Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 7: 7: Bảo Vệ 1




Bên trong xa mã chật hẹp, Niệm Tư Huyền tựa đầu vào tay, mắt nhắm lại, hàng mày mảnh cau nhẹ. Hạ Lan Lăng Quân ngồi cách nàng một cánh tay, có thể nghe thoang thoảng hương thơm trên xiêm áo nàng, hắn khẽ vén rèm, gió quyết lạnh lẽo lùa vào trong khoang xe, trời còn chưa sáng rõ.

Tiếng lộc cộc vó ngựa chậm dần, Niệm Tư Huyền cũng mở mắt, Hạ Lan Lăng Quân cho xa phu đánh xe vào một ngõ nhỏ cách Chiêu Quốc công phủ không xa, hắn cẩn thận đỡ Niệm Tư Huyền xuống xe, cả hai tản bộ hồi phủ.

Niệm Tư Huyền xoa xoa đôi tay vào nhau, Hạ Lan Lăng Quân nghĩ nghĩ, tự tháo găng tay bản thân đưa đến. Niệm Tư Huyền chần chừ nhìn lên, chỉ thấy thủy mâu hắn lay động rất nhẹ. Nàng cũng không muốn hắn mất mặt, cứ thế mang găng tay còn lưu lại độ ấm của hắn vào.

Hạ Lan Lăng Quân khóe môi hơi nhếch lên, Niệm Tư Huyền trong một thoáng cảm tưởng cảnh tượng nhiều năm trước, nàng cùng hắn đi dạo hoa viên Lăng Vương phủ một buổi sớm lạnh lẽo. Niệm Tư Huyền hơi thở ngưng đọng sương mờ, nhìn găng tay thêu vuốt rồng trên từng đầu ngón, lối thêu hoàng gia tỉ mỉ, chỉ vàng sáng lấp lánh giữa đêm chiếu vào đôi mắt nàng hư hư thực thực.

Châu Ẩn đã đợi sẵn ở đoạn tường vắng vườn sau phủ đệ, Niệm Tư Huyền gõ tay ba tiếng vào tường ra hiệu, nghe bên kia hồi đáp, nàng nhẹ nhõm gật đầu với nam tử phía sau. Hạ Lan Lăng Quân không nói gì, thản nhiên ôm ngang người nàng vượt qua tường cao dễ dàng.

Niệm Tư Huyền chân vừa chạm đất, lập tức buông Hạ Lan Lăng Quân ra, gương mặt nàng phủ một tầng hồng hồng. Hạ Lan Lăng Quân dường như muốn chạm vào gò má đang nóng rẫy ấy, nhưng tay hắn không rõ vì sao dừng lại giữa không trung, cuối cùng buông thõng xuống.

Niệm Tư Huyền bối rối xoay người, Hạ Lan Lăng Quân trông lên nền trời xám đục mờ sáng.

Góc vườn sau Trịnh gia đã hoang tàn bao năm, từng nhành cây khô đổ gãy ngả nghiêng trong tuyết dày. Châu Ẩn khó xử một bên, liền đánh bạo kéo lấy y phục chủ nhân:

- Tiểu thư, cũng không còn sớm, người vẫn nên hồi viện!

Niệm Tư Huyền cuống quýt nắm lấy tay Châu Ẩn:

- Đi thôi!

Nàng đi được một đoạn, thấy Hạ Lan Lăng Quân vẫn đứng đó, Niệm Tư Huyền trong lòng mềm lại, không quay lưng mà hỏi:

- Điện hạ chưa về khách phòng sao?

- Bản Vương định hồi phủ, dù sao cũng còn tế lễ trong cung...

Niệm Tư Huyền chỉ là qua loa hỏi, Hạ Lan Lăng Quân lại chi tiết giải thích, dù không nhìn lại nàng cũng hình dung ra bóng dáng cô độc của hắn:

- Thần nữ đi trước!

Hạ Lan Lăng Quân hướng theo vết chân dẫm sâu trên tuyết, lồng ngực từng cơn co thắt một:

- Quận chúa, có thể tiễn bản Vương một đoạn không?

Niệm Tư Huyền dừng bước, trước sau suy tính lợi hại rồi miễn cưỡng gật đầu:

- Được!

Ra đến cổng lớn, Hạ Lan Lăng Quân còn đợi Tạ Phong đem xe ngựa từ Lăng Vương phủ. Niệm Tư Huyền cũng không vội vàng, hiện tại trời đã sáng, cổng lớn hạ nhân Trịnh gia kẻ qua người lại đông đảo, có trông thấy cũng chỉ cho rằng nàng dậy sớm vô tình gặp Hạ Lan Lăng Quân.

