Tâm Can

Chương 20




Trương Kim Xưng không chỉ huy công thành. Đại doanh ngoài thành lại hỗn loạn, kết hợp tiếng kèn bên ngoài đêm qua, Đỗ Quyên biết rằng, trượng phu của mình đã chạy về.

Chỉ cần trượng phu gấp trở về, trên đầu của mình đã có trời rồi. Về phần trước mắt có đánh thắng một trận không, không cần phải quá lo lắng nhiều. Ít nhất, hai người đã được cùng sống cùng chết với nhau. Bất kể trong đầm xảy ra chuyện biến cố gì, chung quy cũng không chia cắt được hai người.

Nói thực ra, ngay giây phút phát giác ý đồ không tốt đến đây của Trương Đại Đương Gia, Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên thật sự cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu đều sụp xuống. Nàng không thể tưởng tượng phụ thân rơi vào tay Trương Kim Xưng chính là kết cục gì, càng không thể tưởng tượng sau thành bị phá thì huyện Bình Ân sẽ gặp đại họa như thế nào. Nàng thậm chí không rõ tại sao Trương Đại Đương Gia phải điểm gần như toàn bộ binh mã trong đầm đến đây, cũng không biết như thế nào mới có thể ngăn cản tai họa bất ngờ này. Nhưng duy nhất nàng biết chính là, mình không thể dễ dàng giao huyện Bình Ân ra. Bởi vì mình từng hứa với trượng phu, khi hắn không ở đây, phải thay hắn bảo vệ tốt cái nhà này. Bảo vệ tốt nơi mà hai người cực cực khổ khổ non nửa năm, từ một mảnh đống hoang tàn tạo dựng lên. Cho dù hiện tại nó cực kỳ đơn sơ, cũng là cơ nghiệp mà hai người cùng sáng lập, ai cũng không thể không có lý do mà cướp đi, bao gồm cả Đại đương gia Trương Kim Xưng, thậm chí bao gồm phụ thân của nàng Đỗ Ba Lạt.

Cũng may, ngày hôm qua Trương Kim Xưng chỉ thử tính tấn công một lần, rồi cho nhóm lâu la lui xuống. Hôm nay, Đỗ Quyên đã có thể cùng trượng phu sóng vai mà chiến. Mặc kệ trượng phu rốt cuộc đã làm cái gì khiến Trương Kim Xưng phát hỏa, cũng không quản trận chiến này rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng.

- A tỷ, tỷ cũng đi xuống nghỉ một lát đi. Chiếu theo tình hình này, chỉ sợ Cửu đương gia phải một thời gian ngắn mới có thể trở về!

Nữ thị vệ Hồng Hà nhìn đến thấy hai mắt Đỗ Quyên sáng lên, ở bên cạnh thấp giọng khuyên can.

- Không cần, ta phải ở chỗ này đợi!

Đỗ Quyên lắc đầu, quả quyết cự tuyệt ý tốt của cấp dưới.

- Ta chờ huynh ấy, chờ huynh ấy trở về!

E sợ cho người khác không hiểu, nàng thấp giọng nhấn mạnh.

- Ngươi chuẩn bị tọa kỵ của ta, đeo đao của ta sau yên ngựa, chỉ cần bên ngoài khai chiến, ta liền dẫn người giết đi ra ngoài tiếp ứng!

- Vậy cũng phải ăn cơm, mới có khí lực chém giết a!

Thị vệ Hồng Lăng cười cười, thấp giọng khuyên bảo.

- A tỷ, ngươi không cần phải lo lắng. Cửu đương gia của chúng ta có khi nào bị bại bởi người khác đâu! Năm đó Lưu Triệu An không phải cũng định nuốt gọn hắn, lại bị hắn thình lình chém một đao đó sao!

- Ta đợi ở chỗ này!

Đỗ Quyên khẽ mỉm cười, trên gương mặt hiện lên một đám mây đỏ hạnh phúc. Nàng là con gái của thổ phỉ, không ngại ở trước mặt đồng bạn biểu lộ hạnh phúc của mình.

- Nhìn thấy huynh ấy, lòng ta mới có thể yên tâm. Các ngươi đi xuống dùng cơm đi trước, ăn no rồi cơm mới có khí lực chém giết!

Chúng nữ Binh khuyên không được Đỗ Quyên, cũng hiểu tính tình của nàng, bèn vào bên trong thành lấy đồ ăn nóng, dùng trúc cũi đưa lên địch lầu cho nàng. Đỗ Quyên không ăn nhiều, chỉ gắp một chút rồi buông xuống, đôi mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm quan đạo nơi xa, hận không thể lập tức thấy bóng dáng quen thuộc ở chỗ giao giới kia.

Trình Danh Chấn cũng không để ý người trên thành đang trông mong nhìn mình dưới thành như nào, nhàn nhã, tự tại, thẳng đến vào lúc giữa trưa mới chậm rãi xuất hiện. Hắn vừa mới xuất hiện, Trương Kim Xưng trong đại doanh lập tức gõ trống trận, Thùng thùng thùng thùng! Theo tiếng trống vang lên đinh tai nhức óc, cửa doanh mở rộng ra, toàn bộ hơn ba vạn binh mã bày trận chạy ra nghênh đón.

Trên thành Đỗ Quyên nhìn đến cảnh này, lập tức xách đao lên ngựa. Không đợi nàng sai người đẩy cửa thành ra, sau tiếng hò hét và tiếng trống rung trời, mơ hồ lại truyền đến một trận ngân nga kèn, Ô ô, ô ô, ô ô, ô ô ô ô...

Không phải kèn đưa tin trong quân đưa tin riêng, mà là làn điệu nào đó mới thành lập, như là tình nhân xa cách từ lâu nói cho nhau nỗi nhớ nhung, hoặc như là bề trên trấn an một đứa nhỏ xao động. Một chốc kia, Đỗ Quyên đã hoàn toàn nghe hiểu ý tứ bao hàm trong tiếng kèn. Nàng nhanh chóng quăng đạp lên yên, lại lần nữa nhằm phía địch lầu.

- Nổi trống, trợ uy cho phu quân ta!

- Đánh nhịp trống nào?!

Chúng nữ binh đi theo Đỗ Quyên chạy đi chạy lại, bất giác có chút đầu óc choáng váng. Ngây cả người, mờ mịt địa hỏi.

- Tần trống, phá Triệu! Đỗ Quyên vừa chạy gấp về hướng đầu thành, vừa không chút do dự ra mệnh lệnh.

Phá Triệu là trống quân tám bản, là sử dụng để khích lệ sĩ khí khi hai quân giao chiến. Năm đó đại tướng Bạch Khởi một trận chiến Trường Bình đánh tan bốn mươi vạn Triệu quân, nghe nói khi lâm trận đã dùng là nhịp trống này. Trong lòng Đỗ Quyên không hiểu nhiều điển cố, chẳng qua là cảm thấy Trình Danh Chấn hằng ngày dựa theo sách vở dạy cho mọi người nhịp trống, trong đó chỉ có một khúc này là đề cao sĩ khí mà thôi. Cho nên nghe nữ binh hỏi, liền không chút do dự lựa chọn nó.

Không đợi nàng đi vào địch lầu, tiếng trống trên tường thành đã vang lên. Đông! Đầu tiên là một chùy đột nhiên lên ngút trời, sau đó lại là hai tiếng Thùng thùng, truy tinh kéo nguyệt, tiếp theo một trận trống dồn dập giống như vó ngựa qua cửa, thúc ngựa giơ roi, sau đó tiếng trống đột nhiên ngừng một chút, nháy mắt lại đột ngột từ mặt đất mọc lên, vọng Bắc Đẩu, đạp gió thu, tướng quân ngâm, giáo dài đi, nam nhi lệnh, máu đào cát vàng, một lớp tiếp theo một lớp, một lớp sóng tiếp theo một lớp sóng, từ trên đầu thành thẳng hướng đi xuống, phóng qua đỉnh đầu Trương Gia Quân, thẳng đến tới đồng chí ở xa.

Nghe được tiếng trống trên đầu thành, Trình Danh Chấn dường như ngẩng đầu nhìn hướng bên này. Bởi vì khoảng cách quá xa, Đỗ Quyên không thể nhìn được rõ ràng. Nhưng nàng tin tưởng trượng phu thấy được mình, cũng tin tưởng trượng phu hiểu tâm tư của mình. Vì thế nàng yên lặng, tay vịn đầu thành tàn phá, ngóng nhìn. Nàng nhớ rõ lúc trước khi trượng phu đi tấn công Dương Bạch Nhãn, mình cũng là ở bên cạnh lặng yên nhìn. Nhìn hắn thúc ngựa vượt qua giáo, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Năm trăm kỵ, đạp trên tiếng trống chợt gia tốc, thẳng đến đại trận mà Trương Kim Xưng dùng hơn ba vạn lâu la xếp thành. Ở khoảng cách một mũi tên, đột nhiên nhất tề ghìm ngựa, toàn bộ đội ngũ tựa như một khối đá lớn chợt tạm dừng. Không đợi Trương Kim Xưng và dưới trướng lão kịp có phản ứng, Trình Danh Chấn khẽ vươn tay, lấy kèn từ trong lòng thân vệ, ra sức thổi lên.

