Tái Thế Vi Xà

Chương 7




Cơn mưa lớn xối ướt thân thể Daria, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng âm thầm hối hận, đáng lý ra nàng không nên lên núi lúc này. Đưa bàn tay lấm lem bùn đất vuốt nhẹ những giọt nước trên mặt mình, Daria cúi đầu nhìn vết thương.

Khi nãy, vụ sạt lỡ đất kéo cả nàng theo chiều cuốn đi của nó, may mắn thay nàng còn đủ tỉnh táo để nắm lấy một cành cây chìa ra. Cơ thể va đập mạnh vào thân cây, bám víu tạm thời vào nơi an toàn duy nhất ấy.

Việc bị thương là điều không thể tránh khỏi, nàng thu người lại chờ đợi, bây giờ nàng không thể di chuyển được. Cha của nàng nhất định sẽ cho người đi tìm, điều nàng cần làm lúc này là giữ mình không để bị thương thêm lần nữa.

Daria nhích cơ thể gần thân cây hơn nữa, để những tán lá che đi nước mưa đang quật xối xả vào nàng.Cơn đau đầu lại dội lên lần nữa, làm Daria phải cau mặt ôm lấy đầu.

Trong đêm mưa ở Hatussa, nàng cuộn người trong vòng tay của ai đó, sấm chớp rạch đôi bầu trời rộng, khiến nàng lại càng thêm nép sát vào người đó. Là ai vậy? Là ai mà có thể để nàng tin tưởng đến mức độ, khi ngủ phải nép sát vào hắn mới có thể ngủ được.

Daria không chịu nổi nữa, những hình ảnh cứ xoáy quanh nàng từng đợt, nhập nhòe giữa hiện tại và ảo ảnh đến khi một tiếng sấm rền vang xé nát bầu trời, nàng mở bừng mắt vì sợ hãi. Nàng đã thấy hắn, người mà nàng đã an lòng ngủ trong lòng hắn vào những đêm mưa ở Hatussa.

Daria bất chấp mọi thứ, ôm chặt lấy Izumin ở trước mặt nàng, cả người của hắn ướt sủng, chắc hẳn đã lao ra khỏi phủ và đi tìm nàng dưới mưa. Là hắn, chính là hắn, con người mà nàng đã quên mất, người mà nàng yêu mến nhất.

Izumin tìm thấy nàng dưới gốc cây giữa sườn núi, nhìn nàng khổ sở ôm lấy đầu mình, hắn đã muốn lao đến ôm lấy nàng. Nhưng bất ngờ, nàng lại mở bừng mắt ôm chầm lấy hắn, "Em nhớ ra rôi, Izumin, em đã nhớ ra rồi, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, và. . . người em yêu nhất lại chính là . . .anh!"

Câu nói của nàng làm hắn rung động mãnh liệt, cơ thể hắn căng cứng lại, đôi mắt màu hổ phách cúi xuống nhìn nàng. Bàn tay của hắn nắm lấy đôi vai nhỏ của nàng, rồi đẩy ra, hắn gằn từng chữ: "Nàng nói cái gi? Nàng đã nhớ ra hết rồi sao? Asisu nàng không lừa ta đấy chứ?"

Daria khó hiểu nhìn anh, Asisu là ai? Điều nàng nhớ được, tuy chỉ là những mẫu ký ức vụn vặt. Chính nàng cũng không thể hiểu hết được câu chuyện mà chúng muốn nói lên là gì?

Nàng chỉ biết, khi nàng còn là một cô bé, nàng đã gặp anh, tại Hatussa này, hình bóng của anh tràn đầy trong ký ức của nàng. Trái tim nàng co thắt lại khi nhìn thấy những hình ảnh anh đau đớn khóc trong vòng tay mình, những điều ấy chỉ có thể xảy ra khi nàng đã yêu ai đó.

Vòng tay của Izumin làm nàng đau đớn, cánh tay anh cứ dần siết chặt thêm, sự hỗn loạn hiện rõ trên khuôn mặt của anh. Daria khẽ than: "Izumin, chàng làm em đau. . ."

Chỉ khi anh nge thấy câu nói này, bàn tay mới dần nới lỏng ra, anh bình tĩnh lại, từ những phản ứng của nàng. Anh có thể chắc chắn một điều, nàng không hề nhớ ra thân phận thật sự của mình. Anh chuyển đôi ta ra sau lưng nàng, bế bổng nàng lên: "Phải! Ta chưa bao giờ nói chúng ta chưa gặp nhau cả, và đièu nàng nói không hề sai, ta chính là người nàng yêu nhất! "

Izumin bảo bọc nàng trong lòng mình, mặc kệ là hắn có đang tự ngộ nhận, hãy cứ để cho nàng nghĩ, hắn chính là người nàng yêu mến nhất đi. Đôi môi hắn áp xuống bao phủ lấy môi nàng, nụ hôn chiếm đoạt này hắn vẫn không bao giờ từ bỏ, nàng chỉ có thể yêu hắn và được phép rung động trước hắn mà thôi.

