Lôi Khiếu Thiên kéo ông ta lại lần nữa nhưng không làm ông ta ngã, lạnh lùng nói, "Không muốn sống thì ông cứ vào đó nữa đi."
Lôi Triển Lâm sửng sốt rồi ngạc nhiên nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Cháu đang quan tâm tới chú?"
"Tôi không có chú." Trước khi làm rõ ràng mọi chuyện thì anh không muốn nhìn thấy ông ta chết trước mặt mình.
Lôi Triển Lâm cười tự giễu, dường như đã sớm biết đáp án mà anh sẽ nói.
Ông quay lại nhìn quan tài, "Không phải cậu tò mò vì cái gì tôi đến đây
ư? Chính vì nó đấy."
"Tôi chỉ muốn biết năm đó ba tôi đã nói với ông cái gì?"
Lôi Triển Lâm khẽ lay động nhưng sau đó bình tĩnh lại, anh mắt rời rạc mà cũng mê man nhớ về quá khứ...
Đường Kiến Tâm lấy cùi chỏ chọc vào Lôi Trảm Thiên còn đang ngẩn người,
hất hất đầu tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, "Bọn họ đang làm gì vậy? Không phải
các anh rất hận Lôi Triển Lâm sao?"
Lôi Trảm Thiên vẫn còn nằm trong hồi ức đau khổ, lắc đầu, cái gì cũng
không biết. Đường Kiến Tâm mặt lạnh xuống, nhìn sang Đế Văn, Chris, "Hai
anh em bọn họ bị cái gì vậy?"
Thẩm Dương Kỳ im lặng nhìn mọi chuyện mà không có chen vào, vào lúc đó
Đế Văn bước đến cạnh Đường Kiến Tâm, "Đây là chuyện cũ gia đình lão đại,
năm đó xảy ra những việc gì chỉ có một mình Lôi Triển Lâm biết. Mấy năm
nay, lão đại cho Lôi Triển Lâm sắc mặt, lần nào cũng giữ lại mạng cho
ông ta chính vì muốn chính miệng ông ta nói ra chuyện ấy."
"Không phải quá đơn giản ư, cứ bắt người rồi dùng thủ đoạn thì ông ta còn có thể không nói?"
"Không giống đâu chị dâu, em còn chưa thấy người nào có thể nhịn được
như Lôi Triển Lâm, năm thứ hai sau khi bố lão đại mất thì lão đại bắt
đầu trả thù, cuối cùng làm cho Lôi Triển Lâm không thể làm người được
nữa, nhưng ông ta không hé răng nửa lời với chuyện kia, thậm chí còn
không trách lão đại..."
Đường Kiến Tâm kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên, Lôi Triển Lâm, rất tự
nhiên dời mắt tới vùng tam giác của Lôi Triển Lâm, trong lòng dâng lên
sóng to gió lớn, "Khi đó anh ấy còn chưa tới mười tuổi?"
"Năm tuổi."
Đường Kiến Tâm phun bắn, anh đó Lôi Khiếu Thiên, bé tí đã tàn nhẫn thế
hả, "Không được, sau khi về tôi phải để Mông Mông cách xa anh ta, anh ta
căn bản không phải là người."
Năm tuổi có thể cắt "lão nhị" của người ta, con mẹ nó mới đầu gặp nhau anh còn dám mắng tôi.
Đế Văn không nhẹ nhõm được như Đường Kiến Tâm, đầu lông mày như bị níu
chặt lại, bước tới bên cạnh Lôi Trảm Thiên vỗ vai anh ta, "Trảm, đừng
suy nghĩ nữa, nếu quả thật là ông ta thì anh nên vui vẻ mới đúng."
Chí ít chú của anh không phải kẻ xấu.
Khóe mắt Lôi Trảm Thiên ẩm ướt, yết hầu nhấp nhô, muốn nói mà lại không
phát ra được một lời, bởi vì mặc kệ anh nói thế nào thì bọn họ cũng
không hiểu được tâm tình của anh. Lôi Triển Lâm nói đúng, nếu không phải
lúc ở Nghi Thành có ông ta giúp đỡ thì anh căn bản không còn đứng được ở
đây.
