Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 45: Quỷ truy tinh…




“Vương gia được chỉ hôn với tiểu thư nhà Quốc sư đó!”

“Ồh… Hoàng tiểu thư đó nổi tiếng tài sắc vẹn toàn, mỹ nhân đệ nhất kinh thành mà!”

Cả đám cẩu cẩu bàn tán quá làm Hiệp Phong đành phải cấm nói nữa. Cả bọn xoay nhìn Thu Yên ngồi buồn bã ôm tiểu Hoa. Ngày mai chia tay rồi nhưng nàng không nói năn gì nhiều cả.

Cha nàng vào thư phòng cung kính nói.

“Mai hạ thần cùng Yên nhi sẽ về Đốc Châu. Thật cám ơn vương gia giúp hai cha con hạ thần rất nhiều!”

Hắn không nhìn ông ấy chỉ thơ thẩn hỏi lại.

“… mai hả? Sao nhanh thế?”

“Vâng! Tiểu nữ của hạ thần đã làm phiền người lâu quá rồi!”

Cha nàng chỉ nghỉ dưỡng lại sức có một ngày sau khi giải hết oan trạng, nếu không vì chuyện vui của hoàng thượng phong hoàng hậu mới còn về sớm hơn.

Cha nàng đã lui ra, hắn ngồi lại trong thư phòng cảm giác trống rỗng không biết nên làm gì nữa. Giúp được cho người ta không hiểu sao không vui vẻ chút nào. Hắn có cảm giác gần đây mình càng lúc càng quái lạ. Dường như hắn còn một chuyện làm chưa thông nên khó chịu vô cùng.

Chợt có người gõ cửa, giọng nàng trong veo vọng vào có chút rụt rè…

“Vương gia!… tui vào được không?”

“Vào đi!” – Nói xong ngay lập tức hắn ngồi cho ngay ngắn tiếp xúc với nàng không thể mất cảnh giác.

Thu Yên bước vào, mặc y phục cải nam trang làm Thẩm Nhiên nhíu mày hỏi ngay.

“Sao lại ăn mặc như thế?”

“… tui… vương gia có rãnh không? Huynh có thể đi với tui chút xíu được không?”

Nàng ấp úng cuối cùng cũng nói được. Thẩm Nhiên nhìn cái mặt đỏ thẹn mắc cỡ thật đáng yêu trong lòng thật “sợ” lắm nhưng suy nghĩ không nổi đã đứng dậy rồi. Rõ ràng biết đi là chết, biết sẽ bị dụ vẫn tạo cơ hội cho nàng dụ.

Cả hai đi ra chổ tiểu Hoa cạnh hồ sen, trời tối không thấy gì cả, tiểu Hoa cũng ngủ chỏng chân lên trời rồi. Hắn nghi ngờ hỏi không biết nàng có định ám chết mình không?

“Ra đây làm gì?”

“Huynh… huynh và tui cùng ngắm cảnh nha!”

“Phủ của ta nhìn ngán lắm rồi còn gì để ngắm, trời lại tối thui có thấy gì đâu!”

Thẩm Nhiên phát biểu cho một loạt sự thật làm nàng sa sầm vào thất vọng. Nhìn thấy đôi mi cong ủ rũ cụp xuống chờ long lanh nước là hắn hoảng sợ rồi không khéo nàng “giở trò” khóc lóc lại khổ.

Và Thu Yên nhìn lên, tim hắn muốn ngừng đập vì gương mặt cùng lời nói thỏ thẻ rụt rè của nàng thật đáng yêu…

“Mai tui theo cha về rồi… sẽ mãi mãi không còn được gặp huynh nữa. Huynh làm ơn chịu đựng cùng tui một chút được không? Chỉ cùng ngồi một chút thôi vương gia!”

Bị hồ ly tinh “công kích” đến thế hắn không ở lại cũng lạ. Vả lại ánh mắt nàng thật sự mong chờ điều này, hắn đã không làm gì được với tình cảm của người ta rồi không thể từ chối ngồi chung lần cuối nữa.

