Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 53: Thăm người thân…




“Ngươi cũng xuyên không?” Đản Hoàng Tô nghiêng đầu hỏi.

Khả năng hiểu ý của bạn giai mặc đồ tây rất tốt, hắn nhe răng ra cười tiếp: “Không phải, ta ở đây, ta là Tử Tam.”

“Xin chào.” Đản Hoàng Tô gật đầu chào.

“Mi cũng là đồ đệ của sư phụ ta?” Tử Tam như vô cùng thân thiết gần gũi ngồi xuống bên cạnh Đản Hoàng Tô.

Khoảng cách này không phải dành cho người ngoài như ngươi à nha!

Đản Hoàng Tô nhăn mặt nhíu mày, im im tự dịch sang một bên: “Sư phụ của ngươi là…”

“Mi không biết sao? Tử Tam nhướng người tới áp sát Đản Hoàng Tô: “Chính là Tử Phủ Đế Quân, người đứng đầu trong tiên giới, chủ nhân Tử Thần Phủ, cũng là người khoe mẽ phô trương màu mè lòe loẹt nhất Tử Thần Phủ.”

Khoe mẽ lòe loẹt…Đản Hoàng Tô nhớ đến cái tường vân bảy màu kia, không được tự nhiên mà nhích tiếp: “Nếu như chúng ta đang nói tới cùng một người thì ta là nghĩa nữ của hắn.”

“Nghĩa nữ?!” Tử Tam giật mình.

“Hắn nhận nghĩa nữ kỳ lắm sao?” Đản Hoàng Tô hỏi.

Tử Tam khôi phục lại thái độ bình thường: “Không hẳn là vậy, chỉ là ta không nghĩ tới việc mi là con cái.

“Cái…” Khóe mõm Đản Hoàng Tô giật giật, không ngờ cũng có một ngày nàng sẽ dùng tới cái từ ‘cá tính’ như vậy.

“Trước kia Tử Thần Phủ không có phụ nữ.” Tử Tam giải thích: “Thậm chí không có cả một loại động vật nào không phải giống đực.”

“Theo ta được biết thì A Thái là phái nữ.” Đản Hoàng Tô đáp.

Không thể nào, cái tên chảnh chọe như Thượng Quan Vũ Như kia sao lại là nam được chớ.

“A Thái thì khác.” Nói xong Tử Tam lại dịch mông sang ngồi sát rạt Đản Hoàng Tô: “A Thái là tộc muội của Vô Thượng Đế phi, coi như điều động nội bộ cho Đế Quân đó mà.”

Đầu Đản Hoàng Tô chảy mấy vạch đen sì, tiếp tục dời người sang cạnh: “Ý ngươi là A Thái là vợ chưa…”

Đản Hoàng Tô chưa nói xong, Đản Hoàng Tô hụt chân rơi thẳng xuống bể nước.

Lông cáo mềm mại vừa dính nước liền ướt đẫm, trong nháy mặt, Đản Hoàng Tô chìm xuống, uống ực mấy ngụm nước tắm.

Đản Hoàng Tô hận, suy nghĩ xuất hiện đầu tiên sau khi được Tử Tam xách lên đó chính là —— chả nhẽ bát tự của nàng với cái bể tắm này không hợp? Hai lần đều chết dưới tay nó là sao!

Tử Tam lắc lắc Đản Hoàng Tô: “Sao mi lại rớt vô đó?”

Tại ngươi chứ tại ai! Đản Hoàng Tô hung hang trừng mắt nhìn Tử Tam, cả người run lên.

“Ồ, lạnh?” Tử Tam không tiếc bộ âu phục, ôm Đản Hoàng Tô vào lòng.

Đản Hoàng Tô giãy dụa, nàng không thích tiếp xúc với người khác phái, cơ thể cứ thế mà tự nhiên kháng cự.

“Buông nàng ra!” Giọng Tử Phủ Đế Quân đột ngột vang lên, u ám thô bạo chưa từng có.

Tử Tam thả lỏng tay theo bản năng, Đản Hoàng Tô rơi tự do.

Ôi cuộc sống đau thương đến thế! Đản Hoàng Tô nhắm mắt.

Nhưng không hề có cảm giác đau đớn như Đản Hoàng Tô dự liệu, nàng được một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đỡ lấy.

Rồi sau đó nàng được nâng lên, nằm gọn trong tay người nào đó.