Ô ô, ô ô ô ô, ô ô ô ô ô... Lúc này, tiếng kèn biểu đạt ý tứ không phải trấn an, mà là ước định xuất kích nào đó. Nhóm binh lính dưới trướng Trương Kim Xưng chưa từng nghe loại kèn này, nhìn nhau ngạc nhiên. Trên đầu thành Đỗ Quyên lại nghe được rõ ràng, mừng rỡ đưa mắt nhìn bốn phía. Nàng thấy trong đồng hoang vu một mảnh vàng óng ánh, thấy bầu trời xa xa mây cuốn mây bay, lại nhìn không tới một bóng dáng phục binh nào. Thậm chí ngay cả đại đội nhân mã sức chạy bị bám màu vàng bụi đất cũng đều nhìn không thấy.

Đang lúc trên thành dưới thành đầy kinh ngạc, hai dặm ngoài phương bắc xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng trầm trầm đáp lại, Ô ô, ô ô ô ô, ô ô ô ô ô... Theo sát sau, phía nam hai dặm cũng vang lên tiếng kèn như vậy, Ô ô, ô ô ô ô, ô ô ô ô ô...

Ô ô, ô ô ô ô, ô ô ô ô ô... Ô ô, ô ô ô ô, ô ô ô ô ô... Tiếng kèn càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, làm cho hầu như mọi người cho rằng tiếng kèn xuyên qua dãy núi vang vọng, lơ lửng mà cao xa.

Đó cũng không phải tiếng vọng trong dãy núi. Trương Kim Xưng mặc dù hiểu không nhiều lắm đối với đạo dụng binh, nhưng cũng có thể phân biệt ra được hướng đi của tiếng kèn hiệu. Một đường truyền hướng Minh Thủy, một đường khác truyền hướng Thanh Chương. Là mật báo tìm đến giúp hắn sao? Hay là lại có huyền bí gì trong đó? Không đợi Trương Đại Đương Gia hiểu, Trình Danh Chấn đối diện trước mặt lão đã bỏ kèn ra, từ xa ôm quyền:

- Thuộc hạ không biết Đại đương gia đến, không thể nghênh đón từ xa. Mong Đại đương gia thứ tội!

- Thuộc hạ không biết Đại đương gia đến, không thể nghênh đón từ xa. Mong Đại đương gia thứ tội!

Năm trăm hán tử cùng ở trên lưng ngựa ôm quyền, rống to, làm vật cưỡi kinh sợ không dám ngẩng đầu, khủng hoảng đập đập móng xuống mặt đất.

Đích, đích đích.. Tiếng đập móng ồn ào cùng với tiếng kèn xa xăm như có như không kia làm người ta tâm thần không yên. Trương Kim Xưng không muốn chưa chiến đã thua ba phần sĩ khí, bỏ dây cương, cười lớn nghênh đón Trình Danh Chấn. Trương Hổ bên cạnh sợ lão chịu thiệt, khẩn trương mang theo mấy chục danh thân binh đuổi kịp, xúm lại ở chung quanh Đại đương gia.

Trình Danh Chấn trong đầm Cự Lộc nổi danh là thần xạ thủ, mọi người năm đó ở trong hôn lễ đã từng thấy tuyệt kỹ thiện xạ của hắn. Tuy rằng lần đó dùng khinh tiễn do cành liễu chế tạo, cung cũng là trường cung đặc chế bộ binh, có rất nhiều thành phần bị dùng mánh lới trộm gian, trên thực tế mũi tên lông vũ bay đến như vậy ở khoảng cách xa sớm không có lực sát thương, nhưng ở trong vòng một trăm năm mươi bước, đám người Trương Hổ lại không thể không đề phòng hắn đột nhiên làm khó dễ, lâm trận ám toán Đại đương gia của mình. Hơn nữa điều đầu tiên, sự an toàn của Trương Kim Xưng phải có bảo đảm, trên thành dưới thành đích xác mọi người đang xem cuộc chiến, dũng khí chủ soái song phương đã cao thấp phân biệt rõ ràng. Vì thế, vừa mới tạm dừng không bao lâu tiếng trống lại mãnh liệt vang lên, ngút trời một búa, truy tinh kéo nguyệt, thúc ngựa giơ roi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.