Tại Sao Anh Lại Trở Về?

Chương 10: Thám tử poirot đến nhà bà y tá hopkins




Có Bạch Kính Thành toạ trấn, hiệu suất chỗ quản lý cao hơn một bậc, rất nhanh làm xong thủ tục vào ở làm cư dân lâm thời của căn cứ. Cầm thiết bị liên lạc, Bạch Cảnh thực hiếm lah thưởng thức trong tay, chỉ chốc lát sau liền mày mò ra được các công năng, mỗi một cái thiết bị liên lạc đều có vài số thứ tự, vừa là số căn cước cũng là số thông tin, cái thiết bị liên lạc lâm thời này số mở đầu là 005, chức năng chỉ có trò chuyện và chứng thực thân phận.

Bạch Cảnh mặt mày cong cong, cười đến rất ngọt ngào, quay đầu nhìn về phía Bạch Kính Thành giòn tan hỏi: “Ba ba, chúng ta ở chỗ nào?”

“Đã sớm an bài xong, bốn căn biệt thự ở khu tây, ba ba hiện tại mang các ngươi đi xem.” Bạch Kính Thành thụ sủng nhược kinh, đối với sắc mặt hòa nhã của con trai nhanh chóng đáp lời.

“Cảm ơn ba ba.”

“Khách khí làm cái gì, ta là ba ba của ngươi không tốt với ngươi thì tốt với ai.” Bạch Kính Thành ha ha cười, biểu tình trên mặt nhu hòa, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng, đối mặt với đứa con trai này, nói thật, Bạch Kính Thành áp lực rất lớn, rõ ràng thoạt nhìn không có gì không đúng nhưng chung quy hắn lại có cảm giác có chút ghê ghê, chắc là di chứng của uy áp dị năng giả cấp 5 đi, hắn đem loại tình huống này quy cho công của Tiêu Táp.

“Ba ba, thiết bị liên lạc của ngươi nhìn thật đẹp.” Hai mắt trong suốt của Bạch Cảnh cong thành hình nguyệt nha(trăng non), hết sức khen ngợi.

“Thiết bị liên lạc của Bạch tiên sinh đương nhiên là tốt nhất kinh đô, ngay cả ta hiện tại cũng không có tư cách lĩnh.” Trương Thu Thành phụ họa, há mồm nịnh hót.

Bạch Kính Thành trầm mặc một khắc nhìn nhìn Bạch Cảnh lại nhìn nhìn Tiêu Táp, do dự nói: “Qua một thời gian ngắn, ba ba giúp ngươi kiếm một cái.”

Bạch Cảnh cười mị mắt, ra vẻ kinh hỉ: “Thật vậy chăng? Có thể gây khó xử hay không? Nếu không hay là thôi đi ta chỉ là thực thích màu sắc của nó.”

Trương Thu Thành vội vàng nói thêm vào: “Cảnh thiếu ngươi cứ yên tâm, Bạch tiên sinh thương ngươi như vậy, thiết bị liên lạc màu vàng khẳng định không thành vấn đề, cao tầng lĩnh ở căn cứ mỗi người có ba cái thiết bị cao cấp, về phần cho ai dùng còn phải nhìn ý tứ cá nhân, Bạch tiên sinh ngươi nói đúng không?”

Bạch Kính Thành nói ra có chút hối hận, nhưng loại tình huống trước mắt này, hắn cũng không thể nuốt lời, chỉ có thể kiên trì cười gượng: “….Không làm khó dễ, một cái thiết bị liên lạc mà thôi, điểm quyền lợi ấy ba ba vẫn phải có.’

“Cám ơn ba ba, căn cứ kinh đô thật tốt, thật tiên tiến, nếu căn cứ chúng ta cũng có những thiết bị này thì tốt rồi.” Bạch Cảnh thật tâm tán thưởng, đối với hắn mà nói, nói vài lời hay hoa mĩ có thể làm cho Bạch Kính Thành cung cấp tiện lợi cho hắn cớ sao lại không làm.

“Tiểu Cảnh không tính toán ở lại kinh đô?” Bạch Kính Thành nhíu mày, ngữ điệu có chút không đồng ý.

“Cảnh Táp thành cũng rất tốt a, chính là thiếu nhân viên khoa học kỹ thuật, máy móc thiết bị cũng không có tốt như ở kinh đô, ba ba ngươi hiểu ta nhất có phải không?”

“….Đúng….” Bạch Kính Thành lúc này thật đau, không chỉ đau răng, tâm cũng đau, nhìn cao trai vui mừng phấn chấn còn có Tiêu Táp vững như núi, và Trương Thu Thành nơi chốn nói lời sắc bén, như thế nào cũng không nói nổi lời từ chối.