- Điện hạ không đợi nhị muội? Nàng ấy có lẽ cũng đã dậy!

Hạ Lan Lăng Quân phất tay áo, không để lộ cảm xúc:

- Thiếp thất không có tư cách dự tế lễ...

Niệm Tư Huyền khẽ cười, đuôi mắt nheo lại:

- Điện hạ lo lắng muội muội ngủ không được tròn giấc? Thật có tâm!

Hạ Lan Lăng Quân tựa người vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu:

- Quận chúa...lời này của Quận chúa...bản Vương nên hiểu thế nào?

Niệm Tư Huyền đảo nhanh đồng tử, nàng cũng nhận ra bản thân đã thất thố, vừa rồi thật giống với nàng đang ghen tuông Trịnh Mẫn Doanh. Niệm Tư Huyền chậm rãi thi lễ, che giấu biểu hiện:

- Điện hạ nghĩ nhiều! Thần nữ xin phép đi trước!

Hạ Lan Lăng Quân cười nhạt, Niệm Tư Huyền vừa khuất bóng thì Tạ Phong cũng đến. Hắn mệt mỏi lên xe, ngả người nằm xuống sàn xe lót nệm nhung ấm áp:

- Thật dễ chịu!

Tạ Phong thêm bột quế vào lò xông, phủ chăn dày giữ ấm chủ nhân:

- Điện hạ vừa gây rắc rối cho Quận chúa rồi!

Hạ Lan Lăng Quân trở người, nhìn đăm đăm vào họa tiết rèm xe tinh mỹ:

- Ngươi nói xem để ngụy tạo bản thân thành một người hoàn toàn khác, cần thời gian bao lâu mới đủ?

Tạ Phong mở hộc xe, lấy một vò rượu đưa đến, rượu tuy đã nguội, hiện tại sáng sớm bụng rỗng uống càng không tốt, nhưng Hạ Lan Lăng Quân lại cảm thấy vô cùng thích hợp, nhanh chóng nuốt xuống nửa vò. Tạ Phong đoạt lại, có ý nhắc nhở:

- Điện hạ, còn tế thiên địa!

Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, kiêu ngạo điệu cười:

- Lăng Vương sáng đầu năm nghiêm chỉnh vào Sở Cung mới là kỳ lạ!

Tạ Phong cũng cười, chủ nhân hắn nói không sai, Lăng Vương được Thiên Thụy Đế sủng ái như vậy, đầu năm không khiến người khác mất mặt chính là không phải. Cho dù giao thừa không dự đại yến hay năm mới say sưa tiến cung, đều có thể được bỏ qua dễ dàng.

Hạ Lan Lăng Quân tựa đầu lên người Tạ Phong, để mặc hắn vuốt từng lọn tóc rối bản thân:

- Nói chuyện gì thú vị đi!

Tạ Phong mỉm cười, chậm rãi bắt đầu:

- Cách đây rất lâu, ở Bài Trấn có xảy ra một sự việc kỳ dị...

Bài Trấn cách kinh sư chỉ ba bốn ngày đường, vốn nổi tiếng bởi nghề làm rượu, nữ nhân Bài Trấn coi chân to là đẹp, bởi chân to mới có thể dẫm nát quả rừng làm rượu. Bài Trấn mười năm trước có Vũ gia thịnh thế tửu trang, trong nhà còn một nữ nhi vừa cập kê chưa gả đi.

Vũ tiểu thư vốn hứa hôn với một thư sinh họ Cao, tên gọi Cao Lân. Cao Lân được Vũ gia nuôi ăn nuôi học, trước ngày Cao Lân ứng thí, có thề độc rằng nếu đậu tam nguyên liền quay về kiệu hoa rước hồng nhân.

Hạ Lan Lăng Quân thở nhẹ, nhàn nhạt bi thương:

- Nếu ngươi đã kể, thì gã họ Cao ấy chắc chắn không phải người tốt, sẽ phản bội nàng ấy!

Tạ Phong tiếp tục gỡ tóc rối chủ nhân:

- Năm đó Cao Lân đỗ được Thám Hoa, Vũ gia chuẩn bị hai dải pháo dài nhất Bài Trấn đợi hắn quay về...

Nhưng Cao Lân sau khi triều đình treo bảng vàng ba tháng vẫn chưa thấy đến Vũ gia cảm tạ. Bởi vì Bài Trấn không xa kinh sư, cho nên rất nhanh tin tức Cao Lân được một gia tộc lớn hứa gả một vị Huyện chúa truyền đến tai Vũ lão gia.

