Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích

Chương 43: Đinh Thục Nghi đi đâu




Nếu không phải Dương Khai vô tình gieo tình chủng vào tim Phiến Khinh La, nữ vương đại nhân cũng sẽ không phải chịu giày vò đến vậy. Hiện giờ tình chủng đã hoàn toàn lan rộng, Phiến Khinh La lại đang ở cùng một chỗ với Dương Khai, nhất định phải áp chế toàn thể, nếu không một khi bùng nổ, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.

Đến lúc đó, không phải Phiến Khinh La chết, thì là Dương Khai chết.

Nên lẽ dĩ nhiên, Bích Lạc vô cùng căm hận Dương Khai.

Hai nàng đang nói chuyện, giữa không trung thình lình hiện ra một nhân ảnh, chán nản nhìn hai nàng.

- Ngươi…
Phiến Khinh La ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
- Sao ngươi lại quay lại?

- Ta biết mà, hiện giờ tình trạng của ngươi không được tốt.
Dương Khai thở dài, Phiến Khinh La bất thường như vậy, sao hắn có thể không phát hiện ra? Vừa rồi hắn giả vờ bỏ đi, cũng nhằm để biết suy nghĩ thực sự của yêu nữ này mà thôi.

Nàng cố gắng kiên trì và nghĩ cho hắn khiến Dương Khai có chút cảm động.

- Quay lại thật đúng lúc, đại nhân, không cần áp chế nữa, giờ hãy lấy mạng hắn đi.
Bích Lạc khẽ nói, ánh mắt thù hận nhìn Dương Khai.

- Hình như ngươi rất có thành kiến với ta.
Dương Khai âm trầm nhìn Bích Lạc.

- Đúng vậy.
Bích Lạc hầm hừ nói:
- Ta hận không thể lột da ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi! Nếu không vì ngươi, đại nhân nhà ta sao phải chịu giày vò như vậy?

- Không có ta, cũng sẽ có những nam nhân khác bước vào tim nàng, đây là vận mệnh cuối cùng của Độc quả phụ!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Bích Lạc im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.

- Ngươi mau đi đi.
Hơi thở của Phiến Khinh La càng lúc càng khó nhọc. Từ nửa năm trước, tình chủng trong lòng nàng đã lớn hẳn. Nửa năm này không gặp Dương Khai, tình hình đã hơi có chuyển biến tốt. Nhưng lần này bất đắc dĩ ra ngoài tìm Dương Khai, ở cạnh hắn ba ngày, giờ lại phát tác mạnh hơn gấp mấy lần.
- Nếu ngươi không đi mau thì không kịp nữa đâu.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần sắc kiên quyết:
- Vấn đề giữa ta và ngươi cuối cùng vẫn phải giải quyết, trốn tránh không phải là cách.

- Là do ngươi tự dẫn xác tới đấy.
Bích Lạc cười mãi không dứt, khẽ chuyển người, ánh sáng lóe lên đủ màu sắc, giữa bóng đêm vọng lên một âm thanh ghê rợn. Bích Lạc cười nói:
- Đại nhân, đã đến lúc rồi, ngài không cần phải áp chế nữa.

Trong giọng nói lộ ra mị ý, giờ phút này Bích Lạc cũng không còn vẻ ương ngạnh như trước, ngược lại còn có chút diêm dúa lẳng lơ của Phiến Khinh La.

Bích Lạc cũng tu luyện mị công.

Thi triển mị công không phải nhằm vào Dương Khai, mà để gia tăng sức mạnh cho Phiến Khinh La.

- Bích Lạc, ngươi…
Phiến Khinh La đang cực kỳ khổ sở chống đỡ lại dục vọng trong lòng, bị Bích Lạc châm lửa như vậy, khát vọng trong lòng lập tức như hồng thủy vỡ đê tràn ra ngoài, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ thần trí nàng.

Tình chủng trong tim phát triển mạnh mẽ, dục vọng bản năng đã phá hủy lòng kiên trì bảo vệ Dương Khai của nàng, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.

Đó là chiếm hữu Dương Khai! Nếu nàng là một tảng băng ngàn năm, thì giờ Dương Khai chính là ngọn lửa hừng hực bốc cháy. Phiến Khinh La không tự chủ được đã muốn đến gần hắn, đóng băng hắn, hoặc để bản thân mình tan chảy.

Một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nàng, Yêu Mị nữ vương mặt ửng đỏ, cái cổ thon trắng nõn mê người, ánh mắt mơ màng nhìn Dương Khai, tận sâu trong đôi mắt ấy là dục vọng không thể giấu giếm.

