Tam Đại Tiểu Thư Tinh Nghịch

Chương 13: Tay bánh bao dẫn phát bi kịch (hạ) . .




Chương 436: Giặc ngoại lai

Mặt trời trên cao ban phát cái năng lượng mà nó vốn có không một chút do dự , cái nắng gay gắt ấy trực tiếp chiếu thẳng xuống, cứ như muốn thiêu rụi tất cả loài người trên mặt đất.
Nhưng, khi những tia nắng nóng bỏng đó chiếu xuống cách mặt đất chừng 10 trượng, cái gọi là uy phong của nó đột nhiên lại kém đi rất nhiều.

Cho đến khi nó rơi xuống mặt đất rồi, thì chỉ còn ở mức độ đủ chiếu sáng mà thôi.

Bởi vì ở mảnh đất này, đầy rẫy những lực lượng khác thường, thứ lực lượng này bao phủ dày đặc, đến cả ánh nắng mặt trời chiếu sáng vạn vật cũng không thể nào xuyên thấu.

Một thứ hung khí nồng nặc, lạnh lẽo.

Đây là loại khí duy nhất có thể sinh sôi và tồn tại trên chiến trường thời viễn cổ.

Bất kỳ ai đến nơi đây, dù đã được tu luyện cao đến đâu cũng sẽ cảm nhận được cái không khí dồn nén khủng khiếp đang bao phủ, còn nếu như tu luyện chưa đủ thì không thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ biến thành một kẻ điên chỉ biết đến chém giết.
Chỉ duy nhất cường nhân Bạch Ngân Cảnh mới có đủ tư cách để rèn luyện nơi chiến trường cổ, thực ra không phải do cường nhân Bạch Ngân Cảnh độc chiếm tài nguyên mà là do bọn họ có được sự bảo vệ lớn nhất của thần linh và của kẻ biết võ công.

Thế nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sợ hãi thế lực thần bí nơi đây.

Ở nơi xa xôi Mã Bình Xuyên, có một dáng người như chớp đang lao bước tới, bước chân của hắn nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sức lực, cứ như đây không phải là mảnh đất nguy hiểm trùng trùng, mà là hậu hoa viên nhà hắn, nơi hắn đến để dạo chơi.

Doanh Thừa Phong ưỡn thẳng ngực, sải bước rộng, phăng phăng bước trên vùng đất lạ lẫm này.

Khí thế của hắn đang bừng bừng, đột nhiên trong không gian một tiếng rít dài, vang vọng đến cả nơi xa xôi, đến cả không khí xung quanh cũng phải run sợ.

Không giống như người bình thường, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong sở hữu thuộc tính hung thần mạnh mẽ.cho nên người khác đến nơi đây, sức mạnh sẽ bị giảm sút, nhưng hắn ở nơi đây, lại giống như cá gặp nước, có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Giống như thời khắc này, hắn sải bước lao nhanh, thân thể giống như một cái động không có đáy, tiếp nạp triệt để sức mạnh thần bí từ thế giới bên ngoài.

Sau khi làm võ sư, hắn đã sở hữu năng lực hút được khí từ bên ngoài vào để bổ sung năng lượng cho bản thân

Nhưng, người bình thường đến đây căn bản không dám tiếp nạp linh khí một cách trắng trợn như vậy, chỉ có tên Doanh Thừa Phong này mới dám làm những việc như thế.

- Hừm Đột nhiên, một tiếng gào thét tức giận từ xa vọng lại:
- Tên khốn khiếp, đáng chết

Doanh Thừa Phong dừng bước, thân thể của hắn như một mũi lên lao thẳng.

Phóng tầm mắt ra, ở đó có một công trình khá lớn đã sụp đổ, không ai còn có thể nhìn ra diện mạo ban đầu của công trình này như thế nào nữa rồi, nhưng tất cả đều biết, đó là một di tích.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả các di tích đều đáng để người đời tìm kiếm
Chiến trường xưa đã giải phóng vô số năm, rất nhiều di tích bị người đời đục khoét trong ngoài không biết bao nhiêu lần, đến cả những kẻ tài giỏi cũng chẳng vọng tưởng có thể tìm được gì hay ho ở trong đó.

Không giống như người bình thường, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong sở hữu thuộc tính hung thần mạnh mẽ. bởi lẽ đó mà trong khi người khác đến nơi đây, sức mạnh sẽ bị giảm sút thì hắn lại giống như cá gặp nước, có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình.

