Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 4




Tử Tình đối với cuộc trò chuyện này của Điền thị và Thu Ngọc tất nhiên không thể nào biết, cũng không biết Điền thị thật sự lấy ra bạc dưỡng lão của mình.

Ngày hôm đó, Tử Tình đang cùng Lâm Khang Bình ở trên bàn đặt trên kháng hạch toán thu hoạch một quý này, sản lượng lúa mùa một mẫu đạt được chừng bốn trăm tám mươi cân, khoai tây và khoai lang muốn giữ lại làm miến, nhưng ngô, lạc cùng đậu nành bán được không đến hai trăm lượng bạc.

Lâm Khang Bình nói năm nay định gieo ba trăm mẫu lúa mì, còn lại trồng đậu phụ và đậu tằm, cái này mau lớn hơn một chút, có thể trồng tiếp một vụ khoai tây, khoai lang, mà sau khi thu hoạch lúa mạch, vẫn là muốn tra ngô, dù sao lương thực là chủ yếu. Tử Tình thấy Lâm Khang Bình bây giờ nói đến trồng trọt cũng là đâu vào đấy, cười nói: "Xem ra mấy năm nay ngươi không phí công rồi, rốt cuộc cũng giống như nông dân rồi, hiểu biết còn không ít."

"Tất nhiên, Tình nhi thích, ta dĩ nhiên muốn đi học, cũng không biết có phần thưởng gì hay không?" Lâm Khang Bình nói xong liền lấn người tới.

Lúc này, Tiểu Phấn ở cổng trong hô: "Gia, nãi nãi, phu nhân đã tới." Ở nhà Lâm Khang Bình có một quy củ bất thành văn, chỉ cần hắn ở nhà, đám nha hoàn có việc chỉ được đứng ở cổng trong gọi.

Tử Tình vội đẩy Lâm Khang Bình ra, thu dọn qua loa, đón Thẩm thị tiến vào thính đường nội thất, Thẩm thị vui mừng đầy mặt, nói: "Tình nhi, tiểu Tứ gởi thư về rồi, nói là khảo hạch gì đó được loại ưu tú, năm sau phải tới Hộ bộ gì đó để ứng mão[1], năm nay có thể đi về nhà đón Tết sớm rồi, thật tốt quá, tiểu Tứ có thể ở lại kinh, ta còn lo lắng hắn bị phân đến chỗ quỷ quái nào đó chim không thèm ỉa phân nữa đây. Cha ngươi cũng vui chết đi được, nói là giỏi hơn Đại ca ngươi một chút, còn hình như là Hoàng thượng khâm điểm gì đó, chậc chậc, không nghĩ tới, con ta còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng, ngươi nói, Hoàng thượng này trông như thế nào?"

[1]: [yìngmǎo] ứng mão; đến cho có mặt (ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh nhân viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão)

"Nương, tiểu Tứ là nhất giáp, nhất định được giữ lại ở kinh, đã nói với ngươi bao nhiêu lần như vậy cũng không nhớ được, nào có thể bị phân đến chỗ chim không thèm ỉa gì đó? Còn có. Tiểu Tứ ngay cả yến tiệc Ngự hoa viên cũng đã được ăn rồi, nhìn thấy Hoàng thượng có cái gì ngạc nhiên. Hoàng thượng hơn phân nửa vẫn là trông không khác chúng ta nhiều lắm, đều là một cái mũi hai cái mắt." Lâm Khang Bình cười nói.

"Thế cũng nói, nếu không phải là một cái mũi hai cái mắt. Chẳng lẽ lại là yêu quái? Ta chỉ là không nghĩ tới, một nông phụ trồng trọt ở sơn thôn nhỏ như ta, lại có thể được Hoàng thượng phong cáo mệnh, còn có môn biển Hoàng thượng tự tay viết, lúc này mới nghĩ, nếu có cơ hội gặp Hoàng thượng một lần, ta nha. Nhất định phải dập đầu mấy cái, đa tạ lão nhân gia hắn." Vẻ mặt của Thẩm thị mơ ước nói.

