Tái Thế Vi Xà

Chương 11




- Vương Khắc lão sư đã hoàn toàn buông, ta không muốn truy cứu nữa.

- Không phải gia gia không giúp ngươi. Lần này Tiểu La Thiên học viện bày long môn trận rõ ràng muốn gây sự với ngươi, nếu bọn họ dám để gia gia đến đương nhiên đã nghĩ ra cách ứng đối, gia gia muốn giải vây cho ngươi cũng bất lực.

- Vậy lão tới làm quái gì?

- Gia gia đến xem kịch vui, tiếc rằng ngươi không muốn diễn.

- Cút đi.

Trần Lạc không biết nên nói cái gì với Đồ lão đầu nhi.

Các học viên Tiểu La Thiên học viện đồng thanh kêu lên:

- Xin Trần Lạc học trưởng triển lãm mấy chiêu, để chúng ta được mở mang đầu óc, tầm mắt.

Ân Tiểu Ly lên tiếng:

- Nếu ngươi cứ muốn đánh thì ta đánh với ngươi thay công tử.

Triều Tập cười nói:

- Ngại quá Ân tiểu thư, ta chỉ muốn lĩnh giáo vài chiêu với Trần công tử.

Ân Tiểu Ly định nói chuyện, Diệp Thanh đứng dậy trách mắng:

- Ân Tiểu Ly, ngươi là thứ gì? Có tư cách đấu với Triều công tử? Hừ!

- Diệp Thanh, ta hy vọng ngươi nói chuyện khách sáo một chút.

- Ha ha ha ha ha ha! Ta không khách sáo với ngươi rồi sao?

Ân Tiểu Ly giơ tay bắn một linh quyết. Ánh sáng nhấp nháy, Diệp Thanh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy trước mắt hoa lên, cơ thể đập bể bàn ghế sau lưng. Diệp Thanh té ngã dưới đất, ngực đau đớn, nàng quát một tiếng đứng bật dậy.

Diệp Thanh rống to:

- Tiện nữ nhân, ngươi dám đánh ta?

Vù vù vù vù vù!

Diệp Thanh lao lên, hai người đánh nhau. Mọi người ngây người nhìn Diệp Thanh, Ân Tiểu Ly đánh lộn. Không ai ngờ Triều Tập, Trần Lạc chưa đánh nhau mà hai nữ nhân đã xáp lá cà. Có vẻ Diệp Thanh không phải đối thủ của Ân Tiểu Ly, ba lần tập kích không thành công, Diệp Thanh bị nàng đánh văng ra.

- Ân tiểu thư có tu vi cao cường, để ta lĩnh giáo mấy chiêu!

Thấy Diệp Thanh không đấu lại Đinh Tử Hiên ra tay hợp sức đấu với Ân Tiểu Ly. Bất đắc dĩ đều không được, mọi người nhìn ra Ân Tiểu Ly dư sức đấu với Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.

- Ân tiểu thư, Hồ Tuấn của Thiên Hạ học phủ xin lĩnh giáo.

- Khổng Phi của Thiên Hạ học phủ xin lĩnh giáo!

Vu sư trung cấp Thiên Hạ học phủ tham gia cuộc chiến. Một người không được thì hai, hai người không được thì ba. Ngày càng nhiều đệ tử vu sư của Thiên Hạ học phủ tham gia cuộc chiến. Tình hình hơi đột ngột, kịch liệt. Trước kia mọi người có ấn tượng với Ân Tiểu Ly là tôn nữ nuôi được Lâm hội trưởng phân hội Thiên Khải thương các nhận nuôi, biết nàng có tư chất thông minh, là ấn ký thức tỉnh giả, nhưng không có khái niệm cụ thể về tu vi, thực lực của nàng. Bây giờ chính mắt thấy một mình Ân Tiểu Ly đối chiến với cả chục người làm người ta kinh thán. Không ai ngờ tu vi của Ân Tiểu Ly cao cường đến vậy, đối phó hơn mười vu sư trung cấp mà không hề yếu thế, ngược lại đánh đối phương không chút sức chống đỡ.

- Hừ! Buồn cười, ăn hiếp Thiên Hạ học phủ ta không người sao?

Vù vù vù vù vù!

phía bên phải một người bay lên.

Bùm bùm bùm!

Người đó vỗ ba chưởng đẩy Ân Tiểu Ly lùi ba bước mới đứng vững.

Là ai?

Mọi người giương mắt nhìn thấy người mới ra tay là một nam nhân trẻ tuổi xa lạ.

Đó là ai?

Thấy người này thì Diệp Thanh, các đệ tử Thiên Hạ học phủ rất kích động, hưng phấn.

- Kim Viêm học trưởng đã đến!

Kim Viêm?

Khá quen tai, đó là ai?

- Kim Viêm? Ta có nghe nói tên này, hình như là một đệ tử thiên kiêu của Thiên Hạ học phủ, hơi nổi tiếng. Nghe đồn Kim Viêm không chỉ có bàn thạch linh hải còn là thức tỉnh giả huyết mạch lang tộc.