Đản Hoàng Tô ti hí mắt nhòm nhòm, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi ngươi sâu thẳm của Tử Phủ Đế Quân.

Đột nhiên tim Đản Hoàng Tô đập ‘thịch’ một cái, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Sao ta vừa đi có một lúc mà nàng lại để mình thành như vậy.” Tử Phủ Đế Quân thở dài, cũng giống như Tử Tam, không hề xót bộ quần áo xa hoa sang trọng của mình, cứ thế mà ôm Đản Hoàng Tô vào lòng ủ ấm.

Bởi vì cảm giác kỳ lạ đột ngột trong lòng vừa phát sinh kia, Đản Hoàng Tô hơi đờ người ra, đợi đến lúc nàng giật mình phản ứng lại thì đã được Tử Phủ Đế Quân ôm gọn vào lòng.

Sau đó, Đản Hoàng Tô phát hiện mình không hề có bất kỳ kháng cự sinh lý nào với Tử Phủ Đế Quân.

Đản Hoàng Tô nhớ ra, kỳ thật hai ngày nay nàng vô cùng gần gũi thân thiết với Tử Phủ Đế Quân, thậm chí nàng còn chủ động nhảy lên người Tử Phủ Đế Quân, giấu cái đuôi vào ngực hắn.

Chẳng lẽ đây là trường hợp của mấy chú gà con? Dù sao thì kể từ lúc nàng xuyên qua (hoặc trùng sinh) thì người đầu tiên nàng thấy chính là Tử Phủ Đế Quân.

Mà không phải Tử Phủ Đế Quân nói hắn là nghĩa phụ của nàng hay sao, đó là ba, hẳn không ai có kháng cự sinh lý với ba mình cả.

Đản Hoàng Tô bình tĩnh, yên tâm thoải mái cọ cọ trong lòng Tử Phủ Đế Quân để lau khô nước trên người.

Tử Phủ Đế Quân được cọ cọ lại bắt đầu cảm thấy khát nước, vội vàng vuốt vuốt lông Đản Hoàng Tô cách một lớp quần áo, ý bảo nàng im lặng một lúc.

Đản Hoàng Tô được Tử Phủ Đế Quân vuốt đến dễ chịu, ngoan ngoãn co mình trong lòng Tử Phủ Đế Quân nghe tim hắn đập.

Tử Phủ Đế Quân tĩnh tâm, bấy giờ mới nhớ tới Tử Tam, liếc nhìn: “Sao ngươi còn ở đây?”

“A…” Tử Tam nhìn nhìn Tử Phủ Đế Quân đang vuốt lông Đản Hoàng Tô, thức thời khom người chào: “Đệ tử cáo lui.”

Tử Phủ Đế Quân vừa lòng gật đầu, cúi người hỏi Đản Hoàng Tô: “Cục lông…”

“Là Đản Hoàng Tô.” Đản Hoàng Tô sửa cho đúng.

“Đúng vậy, là ta quên.” Tử Phủ Đế Quân gõ đầu, sửa lời: “Đản Hoàng Tô, nàng muốn tắm hay sao?”

Nàng nên giải thích thật ra nàng bị đệ tử của hắn hất xuống hồ bằng cách nào bây giờ?

Đản Hoàng Tô quyết định đổi đề tài: “Tại sao cái bạn Tử Tam kia lại ăn mặc khác với các ngươi vậy?”

“Sao, nàng có hứng thú với nó?” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, chỉ cần Đản Hoàng Tô đáp lời là hắn lập tức sẽ quăng Tử Tam đến không gian dị thứ nguyên.

“Không phải.” Đản Hoàng Tô lắc đầu: “Chỉ là tò mò mà thôi, ta còn tưởng thần tiên đều ăn mặc rắc rối như ngươi.”

Thì ra là như vậy, Tử Tam an toàn.

Tử Phủ Đế Quân giải thích: “Bởi Tử Tam làm ‘giam thế’ một trăm năm nay.”

“Giám thị?” Đản Hoàng Tô nghe không thủng.

Tử Phủ Đế Quân giải thích tường tận hơn: “Thiên Tiên quản lý nhân gian khó khăn, thế sự thay đổi khó lường, Địa Tiên phụ trách giám sát hành vi của Thiên Tiên để họ không làm gì bậy bạ gây tai họa cho nhân gian, chức vị này được gọi là ‘Giam thế’.”

