Tạm Biệt, Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 15: Cúp học




Nếu sớm biết như vậy thì cứ mặc xác hắn say chết luôn, tuyệt đối không phí lòng tốt làm gì….

Nhưng tiền cũng không mua được nếu như. Dựa tường hồi lâu mới thấy khoẻ hơn. Sau đó ta đưa ra kết luận, ta không hợp làm người tốt, thi thoảng làm một lần thì lại bị cắn cho một cái.

Nguyền rủa, nguyền rủa, không ngừng nguyền rủa hắn. Vẫn tức không thôi….. tức đến phát run. Kim Thế Di, ngươi chỉ may mắn có lần này thôi, nếu còn mượn rựu giả điên, chớ trách ta rút da lột gân, dùng hết thủ đoạn tồi tệ với ngươi.

Đi được hai bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy một gian phòng khép hờ, trước cửa có một chậu hoa lan. Phòng của Tần Thi…. Hắn được ngủ ngon lành khiến trong lòng ta dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, nếu không phải hắn bỏ mặc không quản thì ta cũng sẽ không chật vật nhường này.

Không chút đắn đo, một cước đạp tung cửa phòng. Thật yên tĩnh, thơm quá. Phòng của tên này sao lại thơm như vậy? Xộc thẳng vào trong, ta liền ngơ ngẩn. Trong nháy mắt khi ta đạp cửa xông vào thì Tần Thi đã bắt lấy ngoại bào treo bên cạnh trùm lên nữ tử sau lưng, híp mắt nhìn ra.

Hắn đã thay một kiện áo khoác lụa trắng xen lẫn màu xanh ngọc, bên trên đầy những vết son màu hồng, trượt hẳn một bên vai, để lộ ra làn da trắng nõn mềm mịn còn hơn cả nữ tử.

Đại ca, ta biết ngươi không phải người tốt lành gì, chỉ là trời còn chưa tối, mọi người còn chưa buồn ngủ….. ngươi thế này cũng quá là….. đó đó…..

Tần Thi cũng coi như bình tĩnh, tự kéo ghế ngồi xuống. Ta liếc nhìn thiếu nữ trên giường, xinh đẹp như hoa, ôn nhu như nước, đang cụp mắt cúi đầu, tựa hồ bị ta doạ sợ. Ta hơi chột dạ, lập tức cường điệu, “Ngươi không khoá cửa.”

Tần Thi ung dung nói: “Cô cũng không gõ cửa.”

“Ai nói?” giữ vững lập trường nói bướng. “Rõ ràng là ta có gõ cửa, là ngươi làm chuyện bậy bạ còn không thèm đóng cửa, vừa gõ thì cửa đã bật ra, sao có thể trách ta?”

Tần Thi liếc xéo ta, mỉm cười: “A, hoá ra Lệ cô nương có thói quen dùng chân để gõ cửa..”

Mặt ta trắng như cắt….. Thương thay cho hắn, nằm trong noãn ngọc ôn hương, còn có thể chú ý xem ta dùng cách gì để mở cửa. Kẻ không bình thường luôn có điểm nào đó không bình thường…

Lạnh mặt, muốn túm hắn đứng lên khỏi ghế. Nhưng kẹt một nỗi chiều cao có hạn, động tác làm dù có mô có dạng, nhưng lại chẳng có tí khí thế gì – Ta ngẩng đầu lên, miễn cưỡng lắm cũng chỉ tới cằm hắn…. hắn cũng chẳng lấy làm phật ý. Ta ngẫm nghĩ, mới đẩy hắn ra khỏi phòng. Lúc này hắn mới lộ vẻ cười khổ,

“Cô làm gì đấy?”

“Có kẻ say khướt rồi”, ta tủm tỉm nói, “Ngươi là chủ nhà, nên tới chiếu cố khách nhân -”

“Say á?” mắt hắn loé lên, thở dài “Cô cho là hắn ta say thật sao?” Ta thu lại nụ cười, nhướng mày lên, cười lạnh ba tiếng, “Đấy là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta -” sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, nhốt hắn ở bên ngoài. Ung dung đi vào, ngồi xuống chỗ của Tần Thi, ngó trái ngó phải, vô cùng thoả mãn. Gian phòng này quả nhiên rất lịch sự tao nhã.

Tân Thi đứng bên ngoài than ngắn thở dài, “Ê -”

“Hửm?”

Nhỏ giọng. “Đây là phòng của ta.”

“Ừ.”

Bên ngoài im lặng cả buổi trời, sau đó vang lên tiếng thở dài của Tần Thi, tiếp đó là tiếng bước chân đi xa dần.

Ta vội kêu lên, “Đ\ợi đã, đợi đã, – quay lại đây đã -”

Nhân phẩm tên này không tốt, nhưng khinh công lại vào hàng nhất tuyệt, lời còn chưa dứt, thanh âm của hắn đã vang lên ở bên ngoài. “Còn chuyện gì nữa?”

