Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 48: 48: Nói Xấu 1




[Nhiệm vụ chính tuyến: Tham gia đại hội liên minh thường niên – Vượt qua nhiều trận đấu, đạt được thành tích cao trong cuộc chiến lần này]

[Khen thưởng: Phụ thuộc vào thứ hạng của người chơi mà đánh giá!]

[Nhiệm vụ hoàn thành!]

[Xác định thứ hạng: Quán quân]

[Phần thưởng: Kinh nghiệm 4000000 Kinh nghiệm pokemon 3500000 Tích phân 4000000]

[Đạt được vòng quay ngẫu nhiên (Cao)]

Lần lượt âm thanh vang lên trong đầu của Kaitou, số lượng kinh nghiệm gia thân liền giúp đẳng cấp huấn luyện gia của Kaitou tăng lên hai cấp.

Đồng thời số lượng điểm tích phân đã vượt qua yêu cầu để khôi phục hai chân, tuy nhiên Kaitou không dự định khôi phục ngay tại chỗ.

Bây giờ mọi người đều biết rằng cậu không thể đi lại, không có một lý do hợp lý, đột nhiên đứng dậy và nói là mình khỏe rồi, điều đó sẽ gây ra rất nhiều vấn đề.

Kaitou không hề do dự đưa số lượng kinh nghiệm pokemon mới nhận được phân phối cho Lous, mặc dù các trận đấu mà Lous tham gia không nhiều, nhưng chính vì điều đó cậu mới phân phối kinh nghiệm cho người đồng bạn này.

Bất kể là Glaceon, Talonflame, Greninja, Lucario hay Salamence đều đã chiến đấu nhiều trận.

Bọn nó nhận được kinh nghiệm, nhận được mài luyện từ các trận đấu thực tế, trong khi Lous chỉ đứng nhìn, trao lại cơ hội cho các đồng bạn khác.

Còn về mặt Yveltal và Tyranitar, hai cái pokemon hoàn toàn không cần kinh nghiệm để thăng cấp, bọn nó đã đạt tới một cấp độ cao hơn, cần trải nghiệm các trận đấu khắc nghiệt mới có thể đột phá.

Đứng ở bên cạnh Kaitou, Lous hơi hít một hơi sâu, một cảm giác dễ chịu ập vào người, thể lực của nó đang khôi phục dần dần.

“Đây là…” Lous hơi ngạc nhiên, nhìn sang Kaitou, cảm giác này trước đây nó cũng từng nhận lấy, không ngờ bây giờ lại gặp lại, hơn nữa mức độ còn rất cao.

Zorua cũng kinh ngạc nhìn sang, bởi vì nó cảm thấy con Gallade bên cạnh này đột nhiên mạnh lên một cách không hợp lý, cứ như đang ngồi không hít không khí rồi up level vậy.

‘Thật kỳ lạ, cái pokemon này, cùng với người huấn luyện gia này…’ Zorua khó hiểu nhìn Kaitou, lắc lắc cái đuôi nghĩ thêm một chút, cảm giác hơi rối não, Zorua liền mặc kệ.

Dù sao thời gian của nó còn nhiều, đi lữ hành cùng với Kaitou, một ngày nào đó nó cũng sẽ biết mà thôi.

Cứ như vậy, một người huấn luyện gia và các pokemon vừa giành quán quân liền xoay người trở về, về phần buổi trao giải và bế mạc sẽ diễn ra vào buổi tối, Kaitou cảm thấy cũng hơi mệt rồi nên trước tiên rời đi.

Trong tiếng hò reo cực kỳ vang dội của khán giả, Kaitou được Lous đẩy xe lăn đưa vào bên trong.

Đầu tiên là quay lại khu vực của ba mẹ với mấy đứa nhỏ Kei, Drafin, có điều bất ngờ là trước khi gặp được bọn họ, có một nhóm người khác đã đợi sẵn.

Cảm giác trong lòng mình có chút xúc cảm mềm mại, mùi hương của chanh thoảng qua mũi, Kaitou ngạc nhiên nhìn lại.

“Chúc mừng chiến thắng, Kaitou” Shiratori vui mừng ôm chầm lấy Kaitou.

Hơi im lặng trong vài giây, nhìn thấy nhóm Heiji cũng ở đây, cậu vỗ lưng của Shiratori ôn nhu nói

“Ừm, cảm ơn” Kaitou đáp lại khá đơn giản, không nói gì văn hoa, nhưng lại rất ấm lòng.

Sau đấy đối với mọi người gật đấu, Heiji đám người liền lại gần chúc mừng, có người bắt tay, có người vỗ lưng.

Lous lùi lại một chút dành chỗ cho các người bạn của Kaitou, đây là những người mà cậu gặp trong suốt một năm hành trình qua.

“Chúc mừng Kaitou, giờ ngươi làm quán quân đại hội năm nay rồi, nếu làm được điều này trong hai năm nữa, ngươi liền có tư cách khiêu chiến vị trí Tứ thiên vương” Korrina lại gần cười khoa trương.

Mọi người nói về một viễn cảnh tươi đẹp, dù rằng đó là một điều còn rất xa.

Sillina đứng một bên, cũng vui mừng nhìn Kaitou, có điều khi thấy Shiratori chạy tới ôm lấy Kaitou, cô cảm giác có hơi chạnh lòng.

Nhưng rất nhanh, cảm giác khó chịu này liền biến mất, giống như đánh rơi một vài thứ lướt ngang trước mặt mình.

Tâm tư của những người trẻ tuổi, vẫn còn rất non nớt, không một ai biết trước chuyện tương lai sẽ thế nào.

Lúc này tâm tư của mỗi người đều dành cho các pokemon và hành trình tiếp theo của mình.

“Chiến thắng đẹp mắt lắm, Izumi” Hinoe lại gần cũng ôm lấy con trai mình, bà có hơi xúc động.

Kaitou liên tục bị tiếp xúc gần gũi như vậy, cảm giác không quen, nhưng cũng không tiện đẩy ra.

Daze bước lại gần vỗ vỗ vào vai của cậu, khá đau, nhưng Kaitou có thể cảm thấy sự hào hứng từ ông.

Ông chỉ cười và nói “Làm tốt lắm”

Đây là sự thừa nhận của ba cậu đối với chính mình, Kaitou cũng gật đầu đáp trả “Vâng”

Mọi người bắt đầu hẹn nhau liên hoan vào ngày mai, chúc mừng cho chiến thắng của Kaitou, dù sao tối nay còn có lễ trao giải.

Tất cả mọi người rất nhanh tản ra và giải tán, Hinoe còn thì thầm vào tai của con trai mình hỏi về Shiratori.

Nhóm của Ash, Serena, Clemont và Bonnie không có lại đây, bọn họ đi gặp mặt Diantha quán quân chào hỏi, dù sao thời gian tổ chức đại hội lâu như vậy, cũng chưa chào hỏi được mấy lần.

Tiếp đến là Drasna long hệ thiên vương và Wikstrom thép hệ thiên vương, hai người chào nhau tại khu vực ban bình luận.

Rồi sau đấy Drasna cũng đi tìm Kaitou, bọn họ đã hẹn nhau sẽ chiến đấu nếu Kaitou dành được quán quân đại hội năm nay.

Cơ hội để khiêu chiến một trận giao hữu 1VS1 với các Tứ thiên vương, bà thật tò mò không biết thực lực chính xác của con Gallade bên cạnh Kaitou đã đạt tới mức độ nào.

Từ cách mà thằng nhỏ sắp xếp đội hình, có thể thấy Kaitou tin tưởng Lous là con át chủ bài có thể lật lại mọi tình huống diễn ra, thậm chí còn ở một độ cao vượt trên Tyranitar.

“Ahh… Thế hệ trẻ ngày càng phát triển mạnh mẽ mà” Drasna thở dài, chậm rãi đi tới phía khách sạn của gia đình Kaitou.

Khi rời đi khu vực bình luận, Drasna có nhìn thấy nhóm của Ash và Serena đang đi tới, Drasna liền mỉm cười gật đầu một cái như lời chào hỏi.

Tiếp đến Drasna gọi ra Altaria, cưỡi lên bộ lông mềm mại của con chim rồng, đập nhẹ cánh bay lên bầu trời.

Ngày hôm nay, kết quả xác định!

Đứng đầu: Kaitou Izumi.

Thứ hai: Mianthe

Thứ ba: Wiklarm.

Các huấn luyện gia còn nán lại tại chỗ thêm một chút, chờ đợi cho lễ trao giải kết thúc, sau đấy sẽ rời khỏi Lumiose thành phố vào ngày mai.

Đêm nay là đêm đông đúc còn sót lại, muốn trải qua cảm giác này, cần phải chờ đợi thêm một năm dài.

“Ta thua rồi” Mianthe đối với Leona nói nhỏ, cô đã trở nên trưởng thành hơn nhiều, có thêm tiếc nuối, nhưng lại thêm nhiều mục tiêu mới.

“Ừm, ngươi lại mạnh hơn” Leona gật đầu, không có an ủi, mà thừa nhận khả năng của Mianthe.

Nghe vậy, Mianthe liền nhìn lên mỉm cười yếu ớt, sau đấy đưa hai tay vỗ mặt mình, lấy lại sự kiên quyết ban đầu, bước lên con đường hành trình tiếp theo.

“Kế tiếp có muốn đi lữ hành với ta không?” Mianthe đi được một đoạn, sau đấy quay đầu lại nhìn Leona.

“Anh chàng của kỳ tích?” Mianthe nói ra biệt danh của Leona với ngữ khí trêu chọc.

“Hah… thật là…” Leona đút hai tay vào túi thở dài, không trả lời mà bước nhanh đi tới bên cạnh Mianthe.

Hai người nhìn nhau bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.