Tâm Ẩn - Minh Dã

Chương 170: Thứ nữ trọng sinh (32)




Phong Phong đuổi theo ra ngoài, đúng lúc lại trông thấy Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương đứng nói chuyện với nhau phía dưới.

Anh ta nheo mắt, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang cười với người đàn ông khác.

Mẹ nó, anh ta đúng là điên thật rồi!

Nghĩ vậy, Phong Phong lại tức tối đi ngược lại lên nhà.

Còn Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang mỉm cười nhìn Sư Hạ Dương, “Đội trưởng Sư rảnh rỗi thật đấy, sao chẳng giống với các quân nhân khác gì vậy?”

Cười là để giữ phép lịch sự.

Sư Hạ Dương đang tựa vào xe, ngẩng đầu nhìn lên. Anh ta vốn định tới tìm An Phong Dương, nhưng xem ra hôm nay anh ta tới không đúng lúc rồi.

“Tôi đi ngang qua, cô Kiều cũng đi ngang qua hả?” Sư Hạ Dương thản nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ hơi nhún vai, “Phải, đi ngang qua.”

Tiện thể trả tiền, chỉ có vậy mà thôi.

Phong Phong lúc này tức tối quay lại. An Phong Dương cũng đã nói chuyện với Sở Ninh Dực xong, giờ đang làm cơm, còn Thủy An Lạc thì đang đặt hai chân lên đùi Sở Ninh Dực, nhàn nhã ăn đồ ăn vặt xem tivi.

“Này, không phải anh vội chạy theo đổi sang họ của người ta sao?” Thủy An Lạc tặc lưỡi nói.

“Cút, đừng có nhắc đến cô ta với tôi. Người ta xuống dưới gặp tình nhân của mình rồi. Cái tên Sư Hạ Dương đó rốt cuộc đang làm gì vậy hả?” Phong Phong cả giận nói.

Sư... Hạ Dương á!

Thủy An Lạc hơi biến sắc, còn liếc Sở Ninh Dực một cái, nhưng anh vẫn tỉnh bơ xoa bóp cổ chân cho cô, chẳng tỏ ra điều gì khác thường cả.

Trong bếp truyền ra những tiếng động va chạm, nhưng sau đó lại là tiếng nấu nướng bình thường.

“Nghe nói là làm lính đấy.”

“Cút, còn cần cô phải nói nữa à?” Phong Phong tức giận gắt lên.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, “Tôi thấy không ai thèm đoái hoài tới anh nên mới nể tình đáp lại anh một câu thôi nhé? Đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình.”

Phong Phong: “...”

Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô vợ nhà mình, làm tốt lắm.

“Sở Đại, cậu nhìn cậu đi, giờ cậu thành cái bộ dạng gì thế kia hả?” Ai lại đi bóp chân cho phụ nữ như thế!

“Tôi hầu vợ tôi, tôi vui là được. Cậu có giỏi thì đi hầu vợ cậu đi.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp trả.

“Ha, vợ á, vợ phi pháp à!” Phong Phong ngồi xuống, cười lạnh nói.

Thủy An Lạc quay lại cười tít mắt nhìn anh ta, “Thật ngại quá, là hợp pháp, từ hôm qua rồi nhé.”

Phong Phong: “...”

“Sở Đại, một cái bẫy mà cậu nhảy những hai lần!”

“Có nói thế nào thì bản thiếu gia cũng có bẫy để mà nhảy vào. Còn cậu thì sao, đến bẫy cũng chẳng có mà nhảy!”

Phong Phong lập tức nghẹn họng, trên đời này không ngờ còn có người vui vẻ nhảy vào bẫy như thế, quả nhiên ở lâu với cái con bé Thủy An Lạc này đầu óc cũng không được bình thường nữa rồi.

“Hôn nhân có bẫy, cậu cứ cẩn thận đấy.” Phong Phong cười lạnh, rồi lại ngả người ra sofa xem tivi tiếp, nhưng trong đầu lại chỉ toàn là hình ảnh cô gái đang cười với người đàn ông khác bên dưới kia.

Thủy An Lạc bĩu môi, nói như thể cô nhiều bẫy lắm không bằng.

Sở Ninh Dực tựa vào sofa, nhưng tay vẫn không ngừng bóp chân cho cô.

“Muốn biết hôn nhân có bẫy hay không thì cậu phải kết hôn được trước đã. Một người chẳng cưới được ai như cậu, sao biết được trong bẫy toàn là gai hay bồng lai tiên cảnh chứ?” Sở Ninh Dực thong thả nói.

Thủy An Lạc mắt phát sáng bling bling si mê nhìn anh Sở nhà mình. Anh Sở nhà cô nói hay quá đi.

Phong Phong nhìn hai người, chửi một tiếng rồi đứng luôn dậy.

“Này, anh đi đâu thế?” Thủy An Lạc rõ ràng biết rồi còn hỏi.

“Người như cô, nếu không vì có Sở Đại che chắn cho thì chắc chắn tôi đã bóp chết cô mấy trăm lần rồi.” Phong Phong tức giận nói.

Thủy An Lạc lại cười tít mắt: “Hết cách rồi, Sở Đại nhà anh cứ bảo vệ tôi đấy thì sao. Giờ sao đây, anh muốn đi làm Kiều bang chủ rồi à? Không phải nói nếu nghĩ tới người ta nữa thì sẽ theo họ người ta luôn sao?”

Phong Phong quay lại, lạnh lùng nhìn Thủy An Lạc một cái, “Hừ...”

Thủy An Lạc nhìn anh ta quay người bỏ đi, “Hừ thế là có ý gì hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.