Thẩm Dương Kỳ chạy đến cạnh Lôi Khiếu Thiên nói với Lôi Triển Lâm, "Lôi
Triển Lâm, ông cũng tới tận đây rồi, cũng có thể nói ra chuyện năm đó,
vì sao ông lại giết cậu?"
Đúng vậy, đáp án này mọi người đều muốn biết, ngay cả người ngoài là
Đường Kiến Tâm cũng thấy hiếu kỳ, kéo Lôi Trảm Thiên đi qua cầu gỗ tới
chỗ Lôi Khiếu Thiên.
"Chuyện gì ư?" Ánh mắt Lôi Triển Lâm mơ hồ mang theo sự thống khổ, hai
tay ôm lấy đầu lọt vào hồi ức điên cuồng, khuôn mặt thoáng hiện lên tang
thương khiến ông ta thoạt nhìn già đi hơn chục tuổi...
Lôi Khiếu Thiên mím môi, Lôi Trảm Thiên phức tạp nhìn Lôi Triển Lâm từ
từ ngồi xuống, chỉ có anh hiểu chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ở
Nghi Thành. Không một ai lên tiếng, chỉ có Lôi Triển Lâm bi thương kể
lại.
"Chuyện năm đó thật là nực cười, không biết Hắc Ưng từ đâu biết tin về
bí mật của Lôi gia, "câu đố Hoàng Lăng" cùng "nước thánh thần kì" làm
hắn ta nổi tham niệm muốn một mình vào Hoàng Lăng chiếm bảo tàng. Những
thứ đó có ai mà không động tâm, không ham mê? Hắc Ưng thu mua toàn bộ
người của Ám Minh để đoạt đống tài phú này, anh hai vừa nhận được tin
liền muốn đi ngăn cản, chỉ tiếc Hắc Ưng sớm có lòng làm phản thì sao
nghe anh hai được? Đêm đó, lúc 19h, con mẹ nó tôi vĩnh viễn không quên
được. Hắc Ưng trộm Ưng Giới dựa vào Ám Minh, chuẩn bị ban đêm sẽ bắt đầu
xâm nhập Hoàng Lăng, anh hai muốn dẫn một tổ đi giết hắn mà tôi không
đồng ý, người nhà họ Lôi đều biết Âm Sơn nguy hiểm thế nào, nếu không có
bản đồ trong tay tôi thì anh hai căn bản không vào được, anh hai bảo
tôi đưa bản đồ, tôi thà chết chứ không chịu. Tôi không muốn thấy anh ấy
gặp nguy hiểm."
"Vì tên phản đồ mà mạo hiểm thật không đáng giá, nhưng anh hai nói gì
cũng phải đi, cuối cùng chúng tôi tan rã trong không vui, tôi tưởng anh
hai chỉ tức giận với tôi mà bỏ ra ngoài, đến khi Tiêu Tiêu chạy vào
phòng nói anh ấy đi giết Hắc Ưng tôi mới biết sự việc nghiêm trọng."
"Lúc chạy đến biệt thự tư nhân của Hắc Ưng thì nơi đó đã giao chiến rồi,
giết chóc khắp nơi, trước mắt rừng rực lửa cháy, may là dù bên phía Hắc
Ưng có đủ đạn dược nhưng người của Lôi gia cũng không phải ăn hại, hai
phe chiến đấu kịch liệt, đúng lúc này tôi không thấy anh hai đâu, lục
tung cả căn biệt thự cũng không tìm thấy người, cuối cùng sau khi thấy
Hắc Ưng chết ở biệt thự, thấy ai cũng hỏi có thấy anh tôi đâu không, bọn
họ đều nói không có, tôi như con ruồi không đầu hoảng sợ chạy về nhà."
