Tái Thế Vi Xà

Chương 15




Có một trần tinh (ngôi sao bám bụi) nhỏ bé đem lòng yêu một hằng tinh rực rỡ như ngọc.

Nó đương nhiên không sai. Chỉ là, sẽ rất khổ sở.



Tôi, một đứa con trai bình thường, tốt nghiệp đại học đã hai năm, trước mắt đang điên cuồng tìm việc lại liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, yêu người đó cũng là một người con trai. Người đó tốt nghiệp học viện điện ảnh chưa đến ba năm, hiện tại đã là một ngôi sao nổi tiếng đến mức chạm tay cũng có thể bỏng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đó là ở phòng thu âm. Thời đại này, tất cả những ngôi sao bất kể nam nữ đóng hơn hai tập phim truyền hình, có được chút tiếng tăm đều sẽ đi hát. Tiền thu được không biết có phải lại mang đi gửi gắm cho các đạo diễn phim để được chú ý đến hay không?

Khi đó, thằng tôi bất hạnh đang ngồi nhà chờ hồi âm của lá đơn xin việc thứ hai mươi hai trong vô vọng, chú tôi bắt gặp, nói lúc còn trẻ phải ra ngoài lăn lộn với đời, sau đó lập tức túm lấy tôi đem đến chỗ chú bảo làm vài việc vặt trong hè. Bản thân cũng không chấp nhặt chuyện lớn chuyện nhỏ, tôi liền đi theo.

Kết quả nội dung của cái việc vặt kia là chuyện nghe xong chắc chắn có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn cô gái si tình không giỏi giữ ý tứ chảy nước miếng: làm “trợ lý” cho người đó trong thời gian hai tháng – bởi vì hiện tại là xã hội dân chủ, cho nên dù làm người hầu để sai vặt cũng phải sửa cách gọi cho dễ nghe một chút.

Người đó đang thu âm, lúc tôi đi vào bất chợt nghe được tiếng hát. Giọng hát mạnh mẽ, truyền cảm lại chân thành, vô cùng chân thành.

Tôi nghe đến ngây dại, bởi vì ca khúc người đó hát là bản nhạc đứa con đến tuổi rời nhà gửi gắm tâm tình cho người mẹ. Bất hạnh cho tôi chỉ có mẹ kế, tuy rằng đối xử với tôi không tệ, nhưng đương nhiên cũng không thể nói là tốt. Cho nên bài hát kia có cớ mà lay động lòng tôi, đến lúc chú đẩy nhẹ tôi một cái, bảo: “Nhớ chịu khó quan sát nhiều và bớt lắm lời can thiệp vào chuyện người khác một chút.” tôi mới tỉnh lại, lau lau mặt, thấy bàn tay đầy những nước.

Sau này nghĩ lại, mới thấy đó là nước mắt kìm nén đã rất nhiều năm, lại bị một tiếng ca của người đó làm cho òa vỡ.

Người đó từ phòng thu đi ra, đi rất chậm rãi, sắc mặt thư thái. Nhìn thấy người đó, một đống người giống như nhìn thấy bánh bao cua mới ra lò vây đến hỏi han ân cần, khen ngợi ca tụng. Chú của tôi cũng bày ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười nói: “Cho đứa nhỏ này đi theo cậu, đừng khách khí, có việc gì thì cứ sai bảo, nó ở nhà cũng chỉ chơi không…”

Lời đó tôi nghe xong lập tức hiểu rõ, chả trách vì sao chú tôi lại nhiệt tình thay tôi tìm việc làm như vậy. Hóa ra trong mắt mẹ kế tôi, một đứa con trai không phải ruột rà 20 tuổi còn thản nhiên ăn cơm không của bà, đương nhiên chỉ đáng với hai chữ “chơi không”.

Người đó thật sự chỉ vì nể tình mà nhìn về phía tôi, lại không thể không gật gật đầu. Tôi nghĩ lúc ấy trong mắt người đó ngay cả chuyện tôi là nam hay nữ cũng chưa kịp nhận ra, có vẻ chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc. Nhưng, trong một tích tắc lúc rời đi, người đó không biết là vì uống nhầm thuốc gì, bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về tôi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nét cười dịu dàng tỏa ra từ khóe mắt tuấn tú của người đó quả thật rất có lực sát thương, hơn nữa đối với tôi lúc ấy đang lạc đường khát cháy trong sa mạc tình cảm mà nói, một giọt nước tình cờ đã vô cùng quý giá, huống chi người đó lại hào phóng cho tôi hẳn một lọ.

Tôi nghĩ, có lẽ ngay từ lúc ấy, tôi đã yêu người đó rồi.

Yêu một người nói cho cùng vẫn cần một lý do. Con người, vào lúc yếu đuối nhất sẽ đặc biệt dễ dàng yêu thích người khác. Tôi thật xui xẻo lại là người thuộc chòm sao Bò cạp cứng đầu, từ nay về sau nhất định sẽ rất khổ, bởi vì người thuộc chòm sao này, đã yêu thì sẽ rất khó thay lòng đổi dạ.



Này, chờ đến ngày bạn lâm vào tình cảnh giống tôi, rơi vào chuyện tình ái mà bản thân ngay từ đầu đã biết rõ là vô vọng, nhớ đi tìm tôi, chúng ta cùng hát một bản tình ca buồn. Nhớ đấy, người anh em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.