Thu Yên cố tươi tỉnh ngồi ngay ngắn trên bãi cỏ nhìn ra hồ sen đêm vẫn thoảng hương nhè nhẹ. Nàng chuẩn bị hết rồi nhanh nhảu lấy dĩa bánh ra.

“Tui có làm bánh, huynh ăn thử đi! Bánh trái đào Bửu nương nói huynh thích!”

“Bánh đào hả? Ta thích đào!”

Hắn vui vẻ cầm bánh nhỏ hồng hồng nhân mức đào thơm ngon lên ăn ngay. Thu Yên nhìn cũng vui sau đó lại thấy sóng mũi cay xè muốn khóc. Cùng được ngồi thế này, làm bánh cho hắn ăn nhưng mai sẽ không còn được gặp nữa.

Thẩm Nhiên đang nhai ngon lành nhìn qua thấy nàng tém nước mắt liền chủi ngay.

“Không được khóc!!!”

“Hic… đâu có! Tại gió làm cay mắt!” – Nàng nói dối rõ tệ, mắt mũi sưng đỏ đầy lệ như thế kia rồi còn dám chối. Nhìn nàng, hắn không kiềm lòng được hỏi ngay một câu.

“Chẳng lẽ xa ta… cô buồn đến vậy sao?”

Thu Yên ngớ ra mặt đỏ bừng, cũng hơi tức vì sự tự tin quá đáng của hắn, tuy nhiên chuyện này là thật không sai chút nào nhưng dễ gì nàng nhục nhã đến mức đó.

“Huynh đừng tưởng bở… tui buồn có chút xíu thôi àh, cũng không phải vì huynh!”

“Vậy thì đừng có khóc!” – Chuyện gì chứ nước mắt của nàng lợi hại lắm, hắn thật kinh sợ.

“Đã nói tui không có khóc mà!”

Cả hai có chút tranh cải lớn tiếng không khí khá hơn nhiều rồi. Thẩm Nhiên ăn tiếp nhưng vẫn len lén nhìn qua Thu Yên. Nàng nhìn phía hồ ánh mắt vẫn đượm buồn không giấu nổi. Nàng sợ bên hắn vui chút xíu thế này sẽ càng đau lòng hơn khi xa. Nàng ôm chân, vai hơi run vì gió. Thẩm Nhiên hỏi.

“Lạnh thì vào nha!?”

“Không… ngồi thêm chút nửa đi!”

Thu Yên cuốn lên sợ hắn đi. Thẩm Nhiên trông bộ dạng sợ hãi hoảng hốt của nàng chỉ cởi áo gấm khoát dài bên ngoài của mình trùm qua vai nàng.

Thu Yên nghe tim đập loạn rất vui, cảm thấy sự ấm áp lẫn mùi hương trầm quen thuộc thật dễ chịu. Hắn hỏi tiếp.

“Sao tối nay lại mặc y phục nam nhân vậy?”

Bị hỏi Thu Yên bối rối nói lí nhí.

“Tại… tại tui nghĩ cải nam trang huynh sẽ thấy dễ chịu hơn. Huynh ghét tui mà…nếu tui không ở bộ dạng nữ nhi huynh ghét có lẽ huynh sẽ chịu ngồi với tui lâu hơn một chút!”

Nghe người ta nói hắn muốn nghẹn lại. Thu Yên nghĩ ngợi nhiều hơn hắn nghĩ. Việc thế này mà nàng cũng có thể nghĩ ra và làm chỉ vì hắn. Rõ ràng tình cảm nàng dành cho hắn rất nhiều đủ khiến tim hắn đập lung tung.

Không kiềm chế nổi cảm xúc này, Thẩm Nhiên giơ tay ra… đánh ngang đầu nàng một cách dã man.

“Đồ ngốc!!!”

“Đau quá…Có gì mà ngốc chứ!?” – Nàng ôm đầu rưng lệ uất ức hỏi ngay.

“Cải nam trang thì vẫn là nữ nhi thôi cô nương!”

