Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 35: Tinh thần trọng nghĩa của bi kịch…




Ngày hôm sau kế hoạch làm theo dự tính, gã thủ lĩnh thuê hẳn một chiếc thuyền và bày tiệc đàn đúm. Mọi người có vẻ giống vui thật hơn là giả vờ.

Hắn ta đến sau cùng làm Thu Yên đơ ra. Hắn ăn mặc sang trọng, râu giả, tóc phủ lấm tấm bạc trắng nhìn chẳng khác một đại lão gia. Nhưng hắn vẫn là người xem nàng như “cẩu cẩu ở nhà’ nên nàng hậm hực đứng một xó không quan tâm. Hắn ta đi đến dặn dò nàng.

“Tươi tỉnh chút đi, thất bại ta xử cô ngay!” – Cái kiểu doạ nạt này của hắn nàng nghe quen quá rồi nên chun mũi trả lời.

“Lấy trộm đồ thôi cần vui vẻ sao?”

“Giờ này mà còn dám tỏ ra chống đối ta hả Hồ ly tinh?”

“Ừh, tui dám đó, ai biểu coi người ta là chó?”

“Tiểu Hoa của ta là chó ngao Tây vực * hiếm có, ta so sánh như thế cũng tội nghiệp chó cưng của ta lắm rồi mà cô còn la!?”

Mọi người nhìn chỉ biết lặng thinh, giờ tác chiến đã đến nhưng Thu Yên và thủ lĩnh vẫn còn rảnh rỗi cải lộn về chó nữa.

Thu Yên rất tức nhưng cũng phải cố nuốt vào bụng chờ phục thù sau cũng không muộn. Hắn cũng thôi mất tập trung tiếp tục vờ mở tiệc trên thuyền cạnh bên thuyền lớn vừa tấp vào cảng.

Thu Yên lén đứng nhìn một lão gia đi ra hẳn là Lục Khưu – tiểu đệ của Lục thừa tướng. Thuyền vừa đến cảng Lĩnh Giao, chắc lão ta sẽ nghỉ chân lại một ngày. Trên thuyền có nhiều người canh gác rất cẩn mật.

Bên đây mọi người vẫn om xòm tiệc tùng làm lão ta cũng có chút để mắt đến. Đại cẩu, nhị cẩu trên bờ giả vờ làm người ở bến neo thuyền cho lão ta nhưng cố ý kéo mạnh một chút cho hai thuyền va mạnh vào nhau tạo cớ nói chuyện như theo kế hoạch của thủ lĩnh.

Hắn ta đi ra trước mạn thuyền của mình chửi trước cả Lục lão gia…

“Hai ngươi không biết làm thì cút đi!”

“Mong nhị vị đại gia tha tội!”

Hai thằng nhỏ xong nhiệm vụ rút nhanh, gã thủ lĩnh xoay qua vui vẻ cung kính nói…

“Thật thất lễ quá!”

“Không có gì!? Ta cũng định bụng mắng chúng đây!”

“Tại hạ là Lý Tam, thương nhân từ vùng phía nam đến, nay trùng hợp gặp nơi đây không biết cao danh quý tánh của lão gia mang phong thái hơn người đây là gì?”

Miệng gã thủ lĩnh dẻo ghê đến mức Thu Yên còn khen thầm trong bụng thấy năm huynh còn lại chuẩn bị tấn công bên thuyền của lão già họ Lục. Lão ta chẳng mảy may nghi ngờ mình đang nhầm vào cạm bẫy của một lũ cướp vui vẻ nói chuyện.

“Lý Tam có tiếng ở Diên An đúng không?”

“Tại hạ có tiếng tăm gì đâu lão gai, buôn bán nhỏ thôi!” – Lục Khưu là thương nhân, dĩ nhiên gã thủ lĩnh này đã có tính toán trước nên cố tình giả mạo Lý Tam giàu có nổi tiếng hòng dụ lão ta.

“Ta là Lục Khưu cũng là thương nhân!”

“Chúng ta có duyên thuyền cũng va vào nhau chi bằng mời Lục lão gia qua dùng chén trà. Hôm nàng tại hạ cùng vài bằng hữu có mời vài cô nương thanh lâu rất mặn mà!”