- Đúng vậy! Ta có nghe nói, Kim Viêm rất nổi tiếng, không thua gì các thiên kiêu của Trung Ương học phủ. Kim Viêm có thiên phú càng kinh người, tu vi cực mạnh, nghe nói đã mở linh luân thứ tám chuẩn bị bắt chước Gia Cát Thiên Biên của Trung Ương học phủ trùng kích mười đế vương luân, thành tựu đại viên mãn vu sư trung cấp.

Huyền Hoàng thế giới to lớn có tổng cộng hơn một trăm vực, rất nhiều học phủ cao đẳng. Chẳng qua Trung Ương học phủ quá cường đại, huy hoàng, che đi ánh sáng của học phủ cao đẳng khác.

Nói đến thì trừ Trung Ương học phủ còn rất nhiều học phủ ưu tú khác như Thiên Hạ học phủ, Cửu Châu học phủ. Những học phủ này hoàn cảnh tu hành, lực lượng lão sưv có lẽ không bằng Trung Ương học phủ nhưng cũng có nội tình phong phú. Đặc biệt là gần trăm năm qua các học phủ nhiều lần cải cách, từng bước rút ngắn chênh lệch với Trung Ương học phủ.

Mấy năm nay các học phủ cao đẳng bồi dưỡng ra khá nhiều đệ tử ngôi sao, Kim Viêm đến từ Thiên Hạ học phủ nằm trong số đó. Kim Viêm nổi tiếng nhờ bàn thạch linh hải, mọi người biết đến gã vì huyết mạch lang tộc. Sau này Kim Viêm mở linh luân thứ tăng, nổi tiếng siêu nhanh, thành một trong vài thiên kiêu của Thiên Hạ học phủ.

Kim Viêm xuất hiện làm mọi người bất ngờ, không ai biết gã đến tham gia lễ mừng Tiểu La Thiên học viện. Mọi người không hứng thú với vấn đề này, so sánh thì càngm uốn biết hai thiên kiêu Ân Tiểu Ly, Kim Viêm đến từ Trung Ương học phủ, Thiên Hạ học phủ ai mạnh hơn ai.

Có thể nói Ân Tiểu Ly, Kim Viêm là nổi bật trong vu sư trung cấp, trong khoảnh khắc đã giao đấu vài hiệp. Trông Kim Viêm rất mạnh nhưng Ân Tiểu Ly cũng không yếu. Đừng thấy Ân Tiểu Ly mới mở lục linh luân nhưng có thể đánh ngang ngửa với Kim Viêm bát linh luân.

Ân Tiểu Ly bênh vực Trần Lạc bận đâu với Kim Viêm, không thoát ra được. Triều Tập thừa dịp đó bước lên một bước đến trước mặt Trần Lạc, lại ép hắn.

- Trần công tử, nghĩ tình ngươi từng là đệ tử Tiểu La Thiên học viện nên ta tô nxưng ngươi một tiếng Trần Lạc học trưởng, lại lễ độ khách sáo mời ngươi lên đài đấu với ta, không thì... Ha ha ha ha ha ha!

Rõ ràng là nếu Trần Lạc không nhận Triều Tập khiêu chiến thi gã sẽ không khách sáo.

Trần Lạc không thèm quan tâm Triều Tập, thậm chí không nhìn gã cái nào. Trần Lạc chỉ tập trung vào Ân Tiểu Ly đang đánh nhau, khuôn mặt thanh tú không còn nụ cười, không chút cảm xúc. Đôi mắt sâu thẳm không sáng ngời, trở nên tĩnh lặng. Mặt mày Trần Lạc tỏ rõ mất kiên nhẫn, mọi người không nhận ra điều đó, chỉ mình Hạ Mạt cảm giác được, vì từ đầu đến cuối nàng luôn chú ý tới hắn.

Không hiểu sao tâm tình Hạ Mạt sa sút, phản cảm Triều Tập khiêu khích, Diệp Thanh, tất cả người Tiểu La Thiên học viện.

Sao có thể như vậy?

Hạ Mạt thầm nghĩ:

- Là tên này lợi dụng ta trước sau đó chơi xấu, ta nên tức giận. Nhưng tại sao thấy hắn không vui thì cũng bực bội theo? Tại sao tâm tình của hắn ảnh hưởng đến ta?

Hạ Mạt không biết, nàng không nghĩ ra. Nhìn bộ dạng Trần Lạc Hạ Mạt bỗng thấy rất lo, muốn đứng ra che chở hắn, không cho phép ai khi dễ hắn.

Có nên đứng ra không?

Hạ Mạt rối rắm, nàng muốn đứng ra nhưng lo sợ mọi người hiểu lầm nàng có quan hệ gì với Trần Lạc.

Hạ Mạt rốt cuộc là Hạ Mạt, nàng không phải Lạc Anh không kiêng nể gì, thích làm gì thì làm cái đó. Nàng là Hạ Mạt, một thiếu nữ dịu dàng, yên tĩnh, bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.