Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 16: 16: Mợ Tới 1




Đại tự Giác Hải nằm giữa Long Hoa đảo, nhưng nơi tổ chức dạ yến lại không ở trong khuôn viên chùa mà là một cung điện tọa lạc trên đảo nhỏ bên cạnh gọi là tiểu Long Hoa.

Thượng Nguyên yến chủ yếu là món ngọt, hoa quả cùng rượu nhẹ. Mùa đông tuy rằng vừa qua, nhưng trên mỗi bàn tiệc đều không thiếu các loại trái cây tươi mới. Niệm Tư Huyền cùng Hạ Lan Yến Minh chậm bước trò chuyện, cả hai dừng lại rất lâu trước bậc thềm đại điện.

Hạ Lan Yến Minh gõ gõ quạt ngọc vào lòng bàn tay, hắn nhìn đèn lồng vàng rực trên mái hiên chiếu soi mái tóc mỹ nhân đối diện rực rỡ diễm lệ, trong lòng dâng lên tự mãn:

- Đợi Cửu hoàng đệ nạp xong trắc thất thì ta lập tức tam thư lục lễ đến Quốc công phủ rước nàng về Đông cung!

Niệm Tư Huyền nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt chớp nhẹ, vốn Thuần Hi Quận chúa cùng Thái tử đã có hôn ước, lại kéo dài tận mấy năm. Hiện tại Hạ Lan Yến Minh tính toán như vậy cũng không gọi là gấp gáp gì, bề ngoài nhìn vào tương đối thích hợp.

Nhưng mà Niệm Tư Huyền đã cùng Hạ Lan Lăng Quân giao ước mối hôn này bắt buộc phải hủy. Nàng vân vê khăn tay lụa xanh, tạm thời chưa thể hủy, nàng đành tìm cách kéo dài vậy.

Niệm Tư Huyền xoay người vào trong, nụ cười như gió xuân lướt qua nhành liễu, dịu dàng mê hoặc:

- Thân là nữ nhi, thần nữ chỉ có thể nghe theo bề trên an bài!

Hạ Lan Yến Minh thấy nàng không ngại ngùng từ chối mà tự nhiên thuận theo, liền cho rằng bản thân cùng nàng đã xây dựng tình cảm rất tốt, khóe miệng càng thêm sâu hơn. Hạ Lan Yến Minh sau khi đưa Niệm Tư Huyền đến tận bàn, mới quay về ngồi cạnh Hạ Lan Lăng Quân.

Niệm Tư Huyền không cần nhìn cũng có thể hình dung được biểu tình tệ hại cực điểm của Hạ Lan Lăng Quân bên kia. Chưa kể hắn còn đang phải cùng bàn với Hạ Lan Yến Minh, Niệm Tư Huyền chỉ vừa nghĩ đến hai loại khí tức nam tử đang đối nghịch đến bức người liền thấy khó thở.

Niệm Tư Huyền thong thả nhấp ngụm rượu mơ, tận hưởng vị ngọt hậu nồng nàn dễ chịu. Lúc này cung nữ cũng dần đưa các món ăn đến, Niệm Tư Huyền còn đang mải mê nhìn bánh táo đỏ ngào đường thì phía trước đã có tiếng hét hoảng hốt.

Một cung nữ quỳ sập trước mũi giày Hạ Lan Lăng Quân, trên vạt áo hắn còn lấm lem vết bẩn, dễ dàng hình dung ra nàng ta đã bất cẩn đánh đổ khay gỗ lên người vị Lăng Vương thân phận tôn quý tính khí thất thường. Niệm Tư Huyền nhắm hờ mắt, Hạ Lan Lăng Quân trước đó còn vô cớ bực dọc, cung nữ này coi như tự tìm đường chết.

Trong sảnh im lặng như tờ, Đế Hậu còn chưa đến, không ai có thể cản cơn thịnh nộ này của Lăng Vương. Chỉ là trái với suy nghĩ của mọi người, Hạ Lan Lăng Quân dùng mũi giày nâng cằm nàng ta lên, đồng tử hắn đột ngột ngưng trọng, một lúc lâu mới nhàn nhạt:

- Tên gì?

- Mộ...nô tì...nô tì là Mộ Cầm...

Mái tóc rũ rượi không che kín được dung mạo Mộ Cầm, Niệm Tư Huyền chính bản thân cũng thất kinh, nàng ta cùng Niệm Tư Huyền nàng, hay nói đúng hơn, Mộ Cầm gương mặt sáu, bảy phần giống hệt Lăng Vương phi đã khuất. Niệm Tư Huyền khăn tay che miệng, chuyện này cơ bản không phải là thần kỳ trùng hợp.

Niệm Tư Huyền cắn lấy làn môi đỏ, rót đầy chén rượu cố gắng nuốt xuống, kẻ đứng sau cũng thật tốn tâm sức, tư mộ huyền cầm. Niệm Tư Huyền không khỏi giễu cợt cười chủ mưu trong bóng tối, hẳn là đã sai rồi. Hạ Lan Lăng Quân chưa từng lưu tâm nàng, mọi sủng ái nếu có cũng chỉ là bề ngoài giả tạo.