Đôi mày nhíu lại một chút, lập tức hắn lấy tư liệu về di tích trước mắt ra xem

Đây là một di tích tương đối hoang vu, trong di tích này đã bị người ta tìm kiếm vô số lần rồi, hầu như chẳng còn giá trị gì lớn lao đặc biệt nữa cả

Đương nhiên, cũng không thể nói di tích này là hoàn toàn vô dụng

Dựa vào những gì được giới thiệu trong tư liệu, di tích này đầy rẫy loại khí âm hàn tàn khốc, là địa điểm tốt nhất để luyện nên vũ khí độc hại

Có điều, những loại hung khí này đa số là vật có tính độc rất cao, được rất nhiều thế lực mạnh luyện thành
- Ầm

Một tiếng vang lớn, từ trong di tích vọng ra một tiếng ầm cực lớn, sau đó, một bóng dáng bước ra từ một cái động đã bị sập

Đó là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, dáng vóc lực lưỡng, dường như là một nam tử kiên cường nhiệt huyết.

Nhưng, trên cơ thể gã cũng đầy rẫy âm khí u ám, đến cả nhiệt độ không khí xung quanh gã dường như cũng thấp hơn ở nơi khác vài độ
Công pháp tu luyện của gã này nhất định nghiêng về cực âm, cho nên mới có thể có sự biến hoá không khí mạnh như vậy.

Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn, sức mạnh tinh thần ngầm cảm ứng qua chiếc mũ đội trên đầu

Mà chiếc mũ này cũng không biết rốt cuộc là thứ linh khí gì, về phương diện cảm ứng thậm chí còn mạnh hơn cả cường nhân Hoàng Kim Cảnh

Trong chốc lát, mày của hắn lại nhăn lại
Nam tử có hơi thở u ám toàn thân phát ra đang đứng ở trước mắt, lại là một cường nhân đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh, điều càng khiến hắn nể hơn nữa là kẻ này không phải là một người luyện võ mà lại là một linh sư

Linh sư và người luyện võ công không giống nhau, tuy nhiên Linh sư sống cuộc sống sung sướng thì kinh nghiệm chiến đấu không thể nào bằng được người luyện võ suốt ngày quanh quẩn với sống và chết

Nhưng, hầu như mỗi Linh sư trong tay đều sở hữu vài bảo vật

Những bảo vật này hoặc là bùa chú, hoặc là một linh khí đặc thù, hoặc là một loại khí độc được nuôi dưỡng, một vật cơ giới tự tạo, vân vân, những đồ vật đó nếu được phóng ra, nhất định sẽ doạ được quỷ thần, không chừng cường nhân Hoàng Kim Cảnh cũng phải nhượng bộ.

Tóm lại, phàm là linh sư của Bạch Ngân Cảnh thì nhất định không dễ gì dây vào

Doanh Thừa Phong thà thà bắt tay với gã vừa bước vào Hoàng Kim Cảnh chứ cũng không muốn kết oán với với một vị linh sư điên khùng Bạch Ngân Cảnh, đặc biệt là vị linh sư Bạch Ngân Cảnh kỳ dị đầy âm khí như thế

Hắn hắng giọng, lên tiếng:
- Thấy vị huynh đài đây, tại hạ đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện vui, cho nên mới phát ra một tiếng rít dài, nếu như có gì đắc tội, xin hãy thứ lỗi cho.

Kẻ đó nhìn dáng vóc Doanh Thừa Phong với sắc mặt u ám, trên mặt còn điểm chút nghi vấn thoáng qua

- Là kẻ nào, trông còn non nớt thế này làm sao có thể tới chiến trường cổ?

Tuổi của Doanh Thừa Phong không lớn, thậm chí còn chưa đến 20 tuổi, tuy nhiên hắn từng giết người hàng loạt vô số, nếu như buông hơi thở ra, đủ để doạ người đang sống sờ sờ chết ngay lập tức, nhưng khi hắn kiểm soát được hơi thở thì trước mặt những kẻ võ dày dặn kinh nghiệm hắn vẫn trông còn trẻ tuổi và non nớt.

Hắng giọng một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Tại hạ Doanh Thừa Phong, không biết xưng hô với các hạ như thế nào?

Kẻ đó nhíu mày, nói: - Vẫn chưa từng nghe qua, hừm, xem ra là người ở nơi khác đến rồi Hắn xoay tròn mắt, cổ tay vẫy vẫy, một con quạ đen xé toạc không trung bay đến chỗ Doanh Thừa Phong

Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi sầm xuống, đầu ngón tay búng một phát, như một cơn gió thoáng qua, con quạ đen còn chưa bay đến bên cạnh hắn đã bị cơn gió ấy đẩy bay ra rồi

Ngươi mắt của kẻ đó sáng lên, miệng há hốc, giọng gằn lên nói: - Người luyện võ của Bạch Ngân Cảnh, không tồi, rất tốt, đúng là rất tốt

Thực ra, trước khi gã ra tay, gã đã biết tên tiểu tử trước mắt mười phần là một người luyện võ đệ của Bạch Ngân Cảnh, bởi vì có thể vào được chiến trường cổ, ít nhất cũng phải ở trình độ này

Chỉ là, Doanh Thừa Phong còn quá trẻ, trẻ đến nỗi khiến gã không dám tin nữa
Còn về bí quyết tìm kiếm hơi thở, tuy mỗi cường nhân đều nắm được, nhưng cũng như thế, mỗi mạch cũng sẽ có cách che dấu hơi thở, cho nên trừ khi sở hữu linh khí thần kỳ như chiếc đầu sức này (đồ trang sức), còn không nếu chỉ dựa vào cảm ứng không thôi sẽ rất khó phán đoán chuẩn xác thực lực của một cường nhân cùng đẳng cấp.

