Tâm Ẩn - Minh Dã

Chương 197: Thứ nữ trọng sinh (59)




Thủy Mặc Vân ngủ mê man một ngày một đêm, chờ đến khi ông tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau.

Thủy An Lạc vẫn một mực ngồi bên cạnh trông nom, không chịu rời khỏi ông chút nào.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc thấy người đã tỉnh lại, khẽ gọi một tiếng.

“Danh sách...” Thủy Mặc Vân khàn khàn nói.

Thủy An Lạc vội cầm cốc nước lên cho Thủy Mặc Vân uống rồi đáp lại lời của ông: “Danh sách Sở Ninh Dực đã giao cho ông gì kỳ... Fool rồi ạ.” Thủy An Lạc vốn muốn nói là ông già kỳ lạ kia, thế nhưng nể tình ông ta là sư phụ của ba mình nên cuối cùng cô vẫn sửa miệng lại.

Thủy Mặc Vân uống nước xong, hơi cựa cựa chân mình, mẹ nó... đau quá đi!

Có điều khi nghe thấy con gái nói là bản danh sách đã được đưa đi, ông liền yên tâm trở lại.

Vốn dĩ tìm đến chỗ này chính là vì ông đã tin tưởng Sở Ninh Dực vô điều kiện rồi.

Thủy An Lạc đỡ Thủy Mặc Vân ngồi dậy tử tế, rồi lại nhét một cái gối ra sau lưng ông, “Ba, ba cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện còn lại cứ giao cho Sở Ninh Dực và anh Phong Dương là được rồi.”

Thủy Mặc Vân tựa lưng vào gối, vươn tay day trán mình.

“Ba và Viên Hải đấu đá ngoài sáng trong tối bao nhiêu năm như vậy, sao có thể từ bỏ vào lúc này được?” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói.

“Nhưng ba à, thân thể của ba...”

Thủy Mặc Vân vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, cắt ngang lời cô, “Thân thể ba thế nào ba biết.”

“Con chỉ không hiểu, ba đã rời khỏi nơi này lâu như vậy rồi, tại sao Viên Hải vẫn nghi ngờ ba như thế?” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Ba đã xuất ngũ, đây là chuyện rất nhiều người biết, nhưng đã qua hai mươi năm, tại sao Viên Hải lại muốn tìm một thương nhân để bán bí mật của quốc gia chứ?

“Nếu như suy nghĩ của gã và con giống nhau, vậy gã đã chẳng phải là Viên Hải.” Thủy Mặc Vân đưa tay lên xoa đầu Thủy An Lạc, giọng điệu càng thản nhiên hơn.

Thủy An Lạc: “...”

Thế này là cô đang bị chính ba ruột của mình khinh bỉ đấy hả?

“Sở Ninh Dực đâu, ba muốn gặp cậu ta.” Thủy Mặc Vân nói xong định xuống giường.

“Ba đừng cử động, chân vừa mới cầm máu thôi.” Thủy An Lạc nhanh chóng đỡ lấy ông trước khi ông kịp bước xuống giường, “Sở Ninh Dực sáng sớm đã đi tìm An Phong Dương rồi, tới giờ vẫn chưa thấy về.”

Thủy Mặc Vân thấy Thủy An Lạc nói vậy mới chịu ngồi yên lại giường.

Ông biết, Mân Hinh vừa sinh, lúc này An Phong Dương nhất định sẽ không muốn, cũng không thể rời khỏi Mân Hinh, nếu không sẽ gây bất lợi cho Mân Hinh.

Chắc thím Vu nghe thấy tiếng của hai người nên bưng canh gà vào, còn Tiểu Bảo Bối lúc này đang gào thét trong xe tập đi ngay phía sau lưng bà.

Bởi vì hai ngày nay mẹ chẳng bớt chút thời gian chơi với nhóc gì cả, bà Vu cũng thế, cho nên Tiểu Bảo Bối đáng thương chỉ có thể tự mình gào rú trong cái xe tập đi, như vậy cũng không phải lo cu cậu sẽ ngã.

Vì Tiểu Bảo Bối chưa gặp Thủy Mặc Vân bao giờ nên lúc này đang nghẹo đầu tò mò quan sát ông.

Thủy An Lạc thấy nhóc tới liền nhấc nhóc ra khỏi xe, đặt lên trên giường Thủy Mặc Vân, “Gọi ông ngoại đi.”

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, không gọi.

Cách xưng hô này có chút khó nói.

“Thế gọi ông đi.” Thủy An Lạc ôn tồn thương lượng với Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối hơi hé cái miệng nhỏ, cái này, cũng khó quá đi.

“Ông, ông~” Tiểu Bảo Bối cố gắng hết sức hé cái miệng bé xinh của mình ra gọi.

“Mới chớp mắt mà thằng bé đã lớn thế này rồi. Hôm con sinh con ba cũng ở đó, cũng biết con gặp tai nạn, nhưng ba không dám đi vào. Ba không hổ thẹn gì với đất nước này, nhưng lại thấy hổ thẹn với chính con gái của mình.” Thủy Mặc Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tiểu Bảo Bối, thấp giọng nói: “Năm ấy, là ba có lỗi với con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.