“Hiểu rồi, thì ra là ngành Tư pháp.” Đản Hoàng Tô giật mình.

Lần này đến phiên Tử Phủ Đế Quân nghe không thủng: “Ngành Tư pháp?”

Mấy chuyện này giải thích tới giải thích lui thiệt quá rắc rối, cần phổ cập kiến thức khoa học đời sống lập tức!

Chuyện nhà không quyết được hỏi vợ, chuyện xã hội không quyết được hỏi Baidu, chuyện phòng the không quyết được hỏi TianYa, còn chuyện phổ cập kiến thức khoa học đời sống tất nhiên sử dụng internet là nhanh và tiện nhất, kéo mạng đến Tử Thần Phủ khó mà thực hiện được, nhưng còn tivi này nọ thì sao? Không biết tivi internet có thể kéo đến Tử Thần Phủ hay không.

Hay là Tử Tam kia biết cách, không phải hắn là ‘Giám thế’ gì gì đó sao, ít nhất bộ đồ tây hắn mặc cũng rất hiện đại.

Đản Hoàng Tô nheo nheo mắt, hỏi Tử Phủ Đế Quân: “Tử Tam kia đi đâu vậy?”

Tử Phủ Đế Quân lại tính quăng Tử Tam đến không gian dị thứ nguyên, bất mãn nói: “Sao lại hỏi nó?”

Bởi vì nàng muốn làm mấy thiết bị truyền thông dạy học trong Tử Thần Phủ đó.

Nhưng mà nàng không thể nói vậy với Tử Phủ Đế Quân, chắc chắn Tử Phủ Đế Quân sẽ hỏi thiết bị truyền thông dạy học là gì, mà giải thích cho được thiết bị truyền thông thì sẽ xuất hiện thêm một loạt từ ngữ hiện đại khác, cứ thế tiếp tục không dứt, tha cho nàng đi!

Đản Hoàng Tô trả lời ngắn gọn: “Tìm hắn thỉnh giáo mấy chuyện.”

“Nàng có thể thỉnh giáo ta.” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Ta không chấp nhận được việc trong Tử Thần Phủ này còn có ai thần thông quảng đại hơn ta.”

Đản Hoàng Tô không muốn đả kích Tử Phủ Đế Quân, nhưng nàng không rõ nếu mình không đả kích Tử Phủ Đế Quân thì có tính là nói dối hay không.

Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, khéo léo trả lời: “Có việc cần đệ tử là đủ rồi.”

“Ta không muốn ai nhúng tay vào chuyện của nàng, trừ ta.” Ánh mắt Tử Phủ Đế Quân lóe lên.

Đản Hoàng Tô nghe vậy hơi giật mình, ngượng ngùng cười cười, “Thôi không cần đâu, mấy chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền người như cụ được.”

“Nàng cho rằng ta rất già?” Tử Phủ Đế Quân nguy nguy hiểm hiểm nheo mắt lại.

“Ít nhất thì ngươi cũng mấy ngàn tuổi rồi đi.” Đản Hoàng Tô hàm súc ngắn gọn.

Nếu nói cho nàng biết còn hơn cả thế thì nàng sẽ nghĩ gì? Mắt Tử Phủ Đế Quân giật giật mấy cái, nói cho xong: “Ta quên rồi.”

Đúng là lão yêu nghiệt không nhớ rõ tuổi của mình luôn, Đản Hoàng Tô nhìn xa xăm.

Hiển nhiên Tử Phủ Đế Quân cũng ý thức được vấn đề này, hắn đằng hắng, nói sang chuyện khác: “Nàng tìm Tử Tam thỉnh giáo chuyện gì?”

Đản Hoàng Tô dùng chân cào cào lỗ tai: “Khó mà nói được.”

Ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, không thể cho ai biết!

Có gian tình!!!

Tử Phủ Đế Quân cảm thấy có nguy cơ! Nhưng Tử Phủ Đế Quân là ai chứ, hắn ra vẻ bình tĩnh nói: “Nói đi, có phải nàng thích Tử Tam hay không.”

“Nani?!”

Đản Hoàng Tô sửng sốt đến mức suýt chút nữa té xuống: “Sao ngươi nghĩ được hay vậy?”

Thế mà không phủ nhận. Tử Phủ Đế Quân tức giận, hắn nhíu mày, không vui nói: “Nàng thật sự để ý nó?”