May mắn lộ trình không quá xa, đi vào biệt thự, Bạch Kính Thành vội vàng tìm cái cớ đi trước, tiếp tục ngốc ở đây, hắn sợ chính mình sẽ hộc máu, ký nhiều hiệp ước không bình đẳng, thầm an ủi ít nhất dị năng của con trai không tồi, trong đoàn đội còn có dị năng giả cấp 5, không chỉ thành lập căn cứ của chính mình còn bảo trì quan hệ tốt đẹp với Trương Thu Thành, con trai là chính mình sinh, cho con trai chỗ tốt chung quy vẫn tốt hơi là cho người khác, hợp tác với con trai cũng là một cái lựa chọn không tồi.



Nhìn Bạch Kính Thành vội vàng chạy mất bóng dáng, Bạch Cảnh cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, chính là hắn không biết, trong lòng Bạch Kính Thành cũng có tính toán, bằng không như thế nào đáp ứng nhanh như vậy, lăn lộn chính giới nhiều năm, mắt nhìn Bạch Kính Thành cũng có vài phần, hắn bên này thực hiển nhiên đem Tiêu Táp là đối tượng đầu tư, tuy rằng cho Bạch Cảnh không ít lợi nhưng kỳ thật lấy chỗ tốt là ai còn không nhất định, tóm lại phải là kết cục song thắng.

Rốt cuộc là cáo già, Bạch Cảnh so với hắn vẫn còn non chút.

Bên này Trương Thu Thành cũng không ở lại lâu, Bạch Kính Thành đi rồi, hẹn buổi tối làm bữa tẩy trần cho bọn hắn, sau đó liền tạm biệt, Bạch Cảnh trầm tính lại chọn một phòng vào ở, sau khi khóa xong cửa phòng lúc này mới bắt đầu nhớ lại những thứ ban ngày thấy, trong lòng không thể không tán thưởng một tiếng, thủ đô rốt cuộc là thủ đô, căn cứ kinh đô vô luận hoàn cảnh nào, trang bị, dụng cụ quả nhiên là khác biệt, mệt hắn lúc trước còn dạt dào đắc ý sự phát triển của Cảnh Táp thành, thật sự là người so với người tức chết người, trong lòng càng thêm quyết định, muốn đem tất cả những thứ hay ho ở kinh đô về.

Tiêu Táp là lão đại có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi tất cả mọi người vào ở, thu thập xong, hắn liền mở cuộc họp, có chuyện gì thì giải quyết càng sớm càng tốt.

Tiêu Táp đi thẳng vào vấn đề, nói rằng sẽ không ở kinh đô lâu, ai nguyện ý đi theo hắn về sau cùng chia sẽ bát cơm, ai muốn lưu lại, hắn cũng có thể hỗ trợ an bài vị trí, tóm lại là sẽ không bạc đãi ai, về phần nên lựa chọn thế nào, hắn sẽ không miễn cưỡng, tất cả tùy tâm ý mọi người.

Tiêu Táp nói lời nhẹ nhàng người nghe lại kinh hãi, Dương Lâm đầu tiên là cào cào tóc, phiền toái đi qua đi lại trong phòng, kiên quyết không thừa nhận chính mình có tiềm chất M, vì cái lông gì Tiêu Táp không thả khí lạnh, hắn ngược lại càng thêm kinh hãi.

“Đi tới đi lui làm gì.” Vương Phàm trừng hắn một cái.

Dương Lâm bị nghẹn.

Vương Phàm khinh bỉ nhìn hắn: “Còn cần chọn sao? Đương nhiên là đi theo Táp ca rồi, vũng nước kinh đô quá sâu, ta không nắm chắc không làm pháo hôi, ta cũng không muốn như lúc trước, thời điểm ta ở phía trước liều mạng, người khác ở sau lưng ta bắn trộm một tên, đi theo Táp ca thực tốt.”

Có người đầu tiên lên tiếng liền có người thứ 2, Từ phong dẫn đầu tùy tiện đứng lên: “Táp ca việc này còn phải nói sao? Lão Từ ta đương nhiên đi theo ngươi lăn lộn rồi.”

Ngô Quốc An nhanh chóng thể hiện trung tâm: “Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vẫn luôn mông chờ Táp ca nhìn đến.”

Lý Nhiên do dự một chút: “Ta muốn đi tìm anh trai….”

“Ngươi yên tâm, sau đây chúng ta sẽ đi tuyên bố nhiệm vụ, nếu như vậy không tìm thấy người, ta nghĩ ngươi cũng không nên quá hy vọng.” Tiêu Táp thản nhiên trả lời, nói thực ra, trừ Bạch Cảnh đừng hy vọng hắn sẽ an ủi.

Hốc mắt Lý Nhiên phiếm hồng, gật gật đầu: “Cám ơn Táp ca, ta nghe lời ngươi.”

