Tâm Can

Chương 12: Chúng ta không thích hợp




Lờ mờ nhớ tới trước kia, tôi cực kỳ hôm mộ mấy tiểu tiên đồng trên núi Đan Nguyệt, khi còn nhỏ sau khi ra cửa luôn có cha mẹ đi cùng. Những người cha mẹ đó đặt con trên vai đừa giỡn, có dắt tay trong tay. Dần dần lớn lên, cuối cùng tôi cùng cảm thấy được đó là cảm giác tiếc nuối rất lớn của tôi.

Hôm nay ở trong trường hợp đó ở trong lòng ngực ấm áp của cha Tu La, mùi thuốc xông vào mũi tôi, tôi nhớ tới một cảnh trước đây, chỉ thấy truông lòng ngọt như mật hoa, ngọt đến mức tôi không nhớ được vị chua sót của trước kia.

Thật lâu sau, cha Tu La mới cười nói: "Tiểu Loan nhi, hôm nay cha rất vui. . . .. . . . .Hơn vạn năm, tiểu công chúa của cha rốt cuộc cũng trở về nhà rồi."

Tôi ngữa đầu nhìn ông, trong mắt ẩn nước, nhưng cười đến cực kỳ tươi sáng, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay ông: "Năm đó lúc ở trên đỉnh núi Phượng Dực cha nhắc đến tiểu công chúa, Thanh nhi có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến đó là con, lại chạy về trong điện khóc to một lúc lâu, cha rằng cha là cha của Đan Y." Nói xong lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, dì hại cha thành bộ dáng như vậy, tất nhiên cha không thích bà ta, không biết có làm cho ông không vui không nữa, không yên tâm quan sát ông, trên mặt ông một nữa là chua sót một nữa là khổ sở, thật có bóng dáng nữa phần tức giận, sờ sờ đỉnh đầu tôi, đau lòng nói: "Tiểu Loan nhi, ở trước mặt cha, muốn nói gì cứ nói, cha thương con còn không hết làm sao nỡ tức giận Loan nhi? Con không cần quan sát nét mặt ta, cẩn thân như thế." Đưa mắt nhìn khắp nơi, ngạo nghễ nói: "Ở trong thành Tu La ta, tiểu Loan nhi tuyệt đối là công chúa tôn quý nhất tộc Tu La, về sau ai dám có cái nhìn không tốt với Loan nhi của ta, cha nhất định không tha cho người đó!"

Lo lắng trong lòng tôi đã hóa thành vui vẻ, ý cười đầy mặt, giống như ở đáy lòng nở một đóa hoa rất to, hương thơm thơm ngọt, vô cùng vui vẻ, nhưng nước mắt cứ chảy ra, như thê nào cũng không ngưng được. Tôi năng lên tay áo lau nước mắt trên mặt. Cha lấy bàn tay to lau nước mắt cho tôi, ở bên cạnh cười cảm thán: "Thật sự là như trẻ con. . . . . . . .Vừa khóc vừa cười. . . . . . ."

Vốn nước mắt của tôi đã có dấu hiệu ngưng chảy, nhưng nghe ông kêu tiếng trẻ con này, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa, giống như nước biển Đông Hải, chảy hoài không hết.

Không bao lâu sau, có tiếng va chạm của áo giáp ở nơi xa vang lên, một đội quân của thành Tu La đi đến, cha nắm tay tôi ngồi vào trong xe, vừa cẩn thận lau nước mắt cho tôi. Những người dân trong thành Tu La ở xung quanh, kêu la rung trời: "Tham kiếm Vương! Tham kiếm công chúa!"

Tôi trốn ở trong lòng cha, ông lấy tay lau sạch nước mắt cho tôi, cười vang nói: "Hôm nay bổn vương cực kỳ cao hứng, thiết yến ba ngày, cả thành vui mừng chào đón công chúa trở về."

