Tái Hôn Với Chồng Cũ

Chương 8




“Chúng ta sẽ chết ở trong này sao?” Tiểu Vũ ngồi sát vào Đường Phong, dây thừng trên tay bọn họ đã được mở ra, đại khái đối phương cho rằng cái nhóm người da trắng quen với cuộc sống an nhàn sung sướng này cũng không thể rời đi nơi này.

“Sẽ không, tin tưởng tôi.” Đường Phong nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Vũ, sơn động có chút ẩm ướt, cho dù đã ngăn cách với băng tuyết nhưng vẫn lạnh lẽo khiến người ta chịu không nổi.

Cánh cửa sắt dày cộp lạnh băng vẫn đứng yên không nhúng nhích, ngẫu nhiