Tâm Bệnh Là Em

Chương 24: Phu Nhân Trưởng Của Khương Gia






Edit: Subo

Một lần nữa nàng bị người của Tuệ Ngọc cung mang ra ngoài, nàng biết, kiếp nạn của mình, kỳ thật chưa hề chân chính qua đi.

Phó Thừa huy lệnh cho nàng quỳ gối ngoài Tuệ Ngọc cung, cho đến ngày mai khi Huệ phi giáng tội cho nàng mới thôi.

Cỗ kiệu đã ngừng ở ngoài cung, cung nữ đỡ Phó Thừa huy đang muốn lên kiệu, lại nghe thấy có tiếng bước chân người dồn dập chạy tới nơi này. Phó Thừa huy không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua.

Màu nguyệt bạch, chiếu vào trên người của người đang chạy tới, thì ra là một công công.

“Hoảng cái gì?” Bước chân nàng ta dừng lại, lông mày đẹp khẽ nhướn lên hỏi.

Người tới vội vàng hành lễ với nàng ta, trên mặt lại là một mảnh kinh hoảng: “Hồi nương nương, không tốt rồi, lãnh cung truyền ra ôn dịch! Nô tài vội vàng chạy tới để bẩm báo với Hoàng thượng việc này!”

Nghe nói là ôn dịch, Phó Thừa huy cũng khiếp sợ, một thân toát ra mồ hôi lạnh. Nàng ta cơ hồ theo bản năng thối lui nửa bước, sợ thái giám trước mặt từ lãnh cung bên kia lại đây, trên quần áo lây dính thứ không đồ vật sạch sẽ.

Thái giám kia không dừng lại, nâng bước vọt vào bên trong Tuệ Ngọc cung.

Hiện giờ trong lãnh cung, còn có mấy phế phi đang ở, cũng khó trách thái giám này vội vã muốn chạy tới hỏi ý kiến Hoàng đế như vậy.

Đôi mắt hạnh Phó Thừa huy vừa chuyển, nhanh chóng dừng ở trên người nữ tử đang quỳ trên mặt đất, chuyện vũ y đã chọc cho nàng ta không thoải mái. Hoàng đế cư nhiên ở trước mặt Huệ phi không lưu cho nàng ta một chút mặt mũi, nàng ta không phải hạ nhân, không cần phải lặng yên chịu khinh bỉ. Nàng có khí thế, có thể trút giận lên trên người khác.

Tỷ như, nàng.

Vũ y này do nàng là kẻ đầu sỏ gây tội làm hư.

Môi anh đào hé mở, nàng chỉ nhẹ giọng: “Hôm nay xảy ra chuyện, bổn cung cũng sẽ không phạt ngươi. Hiện giờ bổn cung nghĩ lãnh cung không đủ nhân thủ, ngươi đi lãnh cung hỗ trợ đi.”

Đôi tay đặt đầu gối không tự giác mà siết chặt, tốt cho Phó Thừa huy, nhanh như vậy đã bắt đầu quan báo tư thù.

Không có bất luận khúc chiết gì, cũng không sẽ có bất cứ kẻ nào tới thay nàng cầu tình.

Một lúc sau nàng bị đẩy vào đại môn lãnh cung, rất nhanh, Hoàng đế đã sai người phong tỏa nơi này. Thái y đã vội vàng rút khỏi, tùy thân mang đến mấy cái hòm thuốc cũng chưa kịp mang đi.

Ai cũng hiểu, ở nơi này, khả năng nhiễm ôn dịch rất lớn, đều biết sẽ ở lại ở chỗ này vĩnh viễn.

Nàng chậm rãi, đạp lên trên phiến đá xanh, cỏ xanh từ khe đá vươn ra cơ hồ cao đến đầu gối. Nàng không có tâm tư quan sát những thứ đó, trong không trung tiếng khóc đan xen nhau nơi nơi ai oán, cũng không biết từ nơi nào truyền tới.

Có cung nữ cùng thái giám chạy ra, chạy về phía cửa.

Thủ vệ cấm vệ quân mặt mỗi người như vô cảm, xông loạn ra, đều xử tử.

Trong lòng nàng không chút sợ hãi, thấy những hòm thuốc còn đang bình yên mà đặt trên bàn. Đi lên trước, giơ tay mở ra, dược vật bên trong mọi thứ đều đầy đủ. Nàng chỉ hơi cúi người, nhẹ nhàng ngửi, những loại thuốc trong hòm, đại để đều biết rõ ràng.

Bên tai, tựa như vang lên lời nói của sư phụ. Thầy thuốc mà ngay cả dược liệu cũng không phân biệt được, thì chỉ khiến bệnh nhân bị chết nhanh hơn thôi.

Nàng thất thần, tâm tư thả lỏng chút đã phát hiện có một người khác vào trong điện.

Người đến là một nữ tử, chỉ mặc một bộ y phục lụa mỏng, toàn thân trên dưới không thấy một chút trang sức nào. Trên mặt nàng ta, bởi vì bị nhiễm ôn dịch, đã có những vết màu đỏ đã bắt đầu lan ra.

Nàng không lui bước, chỉ cúi người hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an chủ tử.” Nàng không biết nàng ta là ai, chỉ có thể xác định, nữ tử trước mặt không phải là cung nữ.

Như vậy, ở trong lãnh cung chỉ có thể là một phế phi. Nhưng, cho dù là phế phi, nàng có thể vô lễ, lại không thể không xưng hô với nàng ta một tiếng “Chủ tử”.

Người tới nhẹ nhíu mi, cung nữ thái giám trong lãnh cung đã sớm chạy trốn hết nhưng từ thần sắc của nàng, không nhìn ra một tia kinh hoảng. Nơi đó ngược lại, có một sự thong dong bình tĩnh.

Nàng ta đi phía trước một bước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết y thuật?”

Không có phủ nhận chỉ gật đầu.

Nàng lại nói: “Nếu ngươi có thể chữa cho ta, ngày nào đó, ta đương nhiên hữu cầu tất ứng[1].” Ở lãnh cung thời gian đã hơn một năm. Nàng ta bắt đầu là mỗi ngày chờ đợi, đến cuối cùng là tuyệt vọng. Mà hiện giờ, còn sống, nàng ta mới đột nhiên cảm thấy, nên vì bản thân làm cái gì đó.

[1] Hữu cầu tất ứng: muốn gì cho đó

“Chủ tử……” Nàng quỳ xuống, lại thấy bàn tay thon nhỏ với những nốt đỏ che kín duỗi tới chính mình. Nàng không trốn, đột nhiên cằm nhỏ bị nữ tử bóp chặt, nghe thanh âm nàng ta truyền tới: “Nói cho ta, ngươi gọi ta là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.