Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 10-1




Trừ phi là phế hậu, nếu không thì không có khả năng Tương Như Nhân ở mãi trong Khải Tường cung này.

Nhưng hậu cung này sao có thể thời gian dài không có hoàng hậu chủ trì. Mặc dù trong hậu cung là không có ai tranh thủ, nhưng trên triều đình chắc chắn cái đại thần sẽ luân phiên thượng tấu thỉnh hoàng thượng cân nhắc bãi bỏ lệnh cấm hoàng hậu.

Lời Đức phi nói lần nữa nhấc lên gợn sóng trong lòng Tương Như Nhân. Không đợi Tương Như Nhân lại nghĩ hỏi chút gì, ngoài cửa có cung nữ vội vàng đi đến, vẻ mặt lo lắng “Nương nương, Nhị công chúa và Tam cung chúa cùng đánh nhau với mấy người Tứ công chúa. Hiện tại người đều đã bị đưa đến chỗ thái hậu.”

“Cái gì!” Đức phi đứng lên, thấy Tườn Như Nhân nhìn qua “Ta đi qua đó, ngươi đừng vội. Đến lúc đó ta sẽ phái người đến thông tri cho ngươi.”

Tương Như Nhân gật đầu, chờ Đức phi rời đi vẻ mặt lập tức không ổn, sai Tử Hạ tức khắc tìm cách đi ra tìm Phùng Áng, để hắn đi tìm Trần Phụng.

Tử Yên đỡ nàng đứng dậy, Tương Như Nhân đi ra ngoài, nhìn thấy cửa cung cách đó không xa có hai cung ma đứng canh. Người ra vào Khải Tường cung đều phải được các nàng nghiêm tra. Dù là đi Ngự thiện phòng lĩnh đồ ăn cũng phải có người đi theo để tránh lân la hỏi thăm tin tức.

Muốn từ cửa chính đi ra, khẳng định là không có khả năng.

Tương Như Nhân nhìn thoáng qua Tử Hạ đi đến hướng sương phòng, chậm rãi đi về phía cửa cung. Hai cung ma kia lập tức chú ý tới nàng. Tương Như Nhân tới cửa, một người trong đó ngăn cản nàng “Thỉnh Hiền phi nương nương dừng bước.”

Tương Như Nhân đi từng bước tới trước, bỗng nhiên thân mình ngã về hướng Tử Yên. Tử Yên sợ hãi kinh hô một tiếng, hai cung ma kia vội bước lên đỡ.

Ở phía sau Tử Hạ lập tức thu hồi bước chân vào sương phòng, vòng qua hành lang gấp khúc ra sau điện.

Tương Như Nhân khoát một tay lên cánh tay một cung ma, có chút có lỗi nhìn các nàng “Bản cung chỉ là đi ra ngoài vài bước, đứa nhỏ động, không sao.”

Hai cung ma kia lại một bộ nghiêm trang, thu hồi tay trở về đứng ở cửa. Một người nhìn Tương Như Nhân. Một người nhìn trong viện, giám sát xem các cung nữ ma ma đi đâu làm gì.

Hai cung ma canh ở cửa này là đổi theo canh giờ, đều là người thái hậu phái đến. Trong ngày thường đều không cùng người trong Khải Tường cung nói quá nửa câu, chỉ cần đến gần cửa cung là sẽ lập tức nhắc nhở chú ý.

Tử Yên đỡ Tương Như Nhân trở về, đi tới cửa, Hứa ma ma gật đầu với nàng. Lúc này nếu Tử Hạ có thể ra hẳn là đã đi ra ngoài. Tương Như Nhân ngồi xuống, không bao lâu lại đứng lên. Dù vẻ mặt nàng vẫn như thường nhưng động tác cùng tư thế đều lộ ra sự lo lắng của nàng...

Trong Thọ Hòa cung, chờ lúc Đức phi chạy tới, Bình Ninh và Lệ Đồng quỳ ở kia, Tứ công chúa Lệ Viện lại nhào vào trong lòng thái hậu khóc. Bên trong còm có Dung Nguyệt quận chúa và Hàm Lộ quận chúa, nhưng các nàng đều không quỳ.