Tử Tình nghe xong vừa là cao hứng vừa là lo lắng, bên cạnh Thiên Tử này, cũng không phải dễ ở như vậy, lôi đình mưa móc[2] đều là Hoàng ân, chẳng qua, Tử Tình cũng không thể vào lúc này nói những cái này, suy nghĩ của Thẩm thị dù sao cũng không nghĩ được xa như vậy. Nói ra chỉ là lo lắng suông mà thôi. Hơn nữa, Tử Hỉ chắc hẳn vẫn có chỗ hơn người của hắn.

[2]: Lôi đình ví với sự nổi giận, mưa móc ví với ân huệ

Tử Tình nhớ tới lúc mình vừa tới thế giới này, không biết triều đại không biết Hoàng đế là ai. Vẫn cảm thấy một nhà mình chỉ là nông dân tầng dưới chót mà thôi, cách vị trên Long toạ kia chênh lệch đâu chỉ một vạn tám ngàn dặm, không nghĩ tới hai mươi năm sau, thật là có liên quan. Đương nhiên, hôm nay của hai mươi năm sau cùng hai mươi năm trước lúc Tử Tình vừa tới là không thể so sánh với nhau, tiền tài và địa vị xã hội đều tiến bộ nhảy vọt, tất cả đều chiếu theo trù tính của Tử Tình lúc trước.

"Nương, ngươi nói vị Hoàng đế kia đã mất rồi, vị bây giờ, thật đúng là không biết bao nhiểu tuổi. Có phải lão nhân gia hay không?" Lâm Khang Bình cười nói.

"Đúng vậy, ngươi không nói, ta còn quên mất, aiz, con người, không cần biết chức quan bao lớn tiền tài bao nhiêu. Vẫn là phải đến bước này, ai cũng không tránh được." Thẩm thị thở dài.

"Nương, không nói cái này, chuyện Tiểu Tứ thật đúng là một tin tức tốt, năm nay Đại ca năm nay cũng sẽ đến kỳ nhỉ, không biết có thể lại thăng một cấp hay không? Như vậy chúng ta có thể là song hỷ lâm môn rồi." Tử Tình thấy Thẩm thị cảm khái, vội nói.

"Ừ phải, cha ngươi cũng nhắc tới cái này, đáng tiếc năm nay Tử Thọ bị chậm trễ công toi, nếu có thể đạt được cử nhân trở về cũng không tệ, cũng đã chuẩn bị nhiều năm, còn có Hạ cô gia kia, còn phải tốn thêm ba năm."

"Nương, ngươi cho là thi cử nhân này dễ dàng như thi tú tài kia, chúng ta cũng đủ không kém rồi, một nhà hương dã cho ra hai tiến sĩ, còn có hai tú tài, phóng tầm mắt cả Đại Phong triều này chỉ sợ cũng không thấy nhiều, ngươi bởi vì sao phong Cáo Mệnh quên rồi sao? Ngươi nha, bây giờ an an tâm tâm sống mấy năm cuộc sống thanh nhàn mới là đứng đắn." Tử Tình nói.

"Ôi, nương cũng biết, là có chút lòng tham không đáy. Con người nha, cũng không phải đều như vậy, đứng núi này trông núi nọ, sống mới có hi vọng. Trước khi chưa ở riêng, thì mong đợi ở riêng, ở riêng rồi, thì mong đợi bọn nhỏ có thể ăn cơm no, có thể ăn cơm no rồi, thì mong đợi có nhà cửa tốt ở, sau đó mong đợi ca ngươi bọn họ có thể đọc sách có chút tiền đồ, không nghĩ tới, mỗi một người, đều như nguyện, cho nên nha, ông trời vẫn là có mắt, biết ai tốt ai xấu." Tư tưởng của Thẩm thị vẫn là thời phụng luận nhân quả của Phật giáo.

Tử Tình cũng không tranh cãi cùng nàng, cười đáp cùng vài câu.

"Đúng rồi, nương, ngày ấy ngươi không nổi giận với Tam đệ muội chứ?" Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Dương thị cho người đi vào hôm đó.