“Ta muốn nói là tối nay ta ngủ ở đây, ngươi không cần quay lại chỗ này nữa.”

Bên ngoài im lặng thêm một chốc…. sau đó hắn nói vẻ buồn bã. “Vậy ta ngủ ở đâu?” Ta nháy mắt vài cái. “Cái tửu lâu lớn như vậy, ngủ ở đâu mà chẳng được, ngươi thích thì cứ ngủ chung với tên say rượu kia cũng không ai phản đối – ” chờ hắn đi một đoạn ngắn, ta ngáp một cái, “Đợi đã -”

Bên ngoài không ai đáp, nhưng ta biết hắn đang đứng trước cửa. Lại cố cao giọng, “Tần Thi-” quả nhiên thanh âm uể oải của hắn vọng vào, “Nghe đây.”

Ta cười vẻ vô tội, “À, xin lỗi, ta chỉ muốn hỏi ngươi là trong phòng này có trà không?”

Bò lên giường, gom đống áo quần vương vãi trên đất cho tiểu cô nương kia. Tận lực nặn ra nụ cười thân thiện nhất. Tiểu cô nương kia đỏ mặt lên tiếng, “cảm ơn.” Thanh âm non nớt, ta hỏi, “Cô bao nhiêu tuổi? tên gọi là gì?” Tiểu cô nương kia nhỏ giọng nói, “Ta là Giác Lang, mười sáu tuổi.”

Mười sáu tuổi? Lại khinh bỉ tên cầm thú kia thêm lần nữa…. Ngươi xem hành vi của ngươi có tương xứng với gương mặt kia hay khôn? Nhìn nàng luống cuống mặc áo quần, đột nhiên nảy sinh lòng thương mến, vươn tay, giúp nàng cài nút tắt phía sau. Lúc bằng tuổi nàng bây giờ, ta không rảnh để điểm trang son phấn, cũng không có giường êm nệm ấm, mà còn đang trên con đường giết người để kiếm sống, đột nhiên cảm thấy hơi cảm thấy, giống như có thứ mềm yếu nào đó bị khơi dậy. Vuốt tóc của nàng, đây cũng là một đứa trẻ bất hạnh, lưu lạc tới tận bước này. Cười khẽ, cầm lấy tay của nàng, kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Ta chải đầu giúp muội.”

———————————————————————–

Nàng nhìn ta với vẻ thụ sủng nhược kinh. Mái tóc mềm mại của nàng khiến ta thở dài. Tay cũng dịu dàng hơn, nhịn không được liền hỏi, “Muội có yêu tên kia không?”

Nàng nhìn ta mơ hô, đôi mắt long lánh trong suốt, không mang theo vẻ đau lòng gì. Thở dài, “Muội biết thích là gì không?” Nhìn dáng vẻ này, hẳn là cũng không biết.

Ta chải tóc nàng rồi bới lên, thả một lọn tóc rủ xuống, ngồi xổm xuống, đối mặt với nàng. “Muội nhớ nhé, sau này hắn còn tới nữa thì muội không được cho phép hắn làm gì cả, có một vài chuyện, chỉ với người mình yêu mến thì mới ——” Nàng nháy mắt vài cái. “Tỷ nói công tử người không thích muội sao? Vậy sao người còn tới tìm muội?”

Tần Thi ngươi là tên khốn kiêp! Nhồi nhét những suy nghĩ gì cho người ta vậy hả, đứa trẻ ngoan ngoãn cũng bị ngươi dạy thành hư… Cố nén giận, “Nam nhân không giống nữ nhân, dù là không thích thì cũng có thể tới tìm muội ——” Vừa nói ra, lại nhớ tới chuyện ban nãy trong phòng Kim Thế Di, không khỏi tức giận, liền giận cá chém thớt, “Bắt đầu từ ngày mai muội tới phòng tỷ mà ngủ cùng Thu Bích, nếu hắn dám tới thì tỷ sẽ xử lý hắn cho muội!”

Tiểu cô nương chớp mắt như thể vẫn còn điều muốn hỏi, ta cũng cảm thấy đau đầu không thôi, nửa đẩy nửa xô lén đẩy nàng tới giường, kín đáo đưa nàng một cái chăn, mền, tự mình thì lấy một cái khác cuộn lại nằm ngủ. Nàng nằm phía sau cả buổi không nói năng gì, hồi lâu sau đột nhiên lại thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có người thương chưa?”

Im lặng một hồi. Cuộn chặt chăn, trở mình, vẫn hơi lạnh, hơi nhích lại phía kia, “Đã không còn nữa, không mau ngủ đi….”