Nhưng Hạ Lan Lăng Quân thật sự không khiến Niệm Tư Huyền phải thất vọng. Hắn ngay lập tức thay đổi biểu hiện, trực tiếp đỡ Mộ Cầm lên, còn âu yếm lau đôi mắt nàng ta rưng rưng lệ nóng:

- Không sao! Bản Vương không trách tội nàng, đừng lo lắng nữa!

Niệm Tư Huyền vơ vội bình rượu, lớp sứ trơn trượt rời khỏi tay nàng rơi xuống sàn đá vỡ tan tành. Niệm Tư Huyền lúng túng đứng dậy, nhìn cung nữ vội vàng đến thu dọn, nàng cũng rời khỏi sảnh đến khách phòng đổi y phục.

Niệm Tư Huyền để Tố Đan bên ngoài, một mình bần thần trước gương, nàng từng nghĩ bản thân đã chết tâm, nhưng hóa ra ngàn vạn lửa đỏ Phượng Hoàng lâu đều không thể thiêu đốt đi toàn bộ tình cảm nàng dành cho hắn. Hạ Lan Lăng Quân vốn không có gì tốt, bạc tình bạc nghĩa. Nhưng Niệm Tư Huyền nàng, đến cuối cùng vẫn không thể tỏ tường được bản thân là yêu hắn hay hận hắn.

Niệm Tư Huyền bất giác đưa tay sờ xuống bụng, Trịnh Mẫn Doanh sao có khả năng hại chết mẫu tử nàng nếu Hạ Lan Lăng Quân không ngầm đồng ý. Thế mà nàng đến hiện tại còn si mê ngu ngốc.

Niệm Tư Huyền chỉnh trang đổi y phục, mất một lúc lâu mới chật vật hoàn thành. Nàng cùng Tố Đan quay lại đại điện, đã trễ thế này có lẽ Đế Hậu cũng đã đến. Ngang qua lối rẽ hành lang, phát hiện phía trước là Thượng Quan Hoàng Hậu nàng liền vội vàng lùi lại vào góc kín.

Thượng Quan Hoàng hậu phượng bào hoàng kim được tiền hô hậu ủng tùy tùng theo chân hầu hạ. Niệm Tư Huyền vì không muốn cản đường thất lễ nên mới tránh mặt, chỉ là không ngờ phát hiện Mộ Cầm đang hành đại lễ cùng Hoàng hậu trò chuyện thật lâu.

Niệm Tư Huyền vô thức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Loại sự tình này, Niệm Tư Huyền kỳ thật chưa từng nghĩ đến. Nếu Hoàng hậu đã cố tình nhúng tay vào chuyện Lăng Vương phủ, vậy ngày đó nàng bị Trịnh Mẫn Doanh hãm hại, Hoàng hậu có biết hay không, là thật sự bất lực hay muốn nàng tự sinh tự diệt. Niệm Tư Huyền cố gắng trấn tĩnh, người di mẫu này nàng đành phải nhìn bằng đôi mắt khác.

Suốt yến tiệc, Niệm Tư Huyền không có tâm trạng thưởng thức gì, nàng đăm đăm vào ly rượu đục. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đối với Niệm gia nếu vô cách minh oan, chí ít cũng có thể bảo vệ huyết mạch duy nhất là đại ca nàng, nhưng cuối cùng, Hoàng hậu lại khoanh tay làm ngơ. Niệm Tư Huyền đột ngột rùng mình, hoặc giả chính Hoàng hậu muốn Niệm gia tận diệt.

Đại điện đang xôn xao ồn ào liền vì Thiên Thụy Đế ra hiệu mà im lặng:

- Trường Khanh xem ra đã uống rất nhiều?

Hạ Lan Lăng Quân loạng choạng đứng dậy chấp tay, thủy mâu đã nhiễm một tầng hồng gân máu:

- Vừa rồi thi đối thơ nhi thần thua nhiều quá...không thể không uống...

Thiên Thụy Đế cười, bên dưới cũng thoải mái cười theo, Thiên Thụy Đế phân phó người đem canh giải rượu đến hầu Lăng Vương, nói:

- Tháng hai không tốt, tháng ba ngược lại rất đẹp!

Hạ Lan Lăng Quân mỉm cười đồng tình, đoán ý Hoàng đế mà chủ động:

- Nhi thần cũng đã sắp xếp tháng ba nạp Trắc phi!

Thiên Thụy Đế hài lòng biểu hiện lại dường như lo lắng cho Lăng Vương:

- Lăng Vương phủ gần đây không sửa sang thêm gì, Trẫm không yên tâm! Trường Khanh không nên bạc đãi bản thân, ngày mai xuất bảy mươi vạn lượng từ quốc khố xây sửa Lăng Vương phủ!