"Ta có thể nổi giận với nàng cái gì? Ta còn chưa có mở miệng, nàng đã nước mắt lưng tròng đứng ở chỗ đó, ta còn có thể nói cái gì? Để cho Tiểu Tam nói chuyện. Nàng nói cũng là thấy người ta đáng thương, còn có, ở ngoài cửa nhà chúng ta tranh cãi ầm ĩ, cũng không tốt lắm. Chẳng qua nói đến cái này, ngày hôm qua Tiểu cô ngươi đến nhà, than phiền với ta một trận, nói Đại Mao rốt cuộc vẫn là hoà ly, nghe nói Đại cô ngươi vẫn là lấy ra ba mươi lượng bạc cho mấy đứa nhỏ và tẩu tử trước của ngươi dựng một căn nhà, bọn họ sống một mình. Ta suy nghĩ chỗ này có cái gì không thích hợp, Đại cô ngươi xuất bạc, Tiểu cô ngươi tức giận cái gì? Không phải là còn có thể mang đến mười mẫu ruộng nước sao? Đối với chuyện có lợi cho nhà Đại cô ngươi, nàng còn có thể không tán thành?"

"Còn có thể có cái gì, Tiểu cô từng tới nhà ta nói, trong tay bà có chút bạc vụn, là trước đây chúng ta cho nàng, gửi ở chỗ tiểu cô, vốn định giữ để dưỡng lão. Đại cô nhớ thương đến, Tiểu cô tất nhiên không cam lòng, sau này bà bị đau đầu nhức óc gì đó, Đại cha và Đại nương mặc kệ, Tiểu cô có thể thấy mà mặc kệ? Cần phải trông nom, nàng có thể cam tâm? Bạc này còn không phải là số nhỏ." Tử Tình nói.

"Thì ra là có chuyện như vậy, chả trách ta thấy thần sắc của Tiểu cô ngươi không đúng lắm. Đại cô ngươi cũng là, nhiều tuổi rồi, làm người vẫn là không sâu cạn như vậy, thật cho là người khác đều là ngu xuẩn, chịu bao nhiêu thiệt cũng không nhớ lâu, nhà này đều bởi vì lòng tham của bọn họ, chết cũng chết, đi cũng đi, ngồi tù cũng ngồi tù, trở thành như vậy rồi, còn không biết hối cải."

"Chẳng qua là, cha của A Ngọc kia nghe nói là đại chưởng quỹ, trong lòng có thể không chút tính toán trước? Còn có A Ngọc kia, chúng ta cũng là đều gặp qua, là kẻ có thể chịu thiệt sao? Ba mươi lượng bạc này của Đại cô ta, còn có mấy mẫu ruộng nước kia, chỉ sợ là không về được. Cuộc sống sau này, còn phải chịu khổ." Tử Tình nói.

"Đúng vậy, những chuyện thối nát này của bọn họ, sau này còn là phiền toái." Thẩm thị thở dài, chủ yếu là liên quan tới Điền thị, bên ngoài, nàng vẫn là mẫu thân của Tăng Thụy Tường. Nhưng những chuyện này, người nào muốn xen vào người đó nén giận, có thể khiến người bực chết, cho nên, Thẩm thị cũng không khuyên Tăng Thụy Tường, dù sao bên ngoài mấy năm nay danh tiếng cũng không tệ, cũng không ảnh hưởng gì đến Tử Phúc và Tử Hỉ.

Đang nói, Thư Duệ dẫn theo Thư Ngạn tan học trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy Thư Ngạn lớn giọng kêu: "Nương, nương, ta nghe nói Tiểu Cậu phái quan rồi, là địa phương tốt, là… là, nương, ta không nhớ kỹ, bà ngoại, ngươi đã đến rồi."

Tử Tình thấy Thư Duệ cũng là hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình, vẫy tay bảo hắn tới đây hỏi: "Duệ nhi muốn nói gì sao?"

"Nương, ông ngoại nói Tiểu cậu rất là lợi hại, vào Hộ bộ, bảo chúng chúng ta giống như Tiểu cậu, đọc sách thật giỏi, tương lai cũng sẽ có tiền đồ. Nương, ta sẽ đọc sách thật giỏi, ngươi cho ta đi huyện học sao? Ta cũng không nhỏ, ông ngoại nói lúc Tiểu cậu đi cũng mới mười tuổi, chờ sang năm, ta cũng mười tuổi rồi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình." Thư Duệ đầy khát vọng nhìn Tử Tình.

