Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích

Chương 10: Đại hội gia tộc




- Nào thưa cô nương, cô thấy tôi có giữ đúng lời hứa không? Ngồi đây cô nhìn thấy toàn cảnh thành phố có đẹp không?

Peter đang ngồi cùng Nancy ở sân thượng và nhìn ra toàn cảnh thành phố. Mặt của nàng vẫn còn băng bó, nhưng đôi mắt thì long lanh, và hai bàn tay thì đã được mở băng, trong khác trước, nhưng rất đẹp. Nàng đưa tay chỉ ra chung quanh. Bên trái là quanh cảnh của cầu Golden Gate, bên phải là vùng Alcatraz, và ngay trước mắt, bên kia vịnh là quận Marin, cảnh trí thật là tươi đẹp. Thời tiết ấm áp sáng tươi kể từ ngày nàng đến ở căn nhà này. Peter quả đã tìm cho nàng căn nhà vừa ý như ông đã hứa. Nancy nói:

- Em được nuông chiều quá, hư mất hả ông?

- Cô xứng đáng được vậy thôi. à, tôi có đem cho cô một thứ này nhạ

Nàng vỗ tay như một cô bé gái. Peter lúc nào cũng mua cho nàng món này món nọ. Bây giờ nàng có một đống tạp chí, một đống sách, một chiếc nón đẹp, một chiếc khăn quàng rất xinh để bao quanh đầu che bớt băng vải trên mặt, lại có mấy chiếc vòng đeo, mừng đôi bàn tay mới đã tháo băng. Luôn luôn có quà này quà nọ. Và hôm nay lại có thêm một món nữa. Với một vẻ bí mật, Peter đi vào trong, lát sau bưng ra một chiếc hộp, để trên lòng chân Nancỵ Nàng thấy hơi nặng nặng, đoán không ra, bèn hỏi:

- Gì vậy Peter? Hình như một cục đá!

Nàng mỉm cười trong lớp băng vải. ông ta cười lớn, bảo:

- Ờ thì cục đá ngọc to tướng tôi tìm thấy ở tiệm bán đồ cổ đấy!

- Tuyệt!

Nhưng khi mở ra là một máy chụp ảnh loại mới rất đắt tiền. Nancy kêu lên:

- Peter! Lạy Chúa! Món quà tuyệt quá. Em không dám...

- Sao không! Và tôi chờ xem cô xử dụng thử đấy!

Cả Peter và Nancy đều thấy rằng đây quả là một cánh cửa mới, mở ra cho đôi tay của nàng.

Nancy từ ngày tay bị băng bó đã cảm thấy không muốn trở lại với hội họa nữa. Cứ mỗi lần nghĩ đến nghề vẽ nàng bỗng thấy khựng lại không muốn. Những bức tranh mà hai cô y tá lấy ở căn nhà nàng tại Boston, đem theo cho nàng, bây giờ vẫn còn xếp xó cho phòng khọ Nàng không buồn ngó đến, chứ đừng nói vẻ cái mới. Bây giờ quả là thú vị hơn nếu nàng quay qua chụp ảnh. Peter thấy một tia sáng ánh lên trong mắt Nancy, ông cầu mong nàng thích công việc mới này. ông bảo:

- Có một cuốn sách chỉ dẫn rất phức tạp kèm theo đó. Mười năm học trường thuốc không dạy tôi về vụ này nên chắc tôi mò không ra. Cô xem thì chắc hiểu được.

- Vậy hả, để em xem.

Nàng xem qua cuốn sách nhỏ, rồi say sưa vừa xem vừa quan sát chiếc máy ảnh, quên cả Peter bên cạnh. Peter chỉ ngồi mỉm cười hài lòng. Lát lâu gần cả nửa tiếng đồng hồ sau, Nancy mới chợt ngẩng lên, mắt long lanh, tỏ vẻ biết ơn Peter và nói:

- Tuyệt quá Peter. Thật là một món quà tuyệt vời trong đời em.