"Tôi tưởng anh hai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ha ha, nhưng khi về
đến nhà, các cậu đoán xem tôi thấy gì? Anh tôi, người anh trai mà tôi
tưởng đã xảy ra chuyện không ngờ đoan chính ngồi ở phòng khách, căn
phòng im ắng đến đáng sợ, tôi gặp anh như thấy được chúa cứu thế liền
vội chạy tới."
"Bị sự xuất hiện của anh hai làm tôi quá vui mừng, đến nỗi quên mất ánh
mắt anh ấy có điều gì đó bất thường, mãi tới khi anh hai hét lên bảo tôi
đi, dẫn cả Tiêu Tiêu đi nữa. Nháy mắt ấy tôi liền ngu ngốc, anh hai
đứng dậy, khắp người đầy máu, là máu của người khác, xác thực mà nói đó
là máu của người nhà Lôi gia, tôi chạy đi xem, tất cả người Lôi gia ở
sân sau, bảo tiêu, người giúp việc đều bị cắt cổ, thi thể xếp chồng lên
nhau, ai thấy cũng sợ hãi..."
Lôi Khiếu Thiên hoàn toàn ngơ ngác, mỗi một câu nói của Lôi Triển Lâm,
sắc mặt anh lại trắng bệch đi một phần, Lôi Trảm Thiên cũng không tốt gì
hơn.
"Khi tôi quay về phòng khách liền thấy anh hai run rẩy cầm súng chỉ vào
tim mình, tôi chưa từng thấy nét mặt nào thống khổ mà lại dường như có
cả vui vẻ đó của anh, cơ hồ là theo bản năng lao tới đoạt lấy súng trong
tay anh ấy, anh ấy cầu xin tôi, người anh tôi yêu quý nhất thống khổ
quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi giải thoát cho anh ấy. Tôi sợ đến choáng
váng, súng rơi xuống đất, lúc này mới trông thấy những nơi trên người
anh hai có thể thấy được đều đang nổi gân xanh."
"Tôi xé áo anh ra, quả nhiên ngay giữa ngực anh ấy đỏ sậm, mạch máu như
những con giun đang chui ra khỏi người anh ấy, tôi không biết là chuyện
gì, lay anh ấy muốn hỏi ra chuyện làm sao? Nhưng cậu đoán xem anh ấy trả
lời tôi thế nào?"
Lôi Triển Lâm cười mà lệ chảy xuống làm Lôi Trảm Thiên rung động. Anh
nhỏ hơn Lôi Khiếu Thiên vài tuổi, từ nhỏ sống ở Lôi gia lâu hơn Lôi
Khiếu Thiên nên tiếp xúc với Lôi Triển Lâm cũng tương đối nhiều, anh
chưa bao giờ biết một người ngạo mạn ghê tởm như thế cũng có ngày rơi
lệ.
Vậy là bọn họ đều sai lầm ư?
Phải không?
"Anh nói, đây là "nước thánh thần kì", Hắc Ưng đã trộm cả Ưng Giới và
"nước thánh" ra ngoài. Khi anh hai nổ súng giết Hắc Ưng thì đồng thời
hắn ta cũng hất hết "nước thánh" không sót giọt nào lên người anh, lúc
đó anh hai ở trong phòng Hắc Ưng, đằng sau là cái giường nên căn bản
không có chỗ trốn, còn Hắc Ưng bị đạn bắn rơi từ trên lầu hai xuống..."
"Biết "nước thánh" là gì không? Chắc người nhà họ Lôi không ai không
biết chứ? Ha ha, lão thái gia của lão thái gia nhà họ Lôi đổi hai viên
bảo thạch mang về một lọ thuốc độc, loại độc dược do bảy mươi hai loại
độc thảo độc trùng luyện chế có thể giết chết người, để rồi người họ Lôi
chúng ta làm gì? Ai ai cũng coi nó là bảo vật thờ phụng, bỏ vào tủ sát,
còn tăng ba lớp khóa, ha ha..."
