Tái Thế Vi Xà

Chương 18




Nếu không “tình cờ” nghe được cuộc điện thoại kia, có lẽ mộng đẹp của tôi còn có thể kéo dài thêm vài ngày nữa.



“Xin chào.”

“A, là em à, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện đương nhiên vẫn có thể gọi đến. Đừng lắm lời, tin tốt tin xấu gì, nói mau. Được được được, tin xấu trước, buồn trước vui sau đi.”

“…biết rồi. Không, anh không sao, anh cũng hiểu anh không diễn tốt vai Lam Vũ được, Lưu Diệp so với anh thích hợp hơn, cậu ta trông ngây thơ trong sáng hơn anh, còn tin tốt đâu?”

“Ông ấy là đạo diễn? Làm, nhất định anh sẽ làm, lần trước anh hợp tác với ông ấy rất dễ chịu. Cứ vậy đi. Em có hai ngày để mang kịch bản Lam Vũ đi đấy, nhìn nó là anh đau hết cả đầu.”

“Em lại nghe người ta nói cái gì? Đừng nhiều chuyện có được không chị hai?”

“…”

“Em nghe ai nói vậy? Có thể có cái gì chứ, anh cũng chỉ muốn tìm cảm giác để diễn vai đồng tính luyến ái thôi, làm gì có chuyện với nhóc kia, tất cả mọi người đều biết rõ mà, em đừng đoán mò. Thôi đi, làm gì có thật tình chứ? Con nhà người ta thích giỡn với anh thôi…Anh á? Anh không có mà!”

“Đương nhiên rồi, anh cũng không phải đồng tính luyến ái, so với người khác không phải em rõ nhất sao? Không cần em quan tâm nhảm nhí, anh dừng đây!”



Đầu dây bên kia hẳn là Quan Nghi, một nhà sản xuất khoảng ba mươi tuổi, cha của cô ấy ở trong giới rất có tiếng tăm, quan hệ của cô ấy với người đó đã sớm là bí mật ai cũng hiểu mà không nói ra rồi.

Thật đáng thương.

Tôi tự đánh giá mình như thế.

Lạnh từ đầu đến chân, lại từ chân mà buốt giá…Cảm giác này thật kỳ lạ.

Tôi không hận người đó, mà thực ra tôi cũng không có tư cách để mà hận.

Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách tôi đem trò chơi xem thành sự thật.

Tự bịt mắt mà lừa mình dối người.

Một đứa con trai lại ngốc nghếch đến như vậy, vốn chỉ xứng đáng nhận lấy những điều không hay ho.



Ép buộc bản thân cư xử như thường lệ, ép buộc bản thân không được thất thố, phải biểu hiện thật tốt như bình thường, có điều tôi vẫn nhịn không được. Một ngày thứ năm, trời âm u, tôi đem tất cả dũng khí ra mà ngốc một lần cuối cùng.

Tôi hỏi người đó: “Chuyện của chúng ta, đối với anh có bao giờ là thật không?”

Người đó giật mình, vừa cười vừa xoa đầu tôi, hỏi: “ Cậu rảnh quá sao? Nói cái gì ngốc vậy?”

Tôi cười thật tươi: “Giỡn với anh thôi mà.”



Cười đi, cười đi, ngửa đầu mà cười to đi.

Chỉ có như vậy, mới có thể mang dòng chất lỏng sắp rơi ra nuốt lại vào trong, để chúng thối nát ở trong lòng, thiêu cháy cả cõi lòng.



Đáng thương, có phải không?

Giây phút một người muốn khóc mà phải cười, là đáng thương nhất trên cả thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.