Ngoại trừ xâu chuỗi ngọc xanh của Michael ở hội chợ... Song Nancy cố xua đuổi ý này đi. Peter thì đã quen với những đám mây mờ chợt đến trong mắt Nancy như thế. ông biết rồi qua thời gian, những đám mây đó rồi sẽ không còn nữa. Nancy hỏi:

- ông có mua phim không?

- Dĩ nhiên có!

- Thật ông chẳng quên một thứ gì!

Nancy tra phim vào máy và bắt đầu chụp cảnh chung quanh, chụp ngay mấy con chim vừa bay ngang trước mắt. Nàng nói:

- Mới đầu, chắc em chụp chưa được đẹp.

Peter nhìn nàng, đoạn choàng tay qua vai nàng cùng trở vào nhà, vừa đi vừa nói:

- Nancy, hôm nay còn một món quà nữa cho cộ

- Chắc là một chiếc xe Mercedes!

- Không. Nói chuyện nghiêm chỉnh mà.

ông nhìn qua nàng và mỉm cười. Đoạn nói tiếp:

- Ấy là đem đến cho cô một người bạn. Cô nương này đặc biệt lắm.

Nancy thoáng thấy một sự ghen tương kỳ cục chạy qua người nàng. Nhưng nhìn ánh mắt Peter thì nàng thấy rằng không nên như thế. ông tiếp:

- Tên cô ta là Faye Allison, hồi đó còn học y khoa với tôi. Cô ta là một bác sĩ tâm lý phải nói là giỏi nhất bên miền Tây này. Có thể là nhất nước nữa đấy, và cô ta là một người bạn tốt, một con người đặc biệt. Tôi nghĩ là cô sẽ thích cô ta lắm.

- Và sao nữa?

- Và... tôi nghĩ là cô cần gặp Faye Allison đã. Chúng ta đã bàn chuyện này trước đây rồi, đúng chưa?

- Bộ ông thấy em không biết thích nghi với hoàn cảnh mới à?

Nàng có vẻ không vui, để chiếc máy ảnh xuống bàn và nhìn ông tạ Nhưng Peter vội nói:

- Nancy, cô thích nghi giỏi lắm. Nhưng dù vậy cô vẫn cần một người bạn để chuyện vãn chứ. Ngoài Lily, Gretchen và tôi, cô không cần có ai khác để chuyện trò à?

- Em không biết thế nào.

- Gặp Faye cô sẽ biết. Cô ta tử tế lắm. Và cô ta có cảm tình với trường hợp của cô ngay từ bữa đầu kia lận!

- Cô ấy biết em à?

- Biết từ đầu lận!

Thật vậy, hôm bà Marion Hillyard nói chuyện với bác sĩ Peter trên điện thoại thì có Faye nghe. Peter và Faye có một thời yêu nhau mấy năm, nhưng chỉ là một thứ tình yêu bạn bè chứ không phải mê đắm gì nhau. Gần như họ chỉ là bạn nhau hơn là tình nhân của nhau. Peter bảo Nancy:

- Chiều nay cô ta sẽ cùng dùng cà phê với chúng tạ Cô thấy được chứ?

Nancy đâu có thể lựa chọn gì được, nàng nói:

- Thì được chứ sao.

Nàng trở nên suy nghĩ lúc ngồi ở phòng khách. Nàng không mấy thích có thêm một phụ nữ nữa trong cảnh này của nàng. Nàng thấy không mấy an tâm.

o0o

Faye Allison cao, hơi gầy, tóc vàng, nét mặt góc cạnh, nhưng trong toàn thể rất mềm mại dịu dàng. Đôi mắt cô ta lanh lợi, đằm thắm như lúc nào cũng sẵn sàng cười vui, nhưng hình như cô sẵn sàng nghiêm nghị, đầy xót thương.