Mấy cô gái khiêu gợi cầm rượu uốn éo mà hắn ta rủ uống trà. Vậy mà lão già đó đồng ý qua “uống trà” ngay chứ.

Thấy lão ta nhập bẫy theo đúng kế hoạch, gã thủ lĩnh liếc nhẹ ra hiệu cho nàng chuẩn bị qua thuyền bên kia lấy mộc thư. Song nàng cầm bình rượu cùng khây bánh chưa kịp sang bên kia thì có một công tử tướng người nho nhã, cao quý bước ra từ trong thuyền họ Lục, nét mặt cau có gọi…

“Nhị thúc!?”

Thu Yên run lên, mím môi lại núp vào không dám thốt lên tên vị công tử đó dù chỉ trong đầu mình.

Gã thủ lĩnh cũng giật mình nhìn thấy còn có người khác đi chung với Lục Khưu ngoài dự tính. Hiệp Phong núp chờ bên bến thuyền cũng thấy thủ lĩnh nhìn khẽ ra hiệu kế hoạch sẽ có chút thay đổi không như ban đầu tính toán.

Lục Khưu ôm cô kĩ nữ ra nói với cháu đứng bên kia thuyền…

“Hoà Khánh, bên đây có Lý đại gia mời dùng chút ‘trà’, con cũng qua đáp lễ chút đi!”

Lục Hoà Khánh nhìn ồn ào vui vẻ, kĩ nữ toàn là hàng tuyển cực chuẩn mỹ nhân. Gã thủ lĩnh nhanh chóng đi ra có chút khúm núm hơn lúc ban nảy sợ bị nhìn trực diện…

“Công tử cũng qua ‘dùng trà’ cho vui. Trà thơm còn nhiều lắm!”

Hoà Khánh nuốt nước bọt, vốn hắn ta là một tên háo sắc thì mời qua chổ vui vẻ dễ gì từ chối. Thu Yên thấy Lục Hoà Khánh là sợ run lên rồi thiếu điều không dám thở nữa.

Nếu nàng không lọt vào con mắt cú vọ háo sắc của Lục Hoà Khánh thì cha cũng đâu bị hãm hại, nàng cũng không có đến nước đường này.

Khi có thêm người lên thuyền “thưởng trà”, Thu Yên mang rượu và bánh lên thuyền bên họ Lục như thay Lý Tam gia tiếp đãi nô bộc của Lục lão gia. Khi nàng lên thuyền thì năm huynh trong Thập đại cẩu cẩu chờ nảy giờ nhẹ nhàng xử êm hết mấy tên lính gác.

Bên kia Lục Khưu và Lục Hoà Khánh mãi mê tửu sắc không chú ý thuyền nhà mình. Thu Yên quan sát thấy ổn nên nhanh chóng đi tìm mộc thư để khi nàng ra báo hiệu thì Hiệp Phong và năm huynh còn lại sẽ làm kế rút quân cho cả đám giả thưởng trà.

Gã thủ lĩnh cố ngồi cười uống rượu nhưng né tránh Hoà Khánh. Hắn mong Thu Yên nhanh tay lẹ chân một chút chứ không khéo kéo dài không lâu vì Lục Hoà Khánh cũng phút sinh chút nghi ngờ…

“Lý đại gia đây nhìn rất quen mặt!”

“Vậy sao, công tử?”

Hắn cười cười muốn đánh lạc hướng. Lục Hoà Khánh tuy cảm thấy rất quen mặt nhưng thật sự cũng không nhớ đã gặp người này ở đâu nên cũng thôi suy nghĩ lo ôm mỹ nữ.

Nhưng loáng thoáng Hoà Khánh chú ý lại bên thuyền không có ai đi gác. Tên đó tuy háo sắc nhưng làm việc cũng không phải dễ lừa. Mắt thấy Hoà Khánh mà phát hiện có biến thì coi như thất bại nên gã thủ lĩnh vội nâng chung rượu….

“Mời Lục công tử một chung!”

“Ta về thuyền chốc lát sẽ trở lại tiếp rượu Lý gia sau!” – Lục Hoà Khánh xoay cười nói rời đi.