Hắn hung dữ làm nàng rất tức, người ta nghĩ ra cách này hay như thế mà hắn phỉ bán. Thu Yên vẫn ôm đầu gào lên.

“Nếu tui là nam nhân thì huynh mới thích tui… Nếu tui không phải nữ nhi… huynh có thích tui không?”

Thu Yên hỏi có vẻ ngốc nghếch nhưng là thật lòng nàng. Nàng mong mình có chút cơ hội gì đó để có thể được hắn quan tâm. Chuyện hắn chỉ thích nam nhân, còn nàng đích thị là một nữ nhi chân chính, hai điều đó không thể thay đổi ngăn tình cảm của nàng.

Thu Yên chỉ muốn biết nếu có thể thay đổi dẫu không thể, hắn cũng dành phần tình cảm nào đó cho nàng.

Tuy nhiên nghe xong, nhìn cái mặt ngốc của nàng hắn ta cáu giận. Thu Yên hoảng loạn bị đánh thêm mấy cái đau hơn. Nàng la ầm lên đến cả tiểu Hoa còn ngóng tai dậy xem chuyện gì nữa.

“ĐAU!!! Đồ ác nhân ác đức, cả nữ nhi mà huynh cũng dám đánh sao?”

“Giọng điệu nhu nhược, ẻo lả như thế còn đòi làm nam nhân sao? Rõ ràng cô muốn ám chỉ sỉ nhục bổn vương đây biến thái đúng không? Ta thấy cô còn biến thái hơn ta!”

Hắn thật tức chết với Thu Yên, không đánh cũng không cam lòng, vừa hay hắn chính là loại ác bá không ngại xử lí cả nữ nhi. Thu Yên giận dỗi cải lại.

“Ừh! Là tui biến thái, tui khùng mới đi thích loại người như huynh đó!”

Nàng gào lên rồi ôm mấy chổ đau, mắt ứa lệ muốn khóc trông như một tiểu oa nhi vừa bị đánh đòn nhõng nhẽo. Còn hắn nghe lần nữa nàng nói thích mình thì không còn nóng giận tiếp nổi. Thẩm Nhiên căng thẳng nói vừa đùa vừa run rẩy.

“Thế thì lần sau thích ai nên cẩn thận hơn đi!”

“Biết rồi… nhưng chắc sẽ lâu lắm tui mới quên được huynh đó!”

Thu Yên ngẩn nhìn, khoé mắt ươn ướt. Hắn nghe tim bay nhảy lung tung trong lồng ngực. Hồ ly như nàng muốn dụ bao nhiêu nam nhân cũng thành công thôi, ai bảo cả chính loại người như hắn cũng sắp suy suyển đây.

Và nàng mím môi nhìn gương mặt anh tú, tuấn mỹ mang vẻ mắc cỡ rụt rè…

“Tui có thể… làm một việc không đúng lễ nghĩa để nhớ huynh không?”

Lời đề nghĩ kiểu này cả người gan dạ cũng xì ra quần nha huống chi hắn vốn chết nhát khi không ai hộ giá. Thẩm Nhiên thoái lui sợ hãi tự ôm vai lại, đây là một hình thức phản xạ tự nhiên khi gặp hồ ly tinh. Nhìn hắn làm ra cái phản ứng đó Thu Yên chẳng vui tí nào nghe hắn lắp bắp.

“Việc không đúng lễ nghĩa là gì?”

“Làm gì huynh sợ như thế chứ? Tui có ăn thịt huynh đâu!?” – Rõ ràng hắn làm như nàng muốn xâm phạm thân thể, xé quần xé áo hắn ngay ra không bằng. Nhưng Thẩm Nhiên vẫn không an tâm.

“Cô nói thế ai mà không sợ hả?”

Thu Yên thật tức vì giờ nhìn hắn thật tệ hại vô cùng, nếu như không tận mắt chứng kiến hắn đôi lúc phong độ như thế nào thì nàng cũng chẳng thèm trồng cây si loại nam nhân này rồi.