Peter để cho Faye và Nancy nói chuyện với nhau hồi lâu. Hai người nói đủ thứ chuyện, nhưng lại không đề cặp gì đến vụ tai nạn. Chỉ những chuyện như về Boston, hội họa, San Francisco, trẻ em, con cái, mọi người, trường thuốc. Faye kể cả những chuyện đời của nàng. Nancy cũng vậy. Và rồi nàng kể luôn chuyện thu xếp giữa nàng và bà Marion Hillyard. Faye nghe một cách hiểu biết, không lộ vẻ ngạc nhiên, hay trách móc, hay gì cả. Nancy nhìn Faye và nói:

- Em không hiểu sao. Nhưng.. Em chưa bao giờ được sống trong không khí gia đình thật sự. Em lớn lên trong viện cô nhi mà. Em chỉ biết dì phước. Nhưng riêng với bà Marion Hillyard, theo như Michael kể hay bạn anh ta là Ben kể, thì em vẫn có một cảm nghĩ kỳ lạ, điên điên rằng bà ta có thể thích em, bà ta và em có thể là bạn thân thiết chị à!

- Cô có nghĩ là bà ta rất có thể thành mẹ cô không?

Nancy gật đầu. Đoạn cười hỏi:

- Như vậy hơi điên điên phải không chị?

- Không hẳn. Bình thường thôi. Cô yêu Michael mà. Cô không có gia đình. Rất bình thường khi cô muốn nhận gia đình anh ta làm gia đình cộ Phải vì thế mà cô thấy việc thỏa thuận với bà ta trong vụ này làm cô khổ nhiều?

- Vâng. Vì em thấy như vậy là bà ta ghét em lắm.

- Không hẳn như vậy, Nancỵ Vì nhìn mọi sự, thì thấy rõ là bà ta giúp cô nhiều lắm chứ. Bà ta gửi cô cho Peter để tạo cho cô một khuôn mặt mới mà!

Đó là chưa kể bà ta còn giúp Nancy sống thoải mái, đàng hoàng trong thời kỳ chữa trị.

- Ấy là chỉ vì em chịu bỏ Michael. Bà ta loại trừ em, vì Michael và vì chính bà tạ Lúc đó em biết là nếu không thế, em sẽ chẳng hy vọng gì được bà ta chạy chữa cho em. Thật là kinh hoàng.

Nàng thở dài và dịu nhẹ nói:

- Nhưng em cũng biết trước là em thuạ Em phải sống đã.

- Cô có nhớ gì lúc cha mẹ cô mất không?

- Không. Lúc đó me còn nhỏ quá, đâu có nhớ gì chuyện ba em chết và mẹ em bỏ em. Em có khóc, nhưng lúc đó cũng không hiểu sao mình khóc. Em không nhớ rõ mẹ em lắm. Em chỉ cảm thấy là mình bị mẹ mình bỏ rơi, vậy thôi.

- Như bây giờ vậy chứ gì?

- Có lẽ. Đôi khi em vẫn nghĩ rồi bây giờ ai lo cho mình đây. Hồi đó em nghĩ là gia đình lo cho mình chứ ai. Bây giờ thì em có Peter lo cho em, nhờ tiền bà Marion, cho đến lúc em lành hẳn. Nhưng rồi sao?

- Vậy còn Michael? Cô có nghĩ là anh ấy sẽ trở lại với cô không?

- Nhiều lúc em nghĩ như vậy?

- Còn những lúc khác?

- Em nghĩ là có thể anh ấy sợ khuôn mặt bị thương của em. Nay nếu anh ấy biết là công việc giải phẩu tốt đẹp, thì sao anh ấy không đến? Em cũng hơi lạ!

- Cô có câu giải thích nào không?

- Đôi khi em nghĩ là mẹ anh ấy đã thuyết phục được anh, rằng lấy một cô gái có nền tảng gia đình không tốt như em sẽ có hại cho sự nghiệp anh ấy. Bà Marion Hillyard đã xây dựng được cả một cơ nghiệp vĩ đại, bà ta trông anh Michael tiếp tục sự nghiệp đó. Thì không thể lấy một người con gái vô danh, xuất thân từ một cô nhi viện, lại là một họa sĩ nữa chứ! Bà ấy chỉ muốn Michael lấy một người con gái có của hồi môn, có thể giúp thêm cho anh ấy.