Không khí xung quanh đột nhiên biến đổi, trước mắt Dương Khai dường như xuất hiện vô số thiếu nữ đang nhảy múa, những thiếu nữ này đều lẳng lơ yểu điệu, xiêm y nửa kín nửa hở, thân thể thướt tha, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, họ phóng đãng hết sức có thể, quay xung quanh người Dương Khai, ra sức rù quyến.

Dương Khai chợt rùng mình.

Mị công của Phiến Khinh La lại thăng tiến rồi, hiện giờ nàng không hề cố ý thi triển, chỉ mới động tình một chút đã khiến hắn nhìn thấy ảo giác.

- Phá!
Dương Khai quát lớn, Âm Dương Hợp Hoan Công vận chuyển, mấy thiếu nữ lả lơi trước mắt đều biến thành những mảnh vỡ, hóa thành ánh huỳnh quang, biến mất không thấy gì nữa.

- Ha ha…
Bích Lạc bật cười.
- Cái tên khốn khiếp này, từ bỏ việc chống cự đi, không có nam nhân nào có thể chống cự được mị công của đại nhân nhà ta.

Vừa nói, đôi chân nàng cũng không tự chủ được khép chặt, một luồng khí nóng xoẹt ngang bụng, thân dưới ướt nhẹp, gió lạnh thổi vào, cảm giác lạnh giá làm nàng càng thêm kích thích, không áp chế nổi sự sôi sục trong lòng nàng.

Nàng cũng bị mị công của Phiến Khinh La ảnh hưởng không nhẹ.

- Rồi sẽ tới lượt ngươi!
Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn nàng, thần thái bất thiện.

- Ngươi sống được đi rồi hãy nói!
Bích Lạc thở hổn hển, cơ thể mềm mại bất giác ưỡn ẹo, nàng khẽ cắn môi, nhìn Dương Khai với ánh mắt nảy lửa.

Như thể nàng muốn xông lên, không màng tất cả để mây mưa với Dương Khai, nhưng rồi nàng lại kiềm chế được.

Một chiếc quạt tinh xảo hiện ra trên tay Yêu Mị nữ vương, trên mặt quạt thêu những đầy tuấn nam mĩ nữ, những tuấn nam mĩ nữ này quần áo đều không chỉnh tề, mỗi đôi đều đang tằng tịu, tư thế khác nhau, thần sắc mỗi người đều rất vui sướng, sống động như thật.

- Khinh La Phiến.
Dương Khai kêu lên.

Bí bảo này là vật gia truyền của nhà Phiến Khinh La, phối hợp với Mị công của Yêu Mị nữ vương, uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Phiến Khinh La tao nhã phe phẩy cây quạt, những đôi nam nữ trên mặt quạt dường như sống dậy, cả đám lao ra khỏi mặt quạt, tràn vào trong đầu Dương Khai.

A a a a…

Chỉ chưa đầy một hơi thở, toàn bộ những ảo giác này đều đã hóa thành tro bụi.

Âm Dương Hợp Hoan Công có thể phá hết mị công trong thiên hạ, Khinh La Phiến của Phiến Khinh La cũng không có tác dụng gì với Dương Khai.

Nhưng hình như nàng không nhận ra điều này. Sau khi phát huy uy lực của Khinh La Phiến, Phiến Khinh La liền khẽ cười. Một làn gió thơm ngát ập tới trước mặt Dương Khai, đầu lưỡi nàng khẽ đưa đẩy dưới hàm răng, ngực nhấp nhô. Nàng vươn một tay nắm lấy cổ áo Dương Khai, khẽ kéo hắn đến trước mặt mình, bộ ngực cao ngưỡng ép trên lồng ngực Dương Khai, đôi chân thon dài quấn quanh người hắn, vươn người về phía trước hôn Dương Khai.

Dương Khai hưng phấn thích thú, hận không thể rũ bỏ tất cả những trói buộc để đại chiến với nàng mấy trăm hiệp.

Nhưng Yêu Mị nữ vương một khi đã động tình, toàn thân đều chứa đầy kịch độc, loại kịch độc này không ai có thể chịu nổi.

- Ngươi đúng là yêu nữ…
Dương Khai cười khổ sở, giơ tay đỡ sau gáy Phiến Khinh La, chân nguyên bùng phát dữ dội.

Đôi mắt Phiến Khinh La nhanh chóng mất đi thần thái, thanh âm ghê rợn kia cũng nhỏ dần, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng Dương Khai.

Bích Lạc hớn hở chờ đợi để chứng kiến cái cảnh tượng kinh tâm động phách ấy, hai tay nàng như không tự chủ được, cứ đưa lên bưng lấy ngực, nhẹ nhàng xoa nắn, vẻ mặt sung sướng hưởng thụ, tự dưng nhìn thấy cảnh này, nàng lập tức thất sắc.