Bữa điểm tâm hôm sau vô cùng quỷ dị. Sáng sớm ta dẫn giác lang trở lại phòng của mình, lại nghĩ tới trận đụng độ giữa Tần Thi và Kim Thế Di ngày hôm qua —— chậc, tin là cả hai tên chẳng ai yên ổn, tốt nhất là đánh một trận, đánh đến lưỡng bại câu thương lại càng hay….. đẩy cửa phòng ra, ta lập tức quay người đi ra ngoài, cơ hồ đụng trúng giác lang đi phía sau. Nhìn xung quanh, đúng rồi mà, đây là phòng của ta, Thu Bích còn đứng ở bên trong, chỉ là mặt mày trắng bệch. Đau đầu không thôi, chỉ vào hai tên nam nhân đang ngồi đối mặt hết sức hoà bình kia, “Sao các ngươi lại ở đây?”

Khí sắc của Tần Thi rất tốt, mỉm cười nói, “Tới ăn cơm với cô.” Ta nhìn tên Kim Thế Di ngồi bên kia, vẻ mặt của hắn cũng cực kỳ tự nhiên, xem ra là hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì. Không khỏi cảm thấy chán nản, “Ta có tay có chân, cần gì các ngươi tới giúp ta ăn?”

(Chỗ này kiểu như tg chơi chữ)

Tuy là nói vậy, nhưng cơm vẫn phải ăn. Hai người kia rất có xu thế kiểu như không thấy ta ăn cơm thì tuyệt không để yên. Ta không muốn ngồi giữa hai tên này. Muốn gọi Thu Bích và Giác Lang ngồi cùng thì lại phát hiện hai tiểu nha đầu đó đã chạy đâu mất tự lúc nào. Đành vậy ——

Điểm tâm sáng rất quan trọng, nhưng hai tên này ngồi nhìn một bên, kiểu gì cũng nuốt không trôi. “Sao các người không ăn?”

“Bọn ta đã ăn rồi” Thế Di mỉm cười nói, “Bây giờ là xem nàng ăn.”

Ý là ta ăn, còn các người ngồi xem? Ta nổi giận, “Ăn cơm thì có gì mà xem?” Hai tên kia đều im thin thít. Thôi vậy, ta ăn mặc ta, các ngươi thích thì cứ việc xem. Ta nổi giận vung đũa, vừa gắp một con sứa muốn cho vào miệng.

Tần Thi ngồi bên cạnh giơ đũa chặn lại cực nhanh. Ta nhìn hắn, “Ngươi làm gì đấy?” Tần Thi cười vẻ vô tội, “Ta vừa nhớ ra, nàng phải kiêng ăn đồ lạnh, thứ này ăn nhiều sẽ không tốt cho kinh mạch.” Ta còn đang đờ người ra thì hắn lại vươn tay cầm chén trà nhỏ trước mặt của ta đổ đi, thay bằng chén trà của hắn. Lần này ta ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì, hắn nhìn ta đầy vẻ ôn nhu, ta nhìn mà da đầu run cả lên, lại nghe, “Bạch cúc tính mát, nàng bị nhiễm lạnh, vẫn nên uống canh táo đỏ quế viên là hơn ——” được rồi, chuyện này ta không rõ, năm đó ta chỉ nhờ vào một viên tục mệnh hoàn mà đi khắp thiên hạ, mấy chuyện y lý dưỡng sinh tuyệt không hiểu thứ gì. Thế Di ngồi cạnh cười nói, “Tần công tử quả nhiên ôn nhu săn sóc.” Tần Thi lập tức nói, “Nào có nào có, quá khen quá khen.”

Cả hai đều đang cười. Ta lại càng cảm thấy tình hình không đúng, nên cũng im lặng, thừa dịp bọn họ đối chọi với nhau, ta đẩy nhanh tốc độ ăn. Cảm thấy không ổn….. quả nhiên tiếp đó Thế Di quay sang nhìn ra, hỏi với vẻ chừng như rất quan tâm, “Môi có còn đau nữa không? Có muốn ta bôi thuốc cho nàng không?” Tay run lên…. Ngươi còn nhớ là đã cắn ta á! Sao mà không đau được chứ? Ngươi để ta cắn lại ngươi một cái thử thì biết? Chung quy là cũng không phải say rượu! Lấy ta làm trò đùa?

Thấy ta không đáp lời, hắn lại nói, “Mấy hôm nay có chuyện gì không vui sao? Ăn xong thì ta và nàng cùng đi dạo phố một chút, bộ y phục hôm qua bị nàng xé rách, hay là chọn giúp ta một bộ mới, được không?” Ta còn chưa kịp phản ứng, Tần Thi đã nheo mắt, nói: “Kim đại hiệp cẩn thận thật đấy.”

Thế Di thản nhiên cười, “Chuyện vặt ấy mà, thường thôi thường thôi.”

Ta không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, “Các ngươi cho ta ăn yên ổn có được không!” Cứu mạng đi, ăn một bữa điểm tâm thôi mà, có cần tới mức này hay không….

Ta không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, “Các ngươi cho ta ăn yên ổn có được không!” Cứu mạng đi, ăn một bữa điểm tâm mà thôi, có cần tới mức này hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.