- Cô có nghĩ rằng chuyện đó anh ta cho là quan trọng không?

- Trước thì không... Nay có thể lắm... Em không rõ.

- Nếu cô mất luôn anh ta thì sao?

Nancy im lặng, không nói gì, chỉ nhắm mắt lại một lúc. Faye Allison lại hỏi:

- Nancy, rất có thể là anh ta không đối phó được với những chuyện xảy ra cho cộ Nhiều người đàn ông không can đảm như ta tưởng đâu!

- Em chẳng hiểu. Có thể là anh ấy chờ cho mọi việc xong xuôi hẳn rồi mới tính.

- Cô không giận anh ta à? Lúc cô cần anh ta sao anh ta không đến?

Nancy thở dài rồi mới nói:

- Em cũng chẳng hiểu. Em có suy nghĩ điều đó, nhưng không hiểu nổi.

- Thì chỉ có thời gian mới trả lời được. Chuyện bây giờ là cô cảm thấy thế nào. Cô, với con người mới của cô đấy. Cô có thích không? Hay sợ? Hay giận dỗi thấy mình khác trước, hay nhẹ nhõm trong lòng thấy mình có khuôn mặt mới, bàn tay mới?

- Tất cả điều chị nói đó em đều cảm thấy cả!

Faye cười lớn vì sự thành thật của Nancỵ Nancy nói tiếp:

- Nói thật với chị. Em cũng sợ lắm. Chị cứ tưởng tượng sau gần hai mươi năm, soi gương thấy mình thành một người khác! Lạy Chúa, phải nói là dị kỳ, biến đổi kỳ lạ!

- Cô thường nghĩ đến gì nhất?

- Nói thật nhá?

- Dĩ nhiên!

- Đến Michael. Đôi khi đến Peter. Nhưng thường là nghĩ đến Michael.

- Cô có thấy yêu Peter không?

Câu hỏi này là của bà bác sĩ Allison, chứ không phải của nàng Faye Allison. Rất tự nhiên. Faye chỉ nghĩ đến bệnh nhân Nancỵ Nhưng Nancy trả lời:

- Không. Em không thể yêu Peter. ông ta là người tốt, là bạn tốt. ông ta cũng tựa như một người cha tuyệt vời của em. ông cho em quà luôn. Nhưng... em yêu Michael thôi.

- Tốt, để xem lại chuyện gì sẽ xảy đến!

Faye nhìn đồng hồ tay và ngạc nhiên thấy đã nói chuyện với Nancy hơn ba tiếng đồng hồ. Bây giờ đã quá bảy giờ. Cô ta vội bảo:

- Lạy Chúa! Cô biết mấy giờ rồi không?

Và Faye đứng dậy. Nancy nói:

- Chị có trở lại với em không? ông Peter nói thật đúng, chị là một phụ nữ rất đặc biệt.

- Cám ơn. Tôi sẽ trở lại với cộ Peter muốn là tôi đều đặn đến đây với cộ Cô thấy thế nào?

- Em nghĩ là có người để nói chuyện như hôm nay thì thật tuyệt quá.

- Tôi không thể hứa là sẽ nói chuyện cả ba tiếng đồng hồ như hôm nay đâu.

Cả hai cùng cười. Nancy đứng dậy tiễn Faye ra cửa.

Faye quay lại hỏi:

- Mỗi tuần ba lần, mỗi lần một tiếng đồng hồ, được chưa? Và chúng ta sẽ ngồi riêng nói chuyện với nhau, không có ai khác. Được không?

- Vậy thì tuyệt quá!

Hai người bắt tay, và Nancy ngạc nhiên thấy mình rất nôn nóng chờ tới buổi gặp mặt với Faye.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.