Trưởng công chúa còm chưa đến, hoạng thượng cũng không có mặt. Thục phi thì đã đến. Khi thấy Đức phi đến, nàng gửi cái ánh mắt, trên mặt toàn là bất đắc dĩ. Tạm thời cũng chưa biết là ai phạm sai. Nhìn Bình Ninh và Lệ Đồng quỳ ở kia, Đức phi cũng không sao tin được là Bình Ninh trêu chọc Lệ Viện. Vì thế nàng nhìn về phía thái hậu “Thái hậu nương nương, kết quả là có chuyện gì xảy ra?”

Thái hậu còn chưa nói gì. Lệ Viện ở trong lòng thái hậu khóc nháo đã gào lên “Là các nàng, là các nàng đánh ta, còn đả thương ta. Xem này, nơi này!”  Lệ Viện nói xong liền vươn tay ra, lia rõ ràng có vài vết cào xước.

“Đúng vậy, là các nàng động thủ trước!” Hàm Lộ quận chúa đứng một bên lập tức phụ họa, sợ một cước này không đủ ngoan còn bổ sung thêm “Nhị biểu tỷ thật hung hăng, đi lên liền đánh Tứ biểu tỷ.”

Bình Ninh và Lệ Đồng đều không nói gì, cúi đầu. Nhất là Bình Ninh, bàn tay dưới tay áo đã nắm chặt, móng tay khảm vào trong thịt, nàng cũng không biết đau.

“Bình Ninh, ngươi có biết sai?” Thái hậu nương nương dỗ Lệ Viện, nghiêm khắc hỏi Bình Ninh.

Bình Ninh ngẩng đầu nhìn thái hậu, một mặt quật cường “Tôn nhi không sai, vì sao phải nhận!”

Thái hậu nghiêm mặt “Ngươi đả thương người còn già mồm át lẽ phải như vậy?”

Dung Nguyệt ở bên cạnh quỳ xuống “Thái hậu nương nương, lúc trước ở Xuân Uyển, Bình Ninh công chúa và Lệ Đồng công chúa cũng từng đả thương Hàm Lộ quận chúa.”

Hàm Lộ lập tức gật đầu “Không sai ngoại tổ mẫu, còn làm bị thương mặt Dung Nguyệt tỷ tỷ. “

Sắc mặt Đức phi không còn chỗ nào dễ nhìn, thời điểm Bình Ninh ngẩng đầu, trên mặt nàng dấu bàn tay lưu lại rõ ràng. Đức phi lập tức đánh gãy lời Hàm Lộ “Thái hậu nương nương, ngài có hỏi qua Bình Ninh xem thương trên mặt nàng là làm sao có hay không?”

Vẻ mặt thái hậu bị kiềm hãm, tựa hồ nhận ra mìn xử sự bất công, nghe thấy liề tin một bên, hoãn hoãn thần sắc “Bình Ninh, vết trên mặt ngươi là ai đánh?”

Bình Ninh nhìn về phía Dung Nguyệt quận chúa, không hé răng nói nửa lời nhưng mọi người cũng đủ biết là ai đánh.

Trong mấy người bọn họ, người đủ khí lực đụng đến Bình Ninh cũng chỉ có thể là Dung Nguyệt.

“Thái hậu nương nương, nếu không phải Bình Ninh công chúa khi dễ Tứ công chúa, ta sẽ không như vậy.”  Dung Nguyệt ỷ vào bản thân có thái hậu làm chủ, lập tức phản bác.

Đức phi không để ý tới lời nói của Dung Nguyệt, cũng không nhìn sâc mặt của thái hậu, trực tiếp hỏi Lệ Đồng “Lệ Đồng, nói cho mẫu phi biết vì sao ngươi cùng Nhị tỷ lại đánh nhau với Tứ muội?”