Vũ tiểu thư đau buồn ngã bệnh, cuối cùng cũng không qua khỏi.

Hạ Lan Lăng Quân uống phần rượu còn lại, nhìn hai chữ Bài Trấn dưới đáy bình, lòng buồn thênh thang:

- Thật thương tiếc cho một phận hồng nhan!

Tạ Phong vỗ vỗ vai an ủi chủ nhân, tiếp tục câu chuyện:

- Vũ tiểu thư sau một đêm ngừng thở, sáng hôm sau mạch lại đập bình thường. Nàng ta tuy rằng ốm yếu, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn! Câu đầu tiên sau khi hồi tỉnh, Vũ tiểu thư cầu xin Vũ lão gia hủy mối hôn này, không cần bắt ép Cao Lân quay về!

Nàng đinh ninh thề độc Cao Lân sẽ hãm hại Vũ gia. Theo lời nàng, Cao Lân vì danh tiếng không thể tùy tiện từ hôn nữ nhi ân nhân, cho nên miễn cưỡng cưới nàng, chưa được ba tháng liền rước vị Huyện chúa kia làm bình thê. Vũ gia so với gia tộc kia không thể đối đầu, vị Huyện chúa bình thê ép chính thê đến cùng quẫn.

Vũ tiểu thư còn kể bản thân bị người hại dụng độc đến câm, khi không nói được tướng công cũng bỏ rơi. Kết cục nàng bị trả về nhà mẹ. Vũ gia sau cũng bị gia tộc vị Huyện chúa kia hại rượu tiến cống có độc, lâm vào cảnh tru di cửu tộc.

Hạ Lan Lăng Quân nghe đến đó liền thẳng người ngồi dậy, mi gian cau chặt:

- Là Hồng gia Định Quốc Hầu? Thái hậu gia tộc?

Chuyện Định Quốc Hầu âm mưu hạ độc vào rượu tiến cống hắn đã nghe Hạ Lan Tường nói qua một lần.

Tạ Phong gật đầu, Hạ Lan Lăng Quân thủy mâu thâm u cùng cực:

- Cũng không nghĩ án sự năm đó Hạ Lan Tường ra tay với Định Quốc Hầu phía sau lại kỳ dị bậc này!

Mẫu phi Hạ Lan Tường họ Hồng, là đích nữ Định Quốc Hầu, tôn xưng Thái hậu một tiếng cô mẫu. Hạ Lan Tường ra tay với Định Quốc Hầu, cũng là ra tay với ngoại tổ phụ, trong các tội, nặng nhất chính là bất hiếu. Nhưng Hạ Lan Tường vẫn may mắn khi Thái Hậu cùng huynh trưởng Định Quốc Hầu mâu thuẫn nặng nề. Định Quốc Hầu mất đi, Thái hậu chọn một chi thứ kế nghiệp tước Hầu, cùng bà vô cùng trung thành. Bởi thế Thái Hậu đối với Hạ Lan Tường luôn bao dung che chở.

Xa mã dừng trước phủ, Tạ Phong hầu Lăng Vương hồi viện, lại nghe chủ nhân nói:

- Cuối cùng lời của Vũ tiểu thư có thật hay không?

Tạ Phong quét mắt đánh giá tẩm phòng một vòng, thêm than vào lò sưởi, hạ lệnh chuẩn bị nước ấm đâu đó mới đáp lời:

- Thật ra bản thân thuộc hạ khi đó cũng không tin Vũ tiểu thư, thuộc hạ nghĩ rằng nàng vì bị Cao Lân phản bội mà kích động dẫn đến tinh thần bất ổn...nhưng mà...

Vũ tiểu thư sau đó cũng phải xuất giá, ba tháng từ khi nàng gả cho nhà họ Cao, Hồng Huyện chúa cũng bước chân vào làm bình thê. Hồng gia nhà mẹ Thái hậu nên bình thê kỳ thực địa vị lại cao hơn chính thê một bậc. Thân mẫu Cao Lân coi trọng tiền bạc càng yêu quý Hồng Huyện chúa.

Hạ Lan Lăng Quân ánh mắt trầm đi, tựa hồ lệ nóng muốn rơi xuống, hắn có tư cách phê phán Cao Lân? Những năm tháng cũ, chẳng phải chính hắn đã đối xử với Niệm Tư Huyền như vậy hay sao. Nàng một mình giam lỏng ở Phượng Hoàng lâu, toàn quyền thuộc về Trịnh Mẫn Doanh. Nàng ngày ngày trông chờ hắn, hắn đêm đêm thư phòng nhớ thương nàng.

Hắn nhẫn nhục, hắn chịu đứng, hắn giả trá,...đến cuối cùng, vẫn không thể bảo vệ được nàng. Nếu biết trước kết cục tệ hại này, hắn đã không tự tay phá nát tình yêu của nàng. Hạ Lan Lăng Quân vẫn nhớ như in đêm oan nghiệt đó, Thiên Thụy Đế giữ hắn lại Ngự Thư phòng.

Đến khi hắn hồi phủ, Phượng Hoàng lâu chỉ còn lại một nắm tro tàn.

Hạ Lan Lăng Quân dường như không thể ngủ được từ sau khi Niệm Tư Huyền mất đi. Mỗi khi nhắm mắt, hắn đều nghĩ về nàng. Giữa biển lửa kinh hoàng nàng đã tuyệt vọng, đã đau đớn, đã gọi tên hắn bằng tất cả những hi vọng còn sót lại sau bao năm tháng chôn mình trong cô độc. Cuối cùng, người mà nàng mong chờ nhất lại không đến.

Thật ra, người đáng chết phải là hắn, kẻ đã tạo ra tấn bi kịch này, không nên là nàng, không phải là nàng!

- Điện hạ!

Tiếng gọi của Tạ Phong đưa Hạ Lan Lăng Quân về thực tại, Hạ Lan Lăng Quân phất phất tay áo, chất giọng khàn khàn không che được tâm trạng tệ hại:

- Bản Vương...ổn!

Tạ Phong im lặng, chăm chú cơi lò than đỏ rực. Hạ Lan Lăng Quân dường như nhớ ra, tiếp tục:

- Vậy lời của Vũ tiểu thư là thật?

Tạ Phong ngừng một chút, đợi chủ nhân bình ổn mới đáp:

- Là thật! Ngày Vũ tiểu thư bị dùng độc, chính Kiến Ân Hầu phân phó thuộc hạ cứu người, nhưng mà Vũ tiểu thư độc ngấm quá sâu, mạng sống tuy giữ nhưng vẫn bị câm!

Hạ Lan Lăng Quân nâng mi mắt, lại nghĩ đến sự vụ Hạ Lan Tường giết hại thần tử giữa đại triều:

- Thái hậu hóa ra vì biết Định Quốc Hầu muốn làm phản hạ độc vào rượu mưu hại Hoàng đế nên mới để Hạ Lan Tường giết chính ngoại tổ phụ hắn! Nước đi thật tuyệt hảo!

Tạ Phong không phản đối:

- Hầu gia khi đó chưa từng giấu giếm Thái Hậu, cho nên vừa nghe tin, Thái hậu liền cho người điều ra, phát hiện sự thật Định Quốc Hầu sắp xếp người hạ độc trong rượu Vũ gia tiến cống!

Hạ Lan Tường là hài tử của đích nữ Định Quốc Hầu, hiện tại chính hắn lấy mạng Định Quốc Hầu, đến cuối cùng vẫn là một nhà hãm hại nhau. Thái hậu ngoài loại trừ được Định Quốc Hầu, còn bảo vệ Hồng gia khỏi án mưu phản, mà vẫn khiến Hạ Lan Tường mang ơn bà.

Hạ Lan Lăng Quân sau khi minh bạch chân tướng án cũ, đột ngột xoáy sâu ánh nhìn đến Tạ Phong:

- Vũ tiểu thư hiện giờ đang ở đâu?

Tạ Phong thản nhiên dâng trà đến:

- Vẫn là Vũ gia Bài Trấn! Dẫu sao vẫn là đầu năm, điện hạ có muốn gặp người cũng nên chờ qua nguyên tiêu!

Hạ Lan Lăng Quân lười biếng đổi y phục, cố gắng kìm nén suy nghĩ nặng nề. Vũ thị người đã chết không những sống lại mà còn minh bạch chân tướng những chuyện sắp xảy ra. Hạ Lan Lăng Quân liên hệ đến Thuần Hi Quận chúa cùng Niệm Tư Huyền, thâm tâm nhen nhóm một tia hi vọng.

Hạ Lan Lăng Quân ngả người lên mộc sàng, mệt mỏi phân phó:

- Báo với phụ hoàng bản Vương đêm qua cùng Thái tử quá chén không thể tế thiên địa được!

Tạ Phong cúi đầu nhận mệnh, đợi đến khi tiếng thở người trên giường đều đặn, hắn mới lui đi. Tạ Phong thở dài nhìn lại, dù Thuần Hi Quận chúa có phải là Vương phi hay không, hắn vẫn muốn Lăng Vương tin vào điều đó. Bởi chỉ khi Vương phi còn tồn tại, Lăng Vương mới có thể tiếp tục sống.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.