Dân chúng thành Tu La cùn lúc vang lên tiếng hưởng ứng, xe chạy lộc cộc, ngựa Tiêu Tiêu, cách xa nhau vạn dặm mới có một ngôi nhà. Cha nắm chặc tay của tôi, hai cha con nắm chặc tay nhau, sau nữa canh giờ, người đánh xe kia cung kính nói: "Thưa vương, đã đến vương thành rồi."

Cha vương Tu La liền nắm tay tôi kéo đi, từng bước một đi theo ông vào cửa cung, người hầu đứng chờ ở cửa cung đồng thời cùng quỳ xuống, đường đi dưới chân như dài ra, không biết tiếng chuông du dương ở nơi nào đang vang lên, vang mãi không dứt. Nhóm người chim bay phóng lên trời, cây cao tĩnh lặng, mùi hương hoa bay vào mũi, nóc nhà của cung điện hùng vĩ trước mắt, ngói lưu ý chói mắt đến làm lóa mắt tôi, toàn bộ đều giống như ảo ảnh trong mơ, chân thật đến làm cho người ta không thể tin được.

Trong trường hợp này bất quá chỉ là mới bắt đầu. Tiếp theo là những nghi thức long trọng dài dòng, suýt nữa làm cho tôi muốn chạy trốn. Nếu không phải có cha ở bên cạnh tôi, tôi mới miễn cưỡng tiếp tục được.

Cha tự mình dẫn tôi vào trong cung, liền bị mấy người hầu vay quanh, tắm rửa thay quần áo, giúp tôi mặc bộ áo váy dài màu hồng đỏ, khảm đầy minh châu, mái tóc đen sau đầu buông rủ xuống, lại bị cha Tu La nắm tay khẩn trương, dẫn từng bước một đi đến cửa thành ở phía tây. Dưới thành là cả quảng trường đang làm lễ mừng, người đứng dưới quảng trường đông như kiến, vang lên từng trận hoang hô.

Cha giơ tay lên, đám người đang huyên náo nhất thời im lặng, cha nhìn đan chúng thành Tu La, một tay nắm chặt tay tôi, trịnh trọng tuyên bố: "Mọi người đều biết, thành Tu La chúng ta mấy vạn năm nay, chỉ có duy nhất một vị công chúa, hôm nay công chúa đã trở về, sau này thấy công chúa sẽ giống như thấy ta."

Cả quảng trường nhất thời sôi trào ồn ào náo nhiệt, tôi cùng cha đúng ở trên thành, tiếng hoan hô kia như tiếng vang của trời cao, nhắm lại đôi mắt long lanh, cha ngữa mặt nhìn lên chín tầng trời, nói khẽ: "Hoàng nhi, nàng đã thấy chưa, Loan nhi của chúng ta đã về nhà rồi. . . . . . . ." Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống trên gò má kiên nghị của ông.

Trong lòng tôi vừa đau vừa chua xót.

Nhạc Kha từng nói, năm mà tôi sinh ra, cả thành thiết yến ba ngày ba đêm, cha vương Tu La vui vẻ ôm tôi đứng ở trên đầu thành, thiếu chút nữa là té xuống. Lúc đó phu thê ông ân ái, lại có việc vui là thêm đứa con gái, mọi việc đều thuận lợi, hiện giờ tôi trở về, cả thành đều chúc mừng, cảnh còn người mất, mẹ đã hôn phi phách tán, chỉ còn lại hai cha con tôi sống nương tựa lẫn nhau.

Tôi nhẹ nhàng lắc lắc tay ông, nhẹ giọng an ủi: "Cha, nếu như hồn phách mẹ biết được, tất nhiên cũng sẽ hy vọng cha sẽ luôn vui vẻ mọi việc thuận lợi."

Ông quay lưng lau đi giọt nước mắt nhỏ trên mặt, lúc quay đầu trở lại trong mắt đã nồng đậm ý cười: "Vui vẻ, hôm nay cha rất vui vẻ."