Lệ Đồng ngẩng đầu nhìn Đức phi, trong mắt có lệ “Nhị tỷ tỷ tìm ta cùng nhau chơi. Chúng ta muốn qua chỗ Đại hoàng cô, đến nửa đường lúc qua hoa viên thì gặp Tứ muội muội và mấy người Dung Nguyệt. Sau khi chào hỏi xong thì vốn là rời đi. Dung Nguyệt quận chúa lại chỉ vào Nhị tỷ tỷ nói nàng không xứng có phong hào Bình Ninh này. Lúc đó Nhị tỷ tỷ hỏi lại nàng một câu là, bản công chúa không xứng chẳng lẽ ngươi xứng. Tự nhiên sau đó Dung Nguyệt liền nói với Tứ muội muội, Tứ muội muội là con vợ cả còn không có phong hào, dựa vào cái gì mà nữ nhi của một tội phi như nàng lại có phong hào, cũng không biết là lớn lên giống ai, dù sao nhìn là không giống hoàng thượng.””Ngươi nói bậy!” Dung Nguyệt gào to một tiếng. Đức phi lập tức trừng mắt lạnh liếc qua một cái, “Hài tử ngoan, tiếp tục nói!”

Có mẫu phi ở đây, Lệ Đồng cũng không sợ. Vừa nãy thái hậu căn bản chưa cho các nàng cơ hội nói. Hiện tại không có ai ngăn cản, nàng một hơi liền nói ra hết.

Bình Ninh nghe được Dung Nguyệt nói như vậy tất nhiên là tức giận, muốn phản bác nàng. Tứ công chúa ở bên cạnh lại hỏi vì sao không giống hoàng thượng.

Hàm Lộ ở bên cạnh các nàng lên tiếng “Ta biết, không phải thân sinh sẽ không giống đâu.”

Tứ công chúa nhìn Bình Ninh hèn mọn “Ngươi còn luôn miệng nói mẫu phi ngươi mang thai đệ đệ, ta cảm thấy khẳng định cũng không giống phụ hoàng.”

Dung Nguyệt khả năng thêm mắm thêm muối không ít, lập tức lấy chuyện Hiền phi bị giam lỏng ra nói. Tứ công chúa vừa nghe càng là được lối, chỉ vào Bình Ninh nói “Ta mới là đích công chúa con hoàng hậ. Ngươi tính là cái gì, lạikhông giống phụ hoàng. Đệ đệ ngươi cũng không giống phụ hoàng. Trong bụng mẫu phi ngươi cũng sẽ không giống phụ hoàng. Mẫu phi ngươi cả đời đều sẽ không được ra ngoài!”

Tứ công chúa nói còn chưa xong, Bình Ninh đã nhào thẳng tới đánh nàng. Kia thật là một hình ảnh hỗn loạn. Dung Nguyệt tuy rằng tát được Bình Ninh một cái nhưng cũng bị nàng đánh không ít. Nhóm cung nữ ma ma hầu hạ bên cạnh vừa thấy liền vội tách các nàng ra, sau đó trở bề báo cho thái hậu. Tiếp theo Đức phi đến đây liền thấy một màn này.

Lệ Đồng nói xong, trong phòng lâm vào yên lặng. Bình Ninh quật cường không rên một tiếng. Trên mặt thái hậu là kích động, Đức pho mắt lạnh nhìn hai người Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ. Lớn lên không giống hoàng thượng, không phải đang nói Bình Ninh và Dung nhi không phải hài tử của hoàng thượng, nón xanh này đội xuống, xem kết quả là định ai đắc tội.

Thái hậu nhìn về phía Dung Nguyệt “Dung Nguyệt, ngươi có nói qua như vậy?”

Dung Nguyệt sống chết không thừa nhận “Dung Nguyệt sao có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, Dung Nguyệt cũng không nói qua cái gì. Nàng gạt người.” Nói xong đưa tay chỉ thẳng về hướng Lệ Đồng.

Xưa nay Lệ Đồng luôn nhát gan cũng gân cổ hướng nàng đáp lại “Ta không gạt người. Ta nói đều là sự thật. Không tin có thể gọi các ma ma cung nữ tới hỏi xem sao. Ngươi nói mà không dám thừa nhận.”

“Chúng ta nào có không thừa nhận, mà ngươi là kẻ lừa gạt.” Hàm Lộ hướng về phía Lệ Đồng hừ một tiếng.

“Nháo đủ chưa!” Thái hậu quát lớn, mọi người im lặng “Đều biết nói bản thân là cái thân phận gì, lại có thể ở đây náo loạn như vậy!”