"Vô tri, ngu xuẩn, toàn bộ đều khốn kiếp, thứ độc ấy chỉ cần gặp máu sẽ
đi vào nội tạng, ăn mòn các bộ phận, nó sẽ không làm anh chết ngay mà sẽ
phải chịu sự dày vò không phải dành cho người trong hai tiếng, khi đó
tôi không tin đó là thuốc độc, muốn đưa anh hai tới bệnh viện nhưng anh
ấy lại không cho tôi tới gần, còn tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy
chịu đựng sự thống khổ dày vò... Anh ấy cầu xin tôi giúp, chỉ cần một
phát súng, chỉ cần một phát như vậy thôi anh ấy sẽ không cần phải chịu
đau đớn sống không bằng chết ấy nữa."
"Một súng giống như vậy." Lôi Triển Lâm giơ tay lên làm ra động tác nổ
súng, "Pằng, anh ấy không còn đau khổ, người cứng đờ, ánh mắt đó cả đời
này tôi không cách nào hiểu nổi."
Anh, anh có biết hơn hai mươi năm qua em không có một ngày nào được ngon
giấc, mỗi khi nhắm mắt lại, tiếng súng xuyên thấu trái tim anh luôn
vang lên hành hạ em, nếu không phải năm đó em cũng dính phải máu anh,
nếu không phải vì biết con trai Hắc Ưng chưa chết, nếu không phải vì
không đành lòng nhìn cuộc đời Khiếu Thiên và Trảm Thiên bị hủy hoại...
Em đã sớm ngã xuống rồi!
Từng giọt lệ rơi xuống lòng bàn tay, cả người ông ta như con diều đứt
dây, thần sắc buông lỏng. Nói ra cũng tốt, chí ít lúc này ông ta không
còn gì úy kỵ để nói ra...
"Không thể nào, ông nói dối." Lôi Trảm Thiên hét lên, "Là chính ông đã giết bố tôi, không phải nguyên nhân này, không phải."
Đường Kiến Tâm có chút lo lắng nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, lập tức thở
dài một tiếng, quả nhiên, anh cũng không chấp nhận được sự thật này
sao?
"Nói dối, tôi cũng mong đó đều là lời bịa đặt, không có những thứ đáng
chết ấy." Nếu chúng không tồn tại, anh hai cũng không phải chết.
"Vậy ông đã biết Tần Chính là con trai Hắc Ưng, biết hắn ta muốn trả thù
anh họ, vì sao ông còn giúp hắn?" Thẩm Dương Kỳ tốt hơn hai anh em bọn
họ nhiều, ít nhất là không đến nỗi mất lý trí.
"Nếu lời ông nói là thật, vậy sao phải gạt mẹ tôi, còn muốn vào Hoàng
Lăng? Lẽ nào ông không biết đặc thù của Hoàng Lăng? Đã vào đây rồi thì
cả đời cũng không ra được."
Từng câu hỏi nện lên Lôi Triển Lâm, nhưng ông ta cười nhạt đứng dậy,
"Đương nhiên tôi biết, bản đồ trong tay các cậu chính là từ chỗ tôi, năm
đó tôi đã lén đưa nó cho Tiêu Tiêu."
Thẩm Dương Kỳ lần này cũng bị Lôi Triển Lâm làm cho hồ đồ, hóa ra những
thứ ấy đều do ông ta an bài, nhưng tại sao phải vậy? Nếu nói chỉ vì tiền
thì rất đơn giản, ông ta có bản đồ, bằng với thủ đoạn của ông ta thì
lấy đi hai viên bảo thạch cũng rất đơn giản cơ mà?
Lôi Triển Lâm không nhìn đến bọn họ, đá văng hàng rào trúc, bình tĩnh chậm rãi bước đến chỗ quan tài.
Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên còn đang tiêu hóa lời của ông ta, Đường Kiến
Tâm dõi theo Lôi Triển Lâm, hai chiếc quan tài nằm song song trong một
chiếc quan tài rất lớn trông như một gian phòng nhỏ, đừng nói một người
nằm, cho dù mười người nằm trong đó cũng dư dả.