Thất sách, mọi người run lên kể cả đám trong thuyền ăn chơi và bọn mai phục chờ bên ngoài. Thủ lĩnh không giữ chân Hoà Khánh kịp xem ra sẽ bại lộ ngay. Nhưng gã thủ lĩnh vẫn bình tĩnh giơ tay ra hiệu mọi người giữ nguyên vị trí.

Thu Yên vào bên trong thuyền liền sững sốt vì gã thủ lĩnh không có nói trước trong thuyền rất lớn, bày trí nhiều phòng ốc làm sao nàng biết mộc thư chứa ở đâu chứ. Thu Yên mím môi đành làm liều dù run rẩy do lần đầu trong đời làm chuyện xấu.

Nàng vào từng căn phòng bên dưới thuyền, có bốn phòng hai bên chỉ là phòng ngủ không chứa đồ đạc gì cả, chắc chắn chỉ ở căn phòng lớn sâu nhất bên trong thôi nên nàng nhanh chóng đi đến.

Trong phòng đầy các rương lớn nhỏ, nàng cố mở ra xem thấy là trái pháo và vũ khí nằm độn dưới tơ lụa, sâm quý bên trên thật không khỏi kinh ngạc. Những thứ này dùng cho kế hoạch tạo phản của Thừa tướng, xem ra tình hình nghiêm trọng hơn nàng nghĩ nhiều.

Thôi suy nghĩ lung tung, Thu Yên cô tìm mộc thư kẻo gã thủ lĩnh “chém” chết nàng. Nhưng có tiếng bước chân làm Thu Yên giật mình ngẩn lên. Hình như có người trở lại thuyền, nàng sợ quá cuống quýt cố tìm thì va vào kệ tủ làm một cuộn da dê rơi ra. Trên đó có hoạ lược đồ, nàng mới chỉ nhìn sơ thì thấy kệ tủ là một cơ quan.

Trên kệ có thể mở ra như một cánh cửa sổ nhỏ giả ngăn sách, nhờ ban nảy mảnh da dê này rơi ra mới để lộ. Thu Yên mở ra nhìn thấy ngay mộc thư gỗ đen có khác mộc thư nàng có nhưng chắc chắn đúng là nó.

Lục Hoà Khánh sắp bước qua mạn thuyền. Gã thủ lĩnh nhìn, Thu Yên quá chậm rồi không kịp nữa không kéo sẽ lộ nên hắn phất tay cho Hiệp Phong báo không chờ nữa.

Nếu để Hoà Khánh phát hiện ra còn rối hơn cho cả bọn. Thế là Hiệp Phong cùng năm thằng còn lại lao ra sinh sự giả làm bọn đầu gấu ở bến thuyền chuyên bảo kê các tiểu thuyên nhằm ăn tiền…

“Đây là địa bàn của đại ca chúng ta mà các ngươi đến vui chơi như thế này coi được sao? Phá đi bọn bây!”

Lục lão gia đang mê mẩm “thưởng trà” cũng đơ ra vì đám người vào sinh sự. Hoà Khánh nghe động nên xoay lại nhìn. Thuyền của Lý Tam gia đang vui vẻ tự dưng náo loạn. Thập đại cẩu cẩu chia hai phe hùa đánh nhau trông dữ dội khiến ai nhìn cũng sợ né xa, thuyền vì thế cũng bập bênh muốn lật.

Hoà Khánh xoay bước có ý trở lại qua bên thuyền Lý gia thì đúng lúc Thu Yên ngốc nghếch chui đầu ra.

Nàng thất kinh run ngay nhìn nam nhân trước mặt, Lục Hoà Khánh kinh ngạc còn hơn cả nàng còn thấy trong tay nàng có mộc thư. Gã ta cười nhẹ đáng sợ…

- Liễu Thu Yên! Tưởng nàng trốn ở nơi nào thì ra tự biết đến tìm ta!

Thu Yên sợ nhất là người này. Từ lần đầu vô tình gặp nơi kinh thành thì gã ta luôn muốn chiếm đoạt nàng rồi. Thu Yên dồn hết can đảm nắm chặt mộc thư trong tay liều mạng chạy thì Hoà Khánh vươn tay giữ lấy.