Từ sau cái lần bị thương trong rừng, nàng chính thức bị Izumin ngang nhiên đoạt đi rất nhiều quyền lợi cá nhân. Điều Daria không thể ngờ được, là ngay cả cha nàng cũng đồng ý và còn giúp đỡ hắn.

Bây giờ thì Daria đã hiểu tại sao mình lại chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này, nàng vẫn muốn tự do thêm một chút,trước khi nhốt mình vĩnh viễn vào cuộc sống tù túng kia.

Kirke mang chén thuốc đến trước mặt nàng, cắt ngang dòng suy nghĩ, bà cười ngọt ngào vẻ dụ dỗ: "Tiểu thư, người mau uống thuốc đi!". Daria đáng thương nhìn bà, vẻ mặt không thể tội nghiệp hơn: "Ta có thể không uống được không?"

"Chuyện này không đến lượt nàng tự ý quyết định." Izumin trở về từ buổi nghị chính ở đại điện, vừa vào đến cửa là vội vàng đến chỗ nàng. Lại nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, hắn tức giận khoanh tay trước mặt Daria.

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, miễn cưỡng nhận lấy chén thuốc từ tay Kirke, nhắm mắt uống cạn một hơi. Đăng! Thật sự rất đắng!

Kirke mau chóng cầm lấy chén thuốc rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình nàng và hắn. Ở đây không phải nhà của nàng, mà chính là phủ hoàng tử của hắn. Kể từ khi bị thương, nàng chính thức bị "đuổi khỏi nhà" và đến "ở nhờ" nhà của hắn.

Ngay cả việc uống thuốc, cũng có người trông coi gắt gao, cuộc sống này. . . có phải là điều khiến nàng chạy trốn ư? Yêu hắn, phải, nàng xác định mình rất yêu hắn, bằng chứng là nàng đã dám hy sinh cả mạng sống vì hắn.

Nhưng. . . liệu hắn có hiểu nàng muốn gì không? Izumin nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, những biến đổi nhỏ bé trong ánh mắt ấy hắn đều đọc được. Có lẽ vì cuộc sống gò ép trước đây đã tạo ra một Asisu kiên cường, nhưng sự khao khát tự do của Daria ở hiện tại lại vô cùng mãnh liệt.

Trước đây sẽ có lúc hắn không hiểu nổi nàng muốn gi, còn với nàng hiện tại, sự đơn thuần đã tăng lên gấp bội. Asisu cứ như chiếc gương phản chiếu mọi hành động của người khác, phẳng lặng và an lành không chút gợn sóng.

Hắn đã nói rồi, nếu nàng muốn tự do, hắn sẽ làm cơn gió đẩy nàng tung bay trên bầu trời rộng, hắn dịu dàn ôm lấy nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ. 'Chúng ta đi thôi, ta sẽ dẫn nàng đến những nơi chúng ta từng tới trước đây, nàng không nhớ, ta sẽ nhắc lại cho nàng từng việc một.'

Daria thấy hết, hành động này của hắn như một sự khẳng định dành cho nàng, sự tự do mà nàng khao khát, hắn sẽ mang đến cho nàng. Daria nở nụ cười xinh đẹp, ánh nắng rọi chiếu căng phòng, lưu luyến đượm lại trên nụ cười của nàng hơn cả.

Asisu của quá khứ và Daria của hiện tai đều đang rực rỡ như ánh ngày đầu hạ!

Iouktas tướng quân trung thành của Minoa, vì bệnh tình quốc vương mình mà lặn lội đường xá xa xôi đến Ai Cập tìm thầy thuốc giỏi. Người mà ông đã nghe nhắc đến nhiều lần, niềm tự hào của Ai Cập, lệnh bà Asisu chính là người ông muốn gặp.

Trên đường đến Ai Cập, ông đã vô tình cứu sông hoàng phi Carol, cô gái sông Nile, với việc này, ông hy vọng Ai Cập sẽ không từ chối mà giúp ông. Nhưng tiếc thay mọi dự định chưa kịp thực hiện, tjif tin dữ liên tiếp ập tới khiến Ai Cập choáng váng.

Vầng thái dươnng rực rỡ nhất Ai Cập đã vụt tắt vĩnh viễn, cùng lúc tin túc về bệnh tình của quốc vương lại càng ngày thêm tròng trọng. Không còn cách nào khác, ông đành phải mời hoàng phi Ai Cập, cô gái sông Nile đến chữa trị cho quốc vương.

Cùng lúc đó, ở Hittite lại truyền tai nhau về vị vương phi tương lai của hoàng tử Izumin, chính nàng là người đã đưa ra phương thuóc dập tắt bệnh dịch đang lây lan chưa được kiểm soát. Sự việc này, làm cho các nướ lân bang tò mò về cô gái thần bí ấy, lại là một cô gái có năng lực kỳ lạ như nữ hoàng Asisu và hoàng phi Carol của Ai Cập sao?

Câu hỏi vẫn tiếp tục được đặt ra, nhưng tin tức về cô gái vẫn còn là bí ẩn đến giờ phút này. Bởi vì, có ai đó đang giang rộng vòng tay bảo bọc lấy nàng vào lòng, an toàn đến nỗi, một con kiến cũng không thể lọ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.