Chiếc quan tài có màu vàng kim, bốn góc vểnh lên, nửa phần trước là bức
tranh mặt trời, nửa phần sau là mặt trăng. Bên dưới là một đóa sen
nghiêng một bên trông như một cái lưỡi liềm...
Đường Kiến Tâm nhíu mày, không hiểu nó có ý gì.
Lôi Triển Lâm cẩn thận bước qua khu vực cát đá nguy hiểm, tìm kiếm đường
đến khu vực quan tài ở giữa, Đường Kiến Tâm đẩy Lôi Khiếu Thiên cùng đi
theo.
Lôi Khiếu Thiên vẫn không có biểu tình gì, ngoại trừ vẻ mặt băng lãnh
thì không còn trắng bệch nữa, "Trong này có gì, sao phải cần một chiếc
quan tài lớn như vậy?"
Thẩm Dương Kỳ theo sau Lôi Triển Lâm đi tới chỗ quan tài, "Lôi Triển
Lâm, ông nói còn êm tai hơn hát, bây giờ lộ ra bản tính rồi chứ gì? Ông
vào Hoàng Lăng còn không phải vì quan tài này hay sao?"
Lôi Triển Lâm ngồi xuống chỗ hoa sen, không để ý tới lời Thẩm Dương Kỳ,
chỉ đè mạnh lên phần trung tâm đóa hoa rồi sau đó sờ lên chuôi lưỡi
liềm...
Đế Văn ngạc nhiên không biết ông ta làm gì liền kéo Chris tới bên cạnh
Thẩm Dương Kỳ rồi qua góc đối diện anh ta, còn Lôi Trảm Thiên khi thấy
hai tay Lôi Triển Lâm đặt trên bức tranh mặt trời và mặt trăng thì cũng
di động tới góc đối diện Lôi Triển Lâm, cứ như vậy vừa vặn tạo thành
hình tứ giác.
Lôi Trảm Thiên bước tới là vì anh trông thấy Lôi Triển Lâm lại có thể biết được cách mở quan tài...
Lôi Khiếu Thiên và Đường Kiến Tâm đứng ở bên ngoài nhìn theo động tác
của bọn họ, Đế Văn, Chris ngoài theo dõi động tác của Lôi Triển Lâm ra
thì còn ngồi xuống quan sát nghiên cứu xem quan tài này có gì đặc biệt.
Đường Kiến Tâm nhỏ giọng hỏi, "Anh tin lời ông ta nói?"
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, nói thật, lE+quYd0n anh thực không có để tâm gì
với Lôi Triển Lâm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, có những điều
ông ta nói đúng.
Ông ta chưa từng nghĩ tới việc lấy đi mạng sống của anh em bọn họ, cho
dù biểu hiện bên ngoài của ông ta có cuồng vọng hận ý hay trơ trẽn tới
mức nào...
"Nếu ông ta nói thật, tôi rất hiếu kỳ, ông ta biết rõ sự phân bố của Hoàng Lăng, sao còn dẫn Tần Chính đi vào tử môn?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, không thể không nói anh cũng có chút hỗn loạn.
Cạch cạch cạch...
Tiếng động do vật nặng bị đẩy ra, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm nhìn lại hướng Lôi Triển Lâm...
Có lẽ cơ quan đã mở ra, Lôi Triển Lâm đứng dậy, nắp quan tài hé ra từng
chút, một góc lộ ra ngẫu nhiên có khói bụi bay lên... Ai nấy đều kinh
ngạc mở to mắt nhìn cảnh tượng này...
Chris không kịp chờ đợi đi tới chỗ Thẩm Dương Kỳ, bởi vì nơi khởi động ấy bắt đầu ở chỗ của anh ta...
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, cứ có dự cảm xấu, nhất là khi Chris chạy đi, ánh mắt lóe lên quay lại nhìn sắc mặt Lôi Triển Lâm.
Chợt, thấy Lôi Triển Lâm biến sắc, hét lên với Chris, "Khốn kiếp, quay về."