“Ai! Lão tử cũng bất chấp hết, không chọn, đi theo các ngươi.” Dương Lâm thực hào khí vỗ ngực, phát hiện mình do dự hoàn toàn không có ý nghĩa, theo Tiêu Táp lau như vậy, hắn kỳ thực đã sớm tin tưởng đội hắn, chẳng sợ Bạch Cảnh thoạt nhìn không đáng tin nhưng hắn cũng tin tưởng, đi theo hai người kia tuyệt đối có tiền đồ hơn so với ở lại kinh đô.

Không hề ngoài ý muốn, cơ hồ tất cả mọi người lựa chọn rời đi, mấy ngày nay dưới sự hướng dẫn của Tiêu Táp giết tang thi thăng cấp, Tiêu Táp cường hãn, Bạch Cảnh giàu có điều là ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, đùi lớn như vậy không ôm, coi bọn họ là kẻ ngốc à, chỉ có vài người mang theo gia đình có vẻ hơi do dự, cũng không phải không muốn rời đi mà là lo sợ bọn họ sẽ kéo tất cả mọi người lại về sâu.

Tiêu Táp đối với kết quả này phi thường vừa lòng, nói vài câu giải quyết vấn đề người già và trẻ nhỏ, bảo bọn họ không cần lo lắng hết thảy như cũ, mang một trói buộc cũng là mang mà vài cái cũng là mang, huống chi đằng sau trói buộc còn có thực lực cường hãn bút mua bán này tính thế nào cũng không bị thiệt, Cảnh Táp thành cũng cần rót nhiều dân cư.

Giari quyết xong, thời gian còn sớm, Tiêu Táp liền để mọi người đi nghỉ ngơi trước, căn cứ kinh đô chiếm diện tích rất rộng, biệt thự bọn họ thuộc loại phạm vi khu vực phía tây, trước kia đều là nhà giàu ở, không gian rất lớn, trang hoàng cũng thực xa hoa, không chỉ điện nước đầy đủ, phòng cũng rất nhiều, hơn hai trăm người vào ở cũng không chật chội, Tiêu Táp khó có được mà khen Bạch Kính Thành thực biết làm việc.

Lập tức tìm được phòng của Bạch Cảnh, dị năng kim hệ thực tốt, Tiêu Táp không cần động cửa, “răng rắc” một tiếng cửa tự mở ra.

“Ngươi bận bịu xong?” Bạch Cảnh lười biếng nằm trên giường lớn xa hoa, ôm chăn, như mèo cuộn tròn thân thể thấy thế nào cũng đáng yêu.



“Ân.” Tiêu Táp gật đầu, ngồi bên giường thân thiết nhìn người yêu: “Mệt?”

“Không vấn đề.” Bạch Cảnh lắc lắc đầu, lăn một cái: “Ông già an bài nơi ở không tồi, giường này ngủ thật thoải mái.”

“Ta cũng thấy thực thoải mái.” Tiêu Táp buồn cười nằm lên người Bạch Cảnh.

“Tránh ra, nặng chết.” Mặt Bạch Cảnh tối sầm, dâng lên dự cảm không tốt.

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Giam cầm thân thể người yêu, hai người mặt đối mặt, cả hai đều có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp trên người đối phương, cũng không biết là ai tiến lên trước một bước, môi và môi giao triền.

“Đừng….” Một nụ hôn sâu qua đi, Bạch Cảnh liếm liếm môi, thở dốc đẩy Tiêu Táp ra, ổn định lại hô hấp, nghiêm mặt nói: “Trong chốc lát còn có việc đó.” Cuộc hẹn buổi tối hôm nay làm tiệc tẩy trần, hắn cũng không muốn bị xấu mặt, trời biết nếu tiếp tục dây dưa với Tiêu Táp, hắn còn có thể đứng dậy được không.

“Ta mặc kệ.” Tiêu Táp bất mãn, rất có tư thế không đạt được mục đích không bỏ qua.

Bạch Cảnh có chút bất đắc dĩ, đối mặt với Tiêu Táp không nói lý, hắn đúng thật là không có biện pháp nào, nói: “Buổi tối bồi thường ngươi.” Liền quay đầu đi, chỉ để lại lỗ tai phiếm hồng.

“Nói thật?” Ánh mắt Tiêu Táp sáng lên, trong lòng đã bắt đầu tự hỏi buổi tối dùng tư thế gì, nghẹn vài tháng, hắn sắp điên rồi.

Bạch Cảnh đương nhiên không có trả lời hắn, nhìn đồng hồ bây giờ còn sớm, cách giờ ăn cơm còn hai tiếng nữa, liền nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.”

“Được.” Có hứa hẹn của Bạch Cảnh, Tiêu Táp lúc này tư nhiên là người yêu nói gì thì làm cái đấy, nếu hắn biết ra ngoài sẽ gặp đến cái gì khẳng định sẽ hối hận không kịp.

Khu Tây cách trung tâm một khoảng, hai người đều là phái hành động, nói đi một chút liền chào hỏi mọi người rồi chuẩn bị ra ngoài, Từ Phong và Dương Lâm cũng theo giúp vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.