Có điều, sau khi ra tay, gã lập tức cảm nhận được chân khí của cường nhân Bạch Ngân Cảnh, mới có thể dùng một câu để phán đoán.

Hừ nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: - Có gì mà tốt?
Lúc đầu hắn không muốn gây thị phi, cho nên tỏ ra lễ phép, nhưng nhìn đối phương có vẻ như không chịu dàn hoà, thì hắn cũng không khách sáo nữa

Kẻ đó cười ha ha một tiếng, hẳn thể hiện rõ không để tâm đến Doanh Thừa Phong, mà cười sặc sụa nói: - Ngươi trẻ như vậy, mà đã thăng chức Bạch Ngân Cảnh rồi, chắc là được chọn bồi dưỡng ở một lĩnh vực nào đó để thi đấu trong cuộc tranh bá năm tới đúng không? Khà khà, nếu như lão tử đây không gặp thì thôi, nhưng một khi đã để ta gặp phải ngươi thì coi như ngươi đi đời rồi.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, Tề Thiên lão tổ và vị văn sĩ trung niên đã nhắc đến cuộc tranh bá, cường nhân Bạch Ngân Cảnh không biết lai lịch ở trước mắt cũng nhắc đến chuyện này

Chỉ là, thấy người này cười sặc sủa, trên nét mặt Doanh Thừa Phong phảng phất nụ cười nghi vấn, nói: - Ngươi muốn giết ta?

- Khà khà, có thể chết trong tay lão tử, đó là vinh dự của ngươi. Gã quắc mắt nói: - Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn chịu bị bắt đi.

Lời của gã còn chưa nói hết, một âm thanh kỳ dị từ người gã phát ra
Âm thanh này ban đầu không vang, nghe như tiếng chim lầm bầm thôi, không đáng kể, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó lan rộng và ầm ầm như tiếng trống đánh trong màng nhĩ, cứ như trong toàn thiên hạ chỉ còn lại thứ âm thanh này.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong chăm chú, lần đầu tiên hắn gặp một chuyện cổ quái như thế

Âm thanh này kịch liệt dữ dội, khiến máu người nghe sôi lên sùng sục, không còn thiết gì hết, muốn tìm ai đó để đánh một trận cho đã.

Hơi thở trên của hắn dồn dập, mặt trở nên đỏ ửng, lúc nhìn đến người đối diện, bắt đầu thấy choáng váng bởi vì trong mắt hắn bây giờ kẻ đó từ một đã biến thành hai người giống hệt nhau.

Doanh Thừa Phong trong lòng có chút sợ hãi, hắn biết tất cả là do âm thanh kỳ quái này tạo nên

Âm thanh này khuấy động lòng người, nhưng trên thực tế lại là thứ cực độc, vô tri vô giác khiến tinh thần người khác hoảng loạn, thấy nhiều sự vật giống hệt nhau xuất hiện, khó có thể điều khiển được bản thân

Nét mặt kẻ đó bộc lộ một tia cười đắc ý. Từ sau khi luyện được thứ linh khí này, gã đã nhiều lần dùng để đánh lén cường nhân cùng cấp, mỗi lần ã đều thấy được tác dụng kỳ diệu đến gã cũng không ngờ tới.

Tuy nó không thể dùng để xâu xé đối phương, nhưng cũng đủ làm cho sức lực của đối phương bị giảm xuống nhiều phần, căn bản không thể thoát khỏi tay gã được

Nhìn thấy ánh mắt của Doanh Thừa Phong hoảng loạn, tay gã vẫy một cái, trên tay gã liền xuất hiện một chiếc roi đen kịt. Chiếc roi co rút trong không trung, giống như một con rắn độc đang lao đến giữa trán Doanh Thừa Phong vậy

Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, Doanh Thừa Phong lại hít một hơi dài, hắn dang hai tay, rồi hai cánh tay xoắn vào nhau, ngón tay cái từ xa chỉ vào miếng ngọc đeo ở cổ tay.

Sau đó, thứ âm thanh như một tiếng chuông lớn bùng nổ từ miệng của hắn ra

- Quang minh, hiện..

Tức khắc, ánh sáng lóng lánh như ngọc từ lòng bàn tay hắn phát ra

Quang Minh lực cuộn trào dữ dội trong nháy mắt đánh tan mọi sức lực, giống như ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.