Thu Yên chun mũi hậm hực không thèm nhìn hắn, quanh ra lại ôm chân nhìn hồ nói giận dỗi…

“Đã sợ thì thôi!”

“Cô không làm gì ta thật hả?”

Thẩm Nhiên có chút bình tĩnh nhìn nàng hỏi sợ sệt. Thu Yên trông lại cái mặt ngốc của hắn càng khờ khạo hơn lúc này. Tim nàng đập thổn thức, tại sao nàng lại thích hắn nhiều như thế, nàng thật sự chỉ nghĩ về mỗi hắn thôi dẫu biết vô vọng.

Thẩm Nhiên sững ra vì vóc dáng nhỏ bé nhanh như sóc nhỏ chòm đến, đưa cái miệng hôn lên má mình một cái. Môi nàng mềm mại, cả chiếc mũi nhỏ cũng chạm tì hết lên má hắn. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lại đầy tình ý, chút xíu đụng chạm hơi đi quá lễ nghĩa lại khiến người nào đó hồn phiêu phách tán bay loạn tùm lum.

Thu Yên hôn nhanh rồi rời ra ngay cả mặt nóng ran lên, thật sự từ khi thích loại người như hắn, nàng thật to gan hơn không còn giống mình nhút nhát trước kia.

Hắn ta thì cư nhiên bất ngờ đến không nhúc nhích, má tê dại cảm giác đôi môi nhỏ vẫn còn chạm lên đó. Cả đời vương gia đây chưa có nữ nhân nào dám dùng hành động “bất kính” đến vậy khiến tim hắn không ngừng run lên.

Thu Yên run lắm sau khi dám làm ra cái hành động như thế, cố nói lung tung…

“Tui biết huynh không thích… nhưng… nhưng tui… Xin lỗi vương gia!!!”

Nàng xấu hổ quá, thật lòng chỉ muốn có gì đó để nhớ hắn thôi vội vã lòm còm tính bỏ chạy. Song chưa đi được bước nào hắn ta nắm chân ngay khiến nàng té đẹp xuống bãi cổ một cái “phịch”.

Chết tiệt! Nàng vẫn không tin nổi sao mình lại điên đảo loại nam nhân như thế, mặt dính đầy cỏ giận dữ gào lên…

“Huynh dám nắm chân cho tui té hả, đồ ác nhân!?”

“Cô dám vô lễ với bổn vương rồi muốn chạy là chạy sao?” – Thẩm Nhiên nói cứng rắn, không biết có định giết nàng luôn hay không nhưng nàng sợ quá. Nàng cũng hiểu tính hắn, biết làm bậy như thế thể nào hắn cũng giận. Nàng chẳng biết làm sao nữa nói như giải thích một cách đáng thương.

“Tui… tui chỉ muốn có kí ức với huynh thôi… mai huynh cũng không phải gặp tui rồi xem như tha cho tui nha!”

Nhìn người ta co rúm sợ mình chỉ vì dám hôn má mình, hắn chỉ cảm thấy mặt hơi tê tê chưa khỏi hẳn. Hồ ly như nàng thật quá lợi hại mới khiến hắn trở nên như thế. Mắt nhìn nàng đáng yêu ngay trước mắt, hắn lúc này không thể kiềm chế cảm xúc mất tự chủ này.

Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn níu tay nàng kéo ngược lại gần hắn, giữ lên cánh tay rồi vòng sau lưng ôm sát nàng lại. Mặt nàng vừa đỏ vừa tái không biết chuyện quái gì đang xảy ra, cũng không chắc nàng có nằm mộng hay không nhưng cả người run run nhìn gương mặt hắn kề sát mặt nàng…

“Muốn có kỉ niệm với ta thì nên sâu sắc một chút!?” – Hắn nói khẽ, gương mặt vẫn tỉnh như thế khiến Thu Yên thật không đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

“Huynh muốn làm gì?” – Nàng ngây ngốc hỏi lí nhí.

“…hé miệng ra!”