- Quay lại đây!
Dương Khai vác Phiến Khinh La trên vai, cười gian xảo gọi Bích Lạc.

- Ngươi muốn làm gì?
Bích Lạc cảnh giác, vội vàng lùi về phía sau vài bước.
- Ngươi đã làm gì đại nhân nhà ta?

- Ta giết ả rồi, giờ đến phiên ngươi.
Dương Khai cười khẩy ha hả, vẻ mặt độc ác vô tình.

Đôi mắt Bích Lạc nhanh chóng tràn lệ, nàng chợt gào thét như phát điên:
- Lão nương liều mạng với ngươi!

Nàng trông không khác gì con mãnh thú bị chọc giận, hung hãn lao về phía Dương Khai.

Dương Khai chỉ giơ một tay ra vẫy bừa đã chế ngự được nàng.

Trên vai vác Phiến Khinh La, cánh tay nâng Bích Lạc, Dương Khai giơ cánh tay còn lại, đánh mạnh vào cái mông mềm mại của nàng.

Chát!

Bích Lạc là cứng đờ cả người, không hiểu tại sao, trong lòng trào dâng sự ngượng ngùng phẫn nộ, lại vô cùng kích thích, cứ như cú vỗ mông đó khiến cho dục vọng tiềm tàng đã lâu trong nội tâm nàng được phát tán, một khoái cảm bị chà đạp sinh sôi.

Chát!

Bích Lạc cuối cùng cũng hét lên, không ngừng giãy dụa, miệng chửi bới không ngừng, tay đấm chân đá Dương Khai.

Dương Khai mặc kệ, hắn phong bế chân nguyên của nàng, đánh từng nhát một, hạ thủ rất nặng.

Dần dần, Bích Lạc không gào thét nữa, ngược lại, sau mỗi một cú đánh là một tiếng rên rỉ mơ màng, nàng phó mặc cho hắn hành hạ, hai tai đỏ bừng, thân thể nóng rực.

Dương Khai ngạc nhiên:
- Thiên hướng “chuyện ấy” của ngươi... hơi có vấn đề nhỉ.

- Ai cần ngươi lo, mau thả lão nương xuống!
Bích Lạc đột nhiên hoàn hồn, kêu la không ngớt.

Chát!

Tiếng rên rỉ ỉ ôi lại một lần nữa vang lên.

Một ngày sau, Thương Vân Tà Địa, Phiêu Hương Thành.

Dương Khai thình lình mang theo Yêu Mị nữ vương và Bích Lạc xuất hiện trong hành cung của Phiến Khinh La.

Mỹ phụ Vân Lệ và hai nha đầu Nhược Vũ, Nhược Tình nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy Dương Khai liền không kìm được vui mừng.

Nhưng nhìn sang tình trạng của Phiến Khinh La và Bích Lạc, thì họ không khỏi kinh ngạc.

Yêu Mị nữ vương hôn mê bất tỉnh, Bích Lạc thì hai mắt đỏ hoe, sưng như quả đào, hình như đã khóc rất lâu, nhưng gương mặt lại phảng phất nét xuân tình, như thể vừa tắm qua một cơn mưa móc, rạng ngời khó tả.

Dương Khai buông nàng xuống, Bích Lạc ngã nhào xuống mặt đất, nàng liền la lên một tiếng, đưa hai tay xoa mông, cắn chặt răng hít hà.

- Bích Lạc, muội sao vậy?
Mỹ phụ Vân Lệ vội vàng hỏi.

- Không… không sao.
Bích Lạc khẽ đáp, mặt ửng đỏ, lặng lẽ liếc mắt nhìn Dương Khai, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám tiếp tục làm càn như trước.

Từ khi bị ăn đòn, trong lòng nàng đã tràn đầy sợ hãi.

- Đại nhân đâu? Đại nhân bị gì vậy?

- Đại nhân... có chút chuyện ngoài ý muốn.
Sắc mặt Bích Lạc lại trĩu nặng.

- Để họ nghỉ ngơi trước đi đã.
Dương Khai nói.

- Vâng.
Vân Lệ và Nhược Vũ, Nhược Tình vội vàng đỡ Phiến Khinh La và Bích Lạc, đưa họ về phòng nghỉ.

Vẫn là Phượng Hoàn Lâu trước đây Dương Khai đã từng ở.

Trong căn phòng ở lầu hai, Dương Khai ngồi khoanh chân, thần sắc u ám.

Quan hệ của Phiến Khinh La với hắn vốn cũng không sâu đậm tới vậy, chỉ tại tình chủng nên mới thành ra khó giải quyết. Giờ Dương Khai muốn giúp Phiến Khinh La hóa giải tình chủng, cũng chẳng có chút manh mối, nên hắn không khỏi sốt ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.