"Đứa nhỏ này, còn rất giống Đại cữu của hắn hồi nhỏ. Hồi nhỏ Đại ca ngươi cũng cứ ở trước mặt ta nói, ‘nương, ta nhất định sẽ đọc sách thật giỏi, nhất định sẽ cho ngươi sống những ngày tốt nhất.’ Lúc này mới mấy năm, Đại ngoại tôn của ta cũng bắt đầu nói lời này rồi, ta có thể không già sao?" Thẩm thị cười nói, trong mắt lại chứa đầy nước mắt.

"Bà ngoại không già chút nào, bà ngoại ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Thư Ngọc dắt Thư Vĩ đi vào, tiếp lời bà ngoại hắn.

Thẩm thị vui mừng ôm chầm lấy Thư Ngọc nói: "Được, được, nghe ngoại tôn của ta, bà ngoại còn muốn thấy các ngươi trưởng thành đấy, chờ các ngươi có tiền đồ rồi hiếu kính bà ngoại đấy, bà ngoại cũng không phải là muốn sống lâu trăm tuổi, tốt nhất nha, là sống thành một lão yêu tinh."

"Lão yêu tinh, không tốt, phải đánh, bà ngoại không phải." Thư Vĩ tiến lên ôm Thẩm thị nói.

Thẩm thị hồ nghi đầy mặt, Thư Duệ vội kể lại câu chuyện "ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", Thẩm thị cười ôm lấy Thư Vĩ nói: "Bà ngoại không phải là lão yêu tinh, ngoại tôn ta còn biết che chở bà ngoại rồi, bà ngoại không uổng công thương ngươi."

Thư Ngọc ở một bên nhảy chân nói: "Còn có ta, còn có ta, ta cũng sẽ che chở bà ngoại."

Thẩm thị nghe xong đành phải buông Thư Vĩ, ôm lấy Thư Ngọc. Ai ngờ Thư Ngọc ôm cổ Thẩm thị cắn tai Thẩm thị một ngụm nhỏ, thấy Thẩm thị ngạc nhiên, nói: "Ta đang nói thầm cùng bà ngoại đấy."

Thẩm thị kinh ngạc hỏi: "Học ai vậy?"

"Cha ta nương ta chính là nói như vậy."

Thẩm thị nghe xong nhìn về phía Tử Tình, nói: "Bọn nhỏ cả đám đều lớn như vậy rồi, còn không biết nặng nhẹ." Nói xong cùng mấy đứa nhỏ nói đùa vài câu, lắc đầu rời đi.

Khuân mặt Tử Tình lập tức xấu hổ ửng hồng, hai người đưa Thẩm thị trở về, Lâm Khang Bình thấy mặt Tử Tình ửng hồng lạnh nhạt giận dữ, đột nhiên nghĩ đến chuyện chưa làm xong trước khi Thẩm thị đến, vội đi vào nhà trước.

Tử Tình thấy mấy đứa nhỏ nối đuôi nhau đi ra ngoài, Thư Duệ vừa đi vừa nói chuyện: "Nương, phụ thân nói có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong ta dẫn bọn đệ đệ đi chơi tiêu thực, chơi cùng muội muội một lát, các ngươi cứ từ từ nói."

Tử Tình vừa vào nhà, Lâm Khang Bình lập tức đóng cửa lại, ôm Tử Tình về phía giường, Tử Tình cùng sử dụng cả tay lẫn chân đẩy hắn, "Cơn giận của ta còn chưa hết đâu, ngươi đừng hòng chạm vào ta. Lần nào cũng muốn làm thế nào thì làm thế đó, không chú ý gì cả, lúc này, ta biết giải thích với nương thế nào đây?"

"Cùng mẹ ruột mình còn dùng giải thích cái gì? Chúng ta sống vui vẻ, nương sẽ chỉ cao hứng."

Tử Tình còn muốn nói cái gì, câu nói tiếp theo đã bị ngăn chặn, chỉ nghe thấy một hồi tiếng ô ô và tiếng xin tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.