Tam Công Chúa Và Tam Hoàng Tử Hạ Phàm

Chương 24: Dự tiệc




Editor: May

Có lẽ qua khoảng mười giây đồng hồ, trong tai nghe lại truyền tới âm thanh viết chữ.

Hóa ra, Tô Chi Niệm viết những lời tỏ tình thâm tình tuyệt vời như vậy, lại có thể viết ra ở dưới tình huống cô càn quấy, ...

Chẳng qua, vì sao anh lại muốn viết?

Anh rõ ràng không thích cô... Anh là bị cô say rượu khóc sợ sao? Thế nhưng ở dưới trạng thái cực kỳ tỉnh táo, dung túng cô không có hạn cuối như vậy, phụng bồi cô say khướt.

Đang lúc Tống Thanh Xuân sững sờ, cô xuyên qua tai nghe, nghe thấy trong quá trình viết chữ vừa rồi, Tô Chi Niệm luôn rất trầm mặc không tiếng động, ở trong lúc viết lần này, lại có thể lặp lại nói ra lời nói cô cho anh viết “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân.”

Tốc độ anh đọc bảy chữ này rất chậm, giống như là sau khi viết xong một chữ, lại đi đọc chữ kế tiếp.

Trong phòng tắm rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng trầm thấp êm tai của anh và tiếng son môi gõ “sạt sạt” nhỏ nhặn ở trên vách tường, cũng không còn âm thanh nào khác.

Đáy lòng Tống Thanh Xuân rõ ràng, câu nói kia của Tô Chi Niệm, không phải đang nói cho chính mình nghe.

Nhưng cô đứng ở trước bồn rửa tay, nghe trong ghi âm truyền ra những âm thanh nhỏ vụn kia, đáy lòng đột nhiên trở nên ấm áp, căng căng, tràn đầy.

Tống Thanh Xuân không biết có phải thỉnh giác của mình có vấn đề hay không, cô luôn cảm thấy sau khi Tô Chi Niệm viết xong bảy chữ kia, ngữ khí nói chuyện với cô, trở nên mềm mại hơn rất nhiều: “Đủ chưa?”

“Chưa đủ, chưa đủ, chưa đủ!” Cô say rượu liên tục nói ba lần, sau đó giống như vừa rồi, kéo dài giọng “ừ” một hồi lâu, lại nói: “Còn muốn viết thêm một câu, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất.”

“Được.” Lần này Tô Chi Niệm đáp ứng rất rõ ràng, không hề dừng lại một chút nào liền bắt đầu viết lên ở trên vách tường, giống như vừa rồi, anh vẫn lặp lại đọc ra lời nói anh đang viết.

Anh vừa viết xong, cô liền mở miệng lần nữa: “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất!”

Ngữ khí anh rất nhạt “ừ...” một tiếng, lại là “sạt sạt sạt” tiếng son môi gõ ở trên vách tường, lần này anh viết rất trầm mặc, mãi cho đến cuối cùng viết xong, có lẽ là son môi dùng hết, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng vang vật bị ném vào trong thùng rác, sau đó chính là cô say ngà ngà mông lung nói thầm : “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời... Á, không đúng rồi, sao lại nhiều hơn một chữ? Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời... Tô Chi Niệm, anh là tên lường gạt, anh không phải viết Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất, anh là tên lường gạt!”

Cô giống như là chịu ủy khuất rất lớn, lại khóc lên, anh có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, giống như kéo cô vào trong lòng, ngón tay chỉ vách tường, gằn từng chữ đọc cẩn thận cho cô: “Anh vừa mới nghe lầm, anh viết thành, Tô Chi Niệm yêuTống Thanh Xuân nhất đời.”

“Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời...” Cô dựa theo lời nói của anh, đọc tương ứng từng chữ trên vách tường, sau đó nín khóc cười: “Thật sự đúng rồi, anh không có lừa em... Thật là Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời...”

“Ừ, không lừa em...”

“Chán ghét, nói chuyện thì nói chuyện, sao còn muốn vò tóc em...”

“... Thật sự... Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời...”

Rõ ràng không phải tỏ tình, nhưng xuyên qua tai nghe, Tống Thanh Xuân lại mơ hồ cảm giác được tràn ngập thâm tình.

Không biết là do ghi âm, hay là cô xuất hiện ảo giác, cô luôn cảm thấy ngữ khí của Tô Chi Niệm, nghiêm túc giống như là đang nói ra hứa hẹn nghiêm túc nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.