Đêm nay cả thành đều vui mừng, sau đó là một bữa tiệc náo nhiệt trắng đêm, dân chúng ở bên dưới thành luận võ diễn trò, lại thêm nhưng cô gái tộc Tu La có dáng múa chân đi ngã nghiêng. Bóng đêm dần nặng nề, tôi thấy mặt cha có nét mệt mỏi, lo lắng thân thể cha không khỏe, tính đưa ông về Hoàng điển.

Cung nữ trong điện mang thuốc lên, tôi đưa tay nhận lấy, giúp cha ống thuốc, nhưng từ trước đến nay tôi là người vụng về, tự mình lo cho mình còn chưa nên thân, lúc này bưng chén thuốc đúc cho cha uống, tay hơi rung, làm đổ vài giọt lên trường bào của ông.

Tôi suy nghĩ trong lòng tới lui, lúc này mới nhớ khi tắm rửa khăn tay trên người cũng lấy ra rồi. Năng tay áo lên nhìn một chút, chỉ cảm thấy chất liệu vải này thật đẹp thật quý giá, nhắm mắt lại hơi có chút đau lòng, lấy tay áo lau trường bào giúp cha.

Cha đặt chén thuốc không xuống, thuận thế nắm tay của tôi đưa vào trong lòng ông, điểm nhẹ cái mũi tôi: "Tính cách này của con thật rất giống với mẹ con."

Tôi mở to hai mắt:" Mẹ rất hay qua loa sao? Nhưng con chưa bao giờ nghe Nhạc Kha nói qua. Chàng chỉ nói mẹ sảng khoái không kiềm chế được thôi."

Mắt cha trở nên âm u, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái, ôn nhu nói: "Mẹ con tính tình linh hoạt hoạt bát, khi cười rộ lên. . . . . . . .Làm cho lòng người ta cảm thấy thoải mái." Sâu thẩm bên trong mắt ông, mẹ giống như đang đứng trước mặt ông vậy.

Trong lòng tôi rất hâm mộ mẹ, vô cùng thân thiết lắc lắc cánh tay cha, "Mẹ ở trong lòng cha hơn vạn năm vẫn chưa từng quên, làm cho con cực kỳ hâm mộ mẹ. Tương lai con gái. . . . . ..cũng không biết có phú giống như mẹ không."

Đột nhiên cha bình tĩnh lại, vuốt ve mấy sợi tóc tôi, "Chẳng lẽ trong lòng Loan nhi đã có ý trung nhân? Con và cha xa nhau hơn vạn năm, cha vẫn còn muốn Loan nhi bẻ nhỏ ở bên cạnh cha, cũng không muốn sớm gả con ra ngoài. Nếu con có ý trung nhân thì kêu người đó chờ một khoản thời gian sau đi." Vừa cười vừa nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ không nỡ sao?"

Chuyện tình tôi cùng với Nhạc Kha, vốn quang minh chính đại. Nhưng thấy vẻ mặt của cha ở trước mặt, lại không có cơ hội. Vì thế chậm rãi lắc đầu, nghiêng tai qua nghe, tiếng ca dập dờn nơi xa, tiếng mọi người náo nhiệt, tôi lo lắng nói: "Bên ngoài ôn như thế, làm sao cha ngủ được."

Ông lắc đầu, cười nói: "Lễ mừng này vốn là cha chuẩn bị cho Loan nhi, thân thể cha gần đây không khỏe, lại bắt con phải ở trong điện này cùng với ta, không bằng ta kiếm người mang con đi chơi?"

Tôi tựa vào ngực ông, lắc đầu: "Thanh Loan rời xa lâu như vậy mới trở về bên cạnh cha, không muốn đi xem lễ mừng gì cả, chỉ muốn ở trong này với cha. Những người đó náo nhiệt vui vẻ như vậy, con nhìn thấy có chút kỳ quái, con với cha hai cha con gặp lại, chỉ là chuyện của hai cha con chúng ta, những người này bày tiệc, Thanh Loan cảm thấy được cung với cha con ta không liên quan gi lớn cả."

Cha xoa xoa đỉnh đầu tôi: "Đứa nhỏ này tính tình từ nhỏ đã thích yên tĩnh, cũng không thích người ta náo nhiệt sao? Ta nghe nói trẻ con lớn như con đều là lúc thích náo nhiệt."

Từ trước tôi cũng từng là người náo nhiệt, kinh đô thế gian và vụng yếu điểm quan trọng lân cận, mặc dù không thể to lớn bằng thành Tu La, nhưng cũng cực kỳ náo nhiệt. Có đôi khi tôi một thân một mình, tự trải qua náo nhiệt hay tự trải qua sự cô đơn.

Giờ phút này, trong điện ấm áp hòa thuận vui vẻ, bên cạnh tôi có cha, ngàn dặm trở về những năm thiếu thốn kia, đây là nhà tôi là tình thương của tôi. Bóng đêm dần dần dày đặc hơn, thân thể cha thương tổn, trong lúc được tôi đặc biệt chú ý khuyên nhủ cũng đã ngủ. Tôi ngồi ở đầu giường của ông thật lâu, nghe được hơi thở nhè nhẹ của ông, mông đẹp say sưa, khóe môi không khỏi nâng lên ý cười thỏa mãn.

Ngoài điện, huyên náo không dứt, tiếng ca vang mãi trong đêm dài.

Ngày thứ hai sau khi tôi trở về, thân thể cha từ từ chuyển biến tốt. Trong cung tuy đã có người chuẩn bị điện các cho tôi, nhưng tôi không muốn ở quá xa chỗ của cha, buổi tối muốn ngủ ở sau Hoàng điện, vào ban ngày thì luôn luôn một khắc cũng không rời, nhìn chằm cha uống thuốc và dùng bữa, ngay cả nữ quan Phương Trọng trong điện cha cũng khen: "Từ sau khi công chúa trở về, khí sắc của vương ngày càng chuyển biến tốt hơn, ít ngày nữa là có thể khỏi hẳn." Mỗi khi vào lúc này, miệng cha luôn có ý cười không dứt, cực kỳ vui vẻ.

Có đôi khi có văn thần võ tướng tiến đến tấu chính sự, tôi tự giác tránh đi, cũng bị cha kéo lại ngồi ở bên giường nhỏ: "Công chúa chính là người thừa kế duy nhất của vương Tu La, cũng không cần phải kiêng kị."

Những thứ này văn thần võ tướng đã chinh chiến sát phạt cùng với cha, lại cực kỳ cung kính với ông, nghe thế cũng chưa từng phản bát một câu.

Ngày vui vẻ thường trôi qua nhanh, nhất là ở bên cạnh cha. Nhưng xa Nhạc Kha nhiều ngày rồi, cũng không biết chàng một thân một mình ở thiên giới, có thể cứu được mẹ chàng hay không, hoặc là đã nhận nhau với Thiên để?

Tôi đã ở thành Tu La được nữa tháng, Bà Nhã Trĩ phong trần mệt mỏi chạy trở về. Vừa về đến mà bắt đầu cười tôi: "Thuộc hạ phụng mệnh đến bảo hộ công chúa, nào biết công chúa đã vụng trộm bỏ đi rồi. Khi thái tử Thiên giới hời thiên cung, tức giận đến cái mũi suýt nữa cũng bị méo. Nhưng suy xét đến thuộc hạ là do quốc chủ Thanh Khâu đưa đến, sau cùng đem thuộc hạ trả về Thanh Khâu."

Tôi tưởng tượng đến cái cảnh Lăng Xương kiêu ngạo tức giận đến giậm chân, trong lòng nỗi lên một trận ý cười sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.