Nàng vùng ra, hết đường chạy đành thoái lui xuống dưới hầm thuyền. Hoà Khánh nhìn nàng ánh mắt háo sắc, tà đạo nhởn nhơ tiến tới ép nàng vào góc. Thu Yên thật sự rất sợ, tay chân run rẩy…

“Ngươi không được bước tới!” – Lời nói của nàng xem ra vô dụng, yếu sức cản lại hắn.

“Vậy sao? Ta thấy có lẽ nàng nên ngoan một chút bỏ thứ đó xuống để chúng ta còn tiện vui vẻ. Lâu quá rồi ta thật nhớ nàng phát điên đó, lẽ ra nàng nên chịu làm thiếp của ta thì chuyện cũng đâu tới mức này đúng không? Giờ ta thưởng thức thân thể trắng trẻo của nàng thoả thích sau đó đem giao Hình Bộ cho cha con nàng đoàn tụ cũng chẳng muộn.”

Lời lẽ dâm tà, đáng khinh từ miệng hắn muốn làm ô nhục nàng khiến Thu Yên kinh bỉ, khiếp sợ. Ánh mắt Lục Hoà Khánh dâm đảng, chỉ nhìn đã thèm thuồn xuyên thấu qua hết các lớp vải áo rồi.

Thu Yên không thể hắn làm nhục mình được, tay ôm mộc thư, cả người dán sát vách phòng gỗ trên thuyền sau lưng.

“Ngươi… ngươi mà dám đụng đến ta thì ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn ngay!”

“Cắn lưỡi cũng không chết ngay, đến lúc đó nàng và ta ân ái ái ân đỡ phải nghe tiếng nàng kêu cứu còn sướng hơn!”

Lục Hoà Khánh quả là háo sắc, dâm tà danh bất hư truyền, hắn đã quyết có mỹ nhân như nàng lâu lắm rồi nhưng hận cha con nàng tính cách ngang bướng, không biết trời cao đất dày từ chối hắn. Thưởng hoa xong rồi cũng là hoa nát, lúc đó nàng có chết gã ta cũng mặc.

Hoà Khánh sấn đến, Thu Yên thấy bản thân tiêu chắc rồi không những không cứu được cha, không giữ được mạng mình còn bị làm nhục như thế.

Nhưng tay Hoà Khánh mới vươn đến áo lụa tì nữ nàng đang giả dạng, Thu Yên thì nhắm mắt phiến lệ thì có người từ sau “quăng” mạnh Lục Hoà Khánh vào góc tường gỗ.

Thu Yên nghe động vội mở mắt, lập tức nước mắt càng tuôn chạy ra sau lưng gã thủ lĩnh. Thật may hắn ta giữ lời bảo vệ nàng như đã nói chứ nếu không nàng tưởng mình đã bị xâm hại.

Hắn đã bỏ râu giả, xoay nhìn nàng, cảm nhận tay run rẩy đang níu áo mình mà hỏi…

“Có sao không?”

“Hic… không sao!!!” – Thu Yên tém nước mắt trả lời, dù mừng nhưng nét mặt vẫn tái xanh do đã quá hoảng sợ. Gã thủ lĩnh nhìn thế, bất giác co chân đá thêm vào bụng tên công tử một cước. Hoà Khánh đau như lộn ruột ôm bụng không còn sức nhúc nhích nhìn bóng hai người chạy khỏi đó rồi ngất đi.

Lục Khưu bực mình vì đang “thưởng trà” vui vẻ tự dưng bị phá ngang đành về lại thuyền thấy ngay hai đứa mới chạy lên.

Thu Yên hoảng lên không biết làm sao thì hắn đã đột ngột túm lấy nàng cùng nhảy khỏi thuyền. Lão ta nhanh chóng chạy xem không thấy bóng người ngoi lên khỏi mặt nước. Vài tên lính đi tìm quanh phát hiện số lính ở lại giữ thuyền đều bất tỉnh, kể cả Lục Hoà Khánh cũng không thoát.

Chiếc thuyền cạnh bên của Lý Tam giả im ắng không người vì đã xong vỡ tuồng hay. Kế hoạch trót lọt, đại công cáo thành đúng như đã tính toán… trừ việc uống nước sông mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.