương Vương rồi!?”

Ngô Chính nhàn nhạt châm biếm.

“A di đà phật, lão nạp hôm nay đến đây là muốn thế thiên hành đạo, mọi tranh chấp trên giang hồ đều không liên quan.”

Không Trí từ tốn đáp.

Nghe được lời này, Ngô Chính chợt cười phì lên, khinh miệt chỉ trích:

“Thật đúng là giả nhân giả nghĩa, nếu Thiếu Lâm tự thanh cao như vậy, thì trước đây Không Văn trọc lừa đã không huy động cao tầng tứ đại môn phái, đến gặp ta tìm chết rồi.”

Không Trí hừ lạnh nói:

“Hồ ngôn loạn ngữ, oan hồn chết trên tay ngươi nhiều vô số kể, chỉ cần là người có tấm lòng hiệp nghĩa, đều muốn thanh trừ tên ác ma như ngươi.”

Không Trí càng tỏ ra chính nghĩa lẫm nhiên, Ngô Chính càng thêm khinh thường lão ta, bất quá hắn nhàm chán đáp lại, loại ngụy quân tử này thì dù có nhiều lời hơn nữa cũng chỉ là phí nước bọt mà thôi.

“Đại sư, không nên khinh suất, tiểu tử này rất xảo quyệt.”

Ở phía hậu phương, Hồ Thường Nghị hảo tâm nhắc nhở, lo lắng Không Trí bất giác rơi vào quỷ kế của Ngô Chính.

Còn nhớ trước đây không lâu, Hồ Thường Nghị cùng đồng bọn được lệnh đến Tây vực giải cứu Triệu Mẫn, Ngô Chính đơn thuần chỉ dùng lời lẽ liền đánh lạc hướng tất cả mọi người, hậu quả của việc này chính là toàn quân bị diệt, chỉ ngoại trừ Hồ Thường Nghị và Tường Vỹ là giữ được tính mạng, hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Nghe vậy, Không Trí khẽ gật đầu, song không nói một lời nào, liền động thủ vung lên phương trượng, đạp địa lao đến tấn công.

Tiên hạ thủ vi cường dường như không chỉ là thói quen của Không Văn, mà đã trở thành tác phong của các đời trụ trì Thiếu Lâm tự mất rồi, Ngô Chính cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm, tuy nhiên hắn không dại gì mà đối bính với tông sư hậu kỳ, liền triển khai Hoành Không Na Di tránh né.

Thế nhưng Không Trí như thể nhìn thấu ý định của hắn, một trượng vừa rồi kỳ thực chỉ là hư chiêu hoàn toàn không có lực sát thương, đột nhiên giữa chừng lại thu thế, đồng thời xoay người về phía sau tung ra một chưởng.

Như Lai Thiên Thủ Chưởng!

Lại là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, chưởng thế tựa thiên uy giáng xuống, Ngô Chính không khỏi sững sốt một phen.

“Ta không muốn chiến, ngươi cũng không làm khó được ta!”

Ngô Chính vẫn rất dư hơi châm chọc, song thân hình hắn thiểm lược tránh đi, chớp mắt đã xuất hiện ở một vị trí khác cách đó gần hai trăm thước.

Mắt thấy Ngô Chính nghiễm nhiên quay lưng về phía mình, Không Trí dường như phát giác được điều gì, liền cao giọng hô lên:

“Không tốt, hắn muốn phá hủy quân doanh!”

Không ngoài dự đoán, hướng mà Ngô Chính phóng tới chính là doanh trại quân Nguyên.

Hai người Tường Vỹ nhìn thấy cảnh này, lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng một người thân mang trọng thương, người kia thì vừa từ cửa tử trở về, nào dám manh động xông lên ngăn cản!? Chỉ đành lực bất tòng tâm.

Duy chỉ Không Trí là độc hành truy theo, bất quá khinh công của lão có vẻ thua kém một trời một vực so với Ngô Chính, chỉ thấy thân ảnh hắn mỗi lúc một xa, tuyệt không thể bắt kịp. 

“Hừ, thật hèn hạ, có giỏi thì đừng chạy!”

Không Trí nóng giận quát lên.

Ngô Chính không thèm quay lưng lại, cười to đáp trả:

“Câu này gần đây ta nghe nhiều rồi, không cần phải nhắc lại.”

Song chẳng mấy chốc đã tiếp cận đến doanh trại, cũng tương tự như trước đây, Ngô Chính hơi dừng lại cước bộ, vung lên chưởng thủ súc phát Vi Đà Chưởng.

Oanh một tiếng, một phần ba doanh trại ngay lập tức bị đè bẹp thành cát bụi, đồng thời hàng loạt âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên trong đầu Ngô Chính, báo hiệu số người tử vong dưới một chưởng này nhiều đếm không xuể.

Tuy nhiên, điểm khác biệt lần này là Ngô Chính hoàn toàn không được nhàn rỗi để phân ra đâu là người Hán, đâu mới là người Mông Cổ, hết thảy những ai kém may mắn rơi vào phạm vi tấn công đều bị tuyệt diệt không thương tiếc.

“Có kẻ thoát được!?”

Ngô Chính kinh nghi thốt lên.

Từ trong đống hoang tàn, đột nhiên xuất hiện một bóng người thoát ly, Ngô Chính đưa mắt nhìn lại, thì ra là một lão hòa thượng khác đang ẩn nấp bên trong doanh trại.

Người này thân hình cao gầy, có hàm râu quai nón, trên cổ đeo tràng hạt to bằng nắm tay trẻ con, diện mạo lại có nét gian xảo, ngoại hình rất phù hợp để đóng vai nhân vật phản diện.

Ngô Chính triển khai Thuật Thăm Dò:

“Danh tính: Viên Chân, tu vi: tuyệt thế đỉnh phong.”

Nguyên lai lão hòa thượng này chính là người mà Ngô Chính truy tìm bấy lâu nay, cái tên Viên Chân kỳ thực là được đổi sau khi xuất gia, trước đây danh tính của lão là… Thành Côn!

“Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, hại ta và Đông Phương Bạch cách biệt lâu như vậy, hôm nay mệnh số của ngươi đến đây là kết.”

Ngô Chính thầm kiên quyết.

Bất chợt, thần sắc hắn trở nên âm trầm đến tột độ, sát khí phát ra bên ngoài như muốn ngưng tụ thành thực thể, khiến bất cứ ai phụ cận đều cảm giác có một cỗ khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Cảm nhận được sát khí tập trung về phía mình, Thành Côn rùng mình bức tốc chạy đến chỗ Không Trí, thậm chí còn không dám có nửa phần ngoái đầu nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.