Chris bị ông ta hét làm cho ngẩn người, bên tai vang lên những tiếng kêu hoảng sợ của mấy huynh đệ...
"Chris, ngồi xuống!"
"Lộn người về trước đi."
Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn cùng hô lên, Chris còn chưa kịp phản ứng thì một lực đã kéo kéo anh ta đến bên cạnh...
"Phập phập phập."
Những tiếng lợi kiếm xuyên thấu quan tài không ngừng vang lên, Chris
ngây ngốc nhìn ra sau, mặt liền trắng bệch, chết tiệt, trên mặt đất
chẳng biết thế nào lộ ra những mũi nhọn sắc bén, cạnh bên của quan tài
cũng cắm hơn chục thiết trùy (rìu sắt)...
"Ai cho anh chạy loạn hả, ngu xuẩn." Lôi Triển Lâm trừng mắt với Chris,
tất nhiên về tuổi tác thì ông ta lớn nhất, mọi người trong đây đều rõ
ràng, sau khi quan tài mở ra thì cơ quan của gian phòng cũng bắt đầu
khởi động, ít nhiều gì cũng che dấu phong mang, cho nên mỗi người bọn họ
bất cứ lúc nào cũng có thể chết, dù vậy vẫn phải mở to mắt cẩn thận
từng chút một...
Lần này không ai phản bác Lôi Triển Lâm, mọi người nhìn chằm chằm vào
Chris, lòng bàn tay Lôi Trảm Thiên vừa kéo Chris bám đầy mồ hôi, thấy
Chris không sao thì lại hận không đá anh ta ra kia, cho anh ta biến
thành con nhím. Cả người anh bốc hỏa, tên ngu ngốc này, chạy cái gì mà
chạy?
Đường Kiến Tâm thở phào nhẹ nhõm, còn may Lôi Trảm Thiên nhanh tay, bằng
không Chris mà nghe theo ai thì bây giờ chắc không chết thì cũng mất
nửa cái mạng.
Nắp quan tài tiếp tục mở, Lôi Triển Lâm lạnh giọng nhắc nhở, "Người đời
trước đã từng nói là có giải dược của "nước thánh thần kì", sau khi nắp
quan tài mở ra hoàn toàn, các cậu đều đứng yên đấy, bên trong có..."
"Ầm ầm!"
Lôi Triển Lâm còn chưa nói xong thì mặt đất đã run rẩy, bảy người theo
tiếng ầm ầm lắc lư hai cái, mấy người Lôi Triển Lâm giữ lấy quan tài ổn
định cơ thể, Đường Kiến Tâm thì bị Lôi Khiếu Thiên ôm luôn vào trong
ngực...
"Chuyện gì vậy?"
Năm giây sau thì mọi thứ trở lại như thường. Thẩm Dương Kỳ nhìn về phía
Lôi Triển Lâm, ở đây chỉ có một mình ông ta khả nghi, dĩ nhiên cũng chỉ
có ông ta biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Vì sao Hoàng Lăng đang yên lành lại chấn động.
"Ầm ầm!"
Lôi Triển Lâm đang định trả lời, không ngờ mặt đất lại rung chuyển lần
nữa, lần này hiển nhiên còn mạnh hơn so với lần trước, cát đá ở một góc
thạch bích đã bắt đầu rơi xuống...
Đường Kiến Tâm nắm tay Lôi Khiếu Thiên, tay kia giữ hàng rào trúc, hàng
lông mày nhíu chặt, "Không tốt, vừa rồi Chris đã chạm vào thứ gì đó
không nên chạm."
Lôi Khiếu Thiên ngước mắt lên nhìn Chris...
"Ầm ầm."
Lại thêm tiếng nữa còn mạnh hơn, mọi người nhìn nhau, Lôi Triển Lâm đột
nhiên quát to, "Không tốt, Tần Chính còn chưa sử dụng hết thực lực,
quyết định đồng quy vu tận, đi mau."