Lúc này Trưởng công chúa đến, nhìn thấy Bình Ninh và Lệ Đồng còn đang quỳ thì không nói hai lờ trực tiếp kéo các nàng dậy. Lệ Đồng đến trong lòng Đức pho. Trưởng công chúa ôm lấy Bình Ninh. Nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên mặt nàng, đau lòng nói “Ai đánh ngươi đây, ai ngoan tâm như vậy?

Bình Ninh luôn quật cường không có mở miệng rốt cuộc khóc. Nàng rúc đầu vào lòng Trưởng công chúa khóc nức nở, chỉ non nớt gọi một tiếng cô cô, không chịu để nàng xem mặt mình.

Bình Ninh khóc ủy khuất, Lệ Đồng trong lòng Đức phi cũng đỏ hồng mắt nhìn tỷ tỷ.

“Thái hậu nương nương, bất luận ngài có tin lời nói của Lệ Đồng hay không, thần thiếp vẫn tin. Nàng là nữ nhi thần thiếp dưỡng, tính tình ra sao thần thiếp rõ ràng nhất. Tính tình Bình Ninh thần thiếp cũng biết rõ, nếu không gặp chuyện gì nàng quả quyết sẽ không ra tay đánh Lệ Viện, cũng sẽ không thể gây gổ cùng các nàng. Hiện tại các nàng không còn nhỏ. Lời nói có ý nghĩa thế nào các nàng không còn là đứa nhỏ ba bốn tuổi không hiểu rõ. Chẳng lẽ các nàng không rõ ràng những lời các nàng nói là có ý gì. Hôm nay thần thiếp cũng nói luôn ở đây, Lệ Đồng không sai mà Bình Ninh cũng không sai. Nếu thái hậu muốn trách phạt liền đem cả thần thiếp cùng trách phạt.” Nếu nàng mà ở đó, nghe được lời như vậy, đánh còn nặng hơn.

Đức phi tính tình chính là mạnh mẽ như thế, lời nói ra cũng sẽ không phải là lời xuôi tai thái hậu. Nhưng thái hậu sắc mặt khó coi thì sao, chính trong lòng nàng cũng tự có phán đoán. Những lời Lệ Đồng nói dù cho có không toàn bộ thì cũng bảy phần là thật. Bảy phần này cũng đã đủ rồi. Lời đại nghịch bất đạo như thế lại có thế nói ra từ miệng những đứa nhỏ này. Ban đầu nàng còn che chở bọn họ như vậy, hiện thời nàng đều cảm thấy trên mặt không còn chút ánh sáng.

“Hoàng tổ mẫu.” Lệ Viện ủy khuất gọi nàng một tiếng “Lệ Viện không có nói qua như vậy. Lệ Viện sẽ không nói tỷ tỷ như vậy. Dung Nguyệt cùng Hàm Lộ cũng sẽ không nói như thế.”

“Vậy vì sao Nhị tỷ tỷ ngươi lại đánh ngươi?” Trưởng công chúa nhẹ nhành vuốt tóc Bình Ninh, vẻ mặt nhìn Lệ Viện lại không tốt như vậy. Thân mình Lệ Viện co rụt lại, biện giải nói “Nhị tỷ tỷ ỷ vào bản thân có phong hào, không chấp nhận được chúng ta nói nửa câu không xuôi tai.”

Cái gì tốt không học, trốn tránh trách nhiệm thì học giỏi lắm. Trưởng công chúa nghe xong cũng không tin. Vài đứa nhỏ này trong ngày thường đều hay đến Xuân Uyển, tính cách như thế nào nàng còn không rõ sao.

Thái hậu nương nương ho nhẹ một tiếng “Lệ Viện cùng bọn Dung Nguyệt có sai, không nên nói như vậy. Bình Ninh cũng có sai, không nên động thủ liền đánh muội muội. Tất cả đều phạt sao chép kinh thư, tự ngẫm thật tốt một phen. Chuyện này liền tính như vậy thôi. Chỗ hoàng thượng cũng không cần báo, ai gia có rảnh sẽ tự nói với hắn.

Vừa dứt lời, ngoài cửa có thân ảnh đi vào “Chuyện gì không cần báo với trẫm, phải để mẫu hậu tự nói cùng trẫm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.