Cái tên nam nhân biến thái này điên rồi. Thu Yên “sợ lắm”, không những nàng không làm theo còn mím chặt môi lại xấu hổ. Thẩm Nhiên nhìn bộ dạng nàng trong tay mình run như thỏ con chỉ cảm thấy rất đáng yêu. Hắn không phiền khi chầm chậm thử dùng môi mình tì nhẹ thưởng thức môi người ta.

Thu Yên không tin nổi, có chút giật mình lùi lại nhưng tay hắn càng thu lại ôm cứng. Hắn ta mà lại hôn nàng sao? Đính chính lại hắn thích nam nhân, còn nàng là nữ nhi nha sao lại thế chứ, không lẽ mặt trời đổi hướng rồi?

Cảm xúc này thật hồi hộp, tim nàng đập mạnh, cả người càng run gấp bội khi môi hắn cử động nhẹ dẫn dắt môi mình. Chết tiệt, không biết hắn hôn bao nhiêu nam nhân rồi tại sao lại tỏ ra điêu luyện như thế chứ khiến nàng ngây ngốc còn hơn bị thả trôi ngoài đại dương lênh đênh.

Đôi môi nhỏ xinh bị đôi môi mạnh mẽ hấp dẫn ăn trọn không chừa lại phần nào. Hắn mút nhẹ môi dưới, lưu luyến cắn lấy môi trên, nàng lúng túng thẹn thùng chỉ biết hé môi thuận theo ý hắn.

Nụ hôn đầu trong cuộc đời thiếu nữ thuộc về hắn thì có chết nàng cũng không quên, dẫu cho hắn không thích nàng lại thì việc nàng trồng cây si cảm mến hắn xem ra không hẳn ngốc nghếch lắm.

Nhưng nụ hôn còn trên môi, được gần gủi bên hắn, Thu Yên càng không muốn xa hắn. Và Thẩm Nhiên mãi còn đang đắm chìm thưởng thức đôi môi nhỏ nhắn nếm phải chút vị mặn mặn của nước mắt.

Nàng ngoan ngoãn để môi chuyển động vừa khớp cho hắn hôn tại sao lại khóc? Thẩm Nhiên thật không hiểu nổi nữ nhi, hắn sợ mình mất đi tự chủ không kiềm chế khiến nàng sợ nên ngừng lại.

Môi cả hai rời ra, Thu Yên rất quyến luyến cũng đành chấp nhận mộng đẹp của nàng đã chấm dứt. Hắn không biết mình có làm sai gì không, xét về lễ nghĩa nam nữ không thể như thế nếu chưa thành thân, nhưng do nàng hôn trước hắn chỉ hôn “đáp lễ” thôi mà.

“Ta xin lỗi…” – Thẩm Nhiên xin lỗi trước cho chắc nhưng nàng đã khóc nói nghẹn lại.

“Không… chắc huynh miễn cưỡng lắm cũng vì tui thôi. Do tui tự ý có tình ý với huynh…làm phiền huynh…Mai từ biệt rồi, mong vương gia đừng quên tiểu nữ!”

Thu Yên nhanh chóng chạy đi, lệ cứ thế bay ngược rơi lại phía sau. Nàng thật không muốn mãi xa hắn nhưng mọi chuyện đều đã định rồi.

Nàng đi, bỏ lại Thẩm Nhiên ngồi đó nhìn theo. Tay vừa mới ôm cơ thể mềm mại ấm áp, môi vẫn đầy vấn vương rõ như in khi có nàng song giờ nàng đã rời khỏi… hắn thấy hụt hẫn, thiếu vắng.

Nữ nhi xấu xa, hắn từng nhìn thấy rất nhiều nữ nhi xấu xa vì thế chưa từng tìm hiểu, quan tâm ai nhưng đã ôm hôn Thu Yên như thế? Khi nhận ra bản thân bị thay đổi, hắn run sợ, lo lắng không biết lí trí đấu lí trí cái nào sẽ đúng… hắn nên là hắn tốt đẹp như trước hay là làm nam nhân si ngốc như bao người chìm đắm vì bị nàng cám dỗ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.