Đản Hoàng Tô 囧: “Ý ta là làm sao ngươi nghĩ được chuyện thái quá đến như vậy, ta với hắn mới gặp nhau, huống chi hắn cũng không phải kiểu người ta thích.”

Tử Phủ Đế Quân thích ý, tuy hắn không thể chắc chắn “kiểu” kia là kiểu nào, nhưng theo giọng điệu của nàng, hắn biết Tử Tam không thể lọt vào được.

“Vậy nàng thích ‘kiểu’ nào?” Tử Phủ Đế Quân cúi đầu hỏi.

“Nhất định phải đẹp trai, ta thuộc hội thích cái đẹp à nha.” Đản Hoàng Tô híp mắt, nói xong nàng quay đầu nhòm Tử Phủ Đế Quân, ngang nhiên chọt chọt mặt hắn: “Nhưng mà nhìn tên yêu nghiệt như ngươi xong ta cũng tự nghi ngờ không biết mình còn để ý được người khác không nữa.”

“Tốt lắm!” Tử Phủ Đế Quân vừa lòng nheo mắt, hàng mi dài đậm như cọ cọ tim Đản Hoàng Tô: “Còn gì nữa?”

“Với lại phải có lông mi thiệt đẹp, ta bị mê lông mi.” Đản Hoàng Tô thốt ra.

“Là vậy sao?” Mặt mày Tử Phủ Đế Quân vô cùng ôn hòa: “Đi, ta đưa nàng đi ăn gì đi.”

Hình như mỗi lần tâm trạng người này tốt thì thích mời người khác đi ăn, Đản Hoàng Tô cũng không từ chối, nàng cũng đang đói bụng, sữa tiêu hóa rất nhanh.

Địa điểm đến không phải là phòng riêng của Tử Phủ Đế Quân, mà khuê phòng của ai đó.

Đản Hoàng Tô tò mò, từ trong lòng Tử Phủ Đế Quân thò đầu ra ngắm nghía. Ồ, mọi thứ được trang hoàng bằng tông màu lạnh, rèm mỏng màu lục nhạt, bên cạnh cửa sổ là chiếc bàn ngọc thạch màu ngọc bích thanh nhã, cạnh đó nữa là tủ sách tiệp màu, xoay lưng là có thể nhìn thấy một cái giá để đồ cổ, trên giá đặt vài bộ đồ sứ, đồ bằng ngọc hay đồ rửa bút linh tinh gì đó. Phòng sạch sẽ đơn giản, vừa nhìn qua khó mà biết là khuê phòng, nhưng nhìn cái giỏ thêu đặt trên cái bàn tròn kia có cái yếm màu xanh biếc đang làm dở, rõ ràng đang thông báo cho người ta biết đây tất nhiên là phòng của con gái!

Đản Hoàng Tô liếc liếc cái yếm kia, ác ý cười: “Chiêu này của ngươi làm hái hoa tặc cũng tiện quá à nha.”

“Ta không cần làm hái hoa tặc.” Tử Phủ Đế Quân thanh minh: “Có rất nhiều nữ tiên yêu thương nhung nhớ ta.”

“Ngươi nổ chứ gì!” Đản Hoàng Tô không tin: “Hai ngày nay ta còn không tìm được con ruồi cái cạnh ngươi.”

Thật ra Đản Hoàng Tô nhầm rồi, hai ngày nay tìm được con ruồi đực bên cạnh Tử Phủ Đế Quân còn khó chứ đừng nói gì tới ruồi cái.

—— trên cơ bản, hai ngày nay Tử Phủ Đế Quân đều ở cùng nàng.

Tử Phủ Đế Quân bĩu môi: “Ta không thích bị làm phiền, nên làm phép để nữ tiên không thể xuất hiện ở Tử Thần Phủ được.”

“Thế thì A Thái kia là sao?” Đản Hoàng Tô liếc nhìn.

“Sao nàng không nói là nàng đi,” Tử Phủ Đế Quân nhạy cảm nhướng mày: “Hay là nàng đang ghen?”

Hắn mơ mộng hão huyền!

Đản Hoàng Tô xem thường: “Không phải ta là khuê nữ của ngươi hay sao?”

Tử Phủ Đế Quân nghĩ tới nghĩ lui, Tử Phủ Đế Quân buồn bực, Tử Phủ Đế Quân không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.