Tâm Duyệt

Chương 1: Hứa Hôn




Trì Tảo Tảo và Diệp Khuyết cùng nhau đến chỗ tập trung, hai người cùng nhau xuống xe, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của không ít bạn học và giảng viên.

Một đám người nhìn theo bọn họ.

Diệp Khuyết có thể mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nhưng Trì Tảo Tảo lại không giả bộ được, cười xấu hổ chào hỏi với các bạn học.

Mộ Hương Ninh đi đến, đạp cô một nhát, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải cậu có quan hệ với Thầy Diệp đó chứ?”

Trì Tảo Tảo gãi đầu: “Không có à, mình tình tờ gặp thầy ấy trên đường, thầy ấy thuận đường nên đưa mình theo.”

Người phụ trách sắp xếp các bạn sinh viên lên xe bus, Trì Tảo Tảo cũng không có nói nhiều, xếp hàng để lên xe.

Lần này Diệp Khuyết là một trong những người phụ trách sinh viên, muốn đi cùng sinh viên, bảo đảm bọn họ bình an ra cửa, bình an về nhà.

Cho nên anh cũng sẽ sắp xếp cho các sinh viên lên xe, Trì Tảo Tảo đi qua anh, khẽ vứt cho anh một cái nhìn quyến rũ tỏ vẻ có gian tình nhưng mà không ai thấy.

Diệp Khuyết mặt không cảm xúc nhìn cô, không nói câu nào nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp.

Sau khi sắp xếp sinh viên lên xe, Diệp Khuyết lên xe cùng với hai giáo viên khác.

Nhưng trên xe, chỉ còn hai chỗ trống, hai giáo viên khác đã có chỗ ngồi, chỉ còn có Diệp Khuyết không có chỗ ngồi.

Diệp Khuyết không có chỗ ngồi những sinh viên nhiệt tình đề cử: “Thầy Diệp, đến chỗ em ngồi đi, chỗ em rất rộng.”

“Thầy Diệp, thầy đến chỗ em ngồi đi, chỗ em còn có thể ngồi một người.”

“Thầy Diệp, đến chỗ em đi.”

Tất cả các bạn sinh viên đều nhiệt tình nói nhưng tất cả đều ngồi im không nhúc nhích, chỉ có Trì Tảo Tảo lập tức đứng lên, chỉ vào chỗ của mình nói: “Thầy…..thầy ngồi vào chỗ em đi, mông em đau, em đứng là được rồi.”

Diệp Khuyết nhìn về phía cô, cô nhóc thông minh hơn so với những bạn học khác.

Anh cũng không hề từ chối, đi qua chỗ Trì Tảo Tảo.

Dĩ nhiên Diệp Khuyết không biết, anh ngồi chỗ Trì Tảo Tảo, những bạn học khác cảm thấy như nào.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ bây giờ cô đã chết không có chỗ chôn.

Những ánh mắt thù địch của sinh viên nữ hận không thể đem Trì Tảo Tảo ra ngũ mã phanh thây.

Trì Tảo Tảo là một người rất lạc quan, mặc kệ người khác thấy như nào, cô sẽ làm giống như Diệp Khuyết, coi như không thấy.

Càng làm cho những sinh viên nữ đố kỵ là Diệp Khuyết ngồi vào chỗ Trì Tảo Tảo, nhưng còn để dành khoảng trống, ý bảo Trì Tảo Tảo ngồi vào gần anh.

Trì Tảo Tảo làm bộ một chút: “Không cần đâu thầy, em đứng là được rồi.”

Giọng nói của Diệp Khuyết không nóng không lạnh: “Xe chạy khoảng 3, 4 tiếng, em thực sự muốn đứng à.”

Nghe thấy những lời này, nhưng bạn sinh viên khác hận không thể đi qua ngồi một chỗ bên cạnh thầy Diệp.

Trì Tảo Tảo cười vui vẻ, sau đó ngồi xuống cạnh anh.

Tuy rằng có chút chật nhưng Trì Tảo Tảo không cảm thấy vậy, cô còn hận không thể ngồi lên đùi anh.

Mới vừa ngồi xuống, Trì Tảo Tảo đã nghe thấy những bạn sinh viên đó nói nhỏ.

“Trì Tảo Tảo thật không biết xấu hổ, nhìn thấy soái ca là lao vào.”

“Lúc trước cậu ta theo đuổi Kim Thừa Trị, nhưng Kim Thừa Trị chán ghét cậu ta cho nên mới thôi học.”

“Cậu nhìn xem, bây giờ cậu ta lại bám lấy thầy Diệp, thật là ghê tởm.”

“Không sai, mình cảm thấy Trì Tảo Tảo chính là lục trà xanh kỹ nữ, chỉ có gương mặt thanh thuần nhưng luôn thích giả vẻ vô tội trước mặt đàn ông.”

“….”

Trì Tảo Tảo nghe bọn họ nói, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô nắm chặt tay, thật sự không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng lên, đang muốn mắng chửi họ nhưng mà tay cô bị người khác giữ chặt.

Cô quay đầu, nhìn thấy Diệp Khuyết trừng mắt nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.