Bảy mươi vạn lượng bạc chỉ để tô điểm cho xa hoa Lăng Vương phủ, tin tức này trong đêm chắc chắn sẽ truyền khắp kinh thành. Thiên Thụy Đế quả thật đã sủng Lăng Vương đến vô pháp vô thiên.

Thượng Quan Hoàng hậu cư nhiên không cười nổi, nhưng rất nhanh liền bày ra phong thái:

- Hoàng thượng nhân từ!

Xung quanh đồng loạt nối theo Hoàng hậu, đồng thanh đồng dạng hành lễ:

- Hoàng thượng nhân từ!

Phung phí bảy mươi vạn tiền thuế xương máu bá tánh nhưng vẫn được ca ngợi từ tâm là loại việc phải ngự trên nơi cao nhất mới có thể làm được. Niệm Tư Huyền thoáng nhìn gương mặt Hạ Lan Lăng Quân, tuy rằng khóe miệng hắn cong lên điệu cười, nhưng đồng tử ngược lại vô cùng lãnh đạm hàm chứa băng giá.

Vầng trăng xanh xao treo ngang lưng trời, sương khí giăng ngang thiên địa, dạ yến cuối cùng cũng đã kết thúc. Bởi vì Long Hoa đảo không có nơi nghỉ lại như Sở Cung, cho nên Niệm Tư Huyền phải hồi phủ.

Niệm Tư Huyền đứng bên hành lang vắng lặng cùng Tố Đan đợi xe ngựa đến, xung quanh cung nữ đang vội vã dọn dẹp tàn cục. Nàng vẩn vơ suy nghĩ, không nhận ra Hạ Lan Lăng Quân đã đến cạnh bên.

Niệm Tư Huyền gấp gáp thi lễ, nhìn quanh quẩn liền không thấy Tố Đan. Hạ Lan Lăng Quân hơi thở nhuốm hương đào hoa tửu nồng nàn, hắn lãnh đạm:

- Bản Vương để cận nữ nàng hồi phủ trước rồi!

Niệm Tư Huyền hơi lùi lại, có chút bối rối:

- Điện hạ, nơi này kẻ qua người lại...

Hạ Lan Lăng Quân không để nàng nói hết câu, lập tức nắm lấy bàn tay nàng mảnh mai:

- Đi với bản Vương!

Niệm Tư Huyền cùng Hạ Lan Lăng Quân băng qua đào hoa lâm rộng lớn bao quanh Long Hoa đảo. Cánh hoa như lụa mềm vương vấn vạt áo, Niệm Tư Huyền trong bóng đêm mờ ảo cảnh vật, ngoại trừ nghe xạ hương nồng đậm dẫn đường cũng không đoán định được bản thân đang đi đâu.

Hạ Lan Lăng Quân bỗng nhiên dừng lại xoay người đối diện nàng, Niệm Tư Huyền không kịp phản ứng, toàn thân va vào lồng ngực Hạ Lan Lăng Quân, hắn thả lỏng cơ thể, để mặc cả hai cùng rơi xuống thuyền. Niệm Tư Huyền được hơi ấm nam nhân thân thuộc bao bọc, nằm trong lòng hắn nhìn thuyền nhỏ rời xa bờ.

Hạ Lan Lăng Quân ngắm trăng tròn vành vạnh trôi nổi trên nền trời, càng siết chặt người trong ngực hơn:

- Đừng động!

Niệm Tư Huyền cũng thôi không vùng vẫy nữa, giữa yên lặng bốn bề, nhịp tim Hạ Lan Lăng Quân đập loạn sau làn áo mỏng. Hắn ôn nhu mân mê mái tóc nàng, lưu chuyển hơi ấm bàn tay đến vành tai:

- Lạnh sao?

Niệm Tư Huyền lắc lắc đầu, Hạ Lan Lăng Quân ngược lại kéo lấy áo choàng phủ lên thân thể nàng:

- Nơi này chỉ có mình bản Vương biết, sẽ không ai bắt gặp!

Niệm Tư Huyền chần chừ rất lâu, cuối cùng mới mạnh dạn hỏi:

- Vì sao điện hạ lại đưa ta đến đây?

Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, giọng nói phảng phất nuối tiếc cùng mê luyến:

- Nàng biết rõ mà...đúng không?

Niệm Tư Huyền không đáp, nhiều năm về trước, ở Giác Hải Đại tự này nàng đang cùng mẫu thân dâng hương kính Phật. Thời điểm đó đào hoa đã sắp tàn, từng đợt từng đợt một rơi rụng khắp mặt nước. Niệm Tư Huyền lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan Lăng Quân trong triều bào Lăng Vương một mình đứng bên bờ sông...

Nước mắt Niệm Tư Huyền dường như không ngừng rơi xuống, thấm vào lồng ngực Hạ Lan Lăng Quân ấm nóng. Mà hắn cũng không muốn cắt ngang hồi ức hoàn mỹ, vẫn mải miết ngắm nhìn vầng trăng đã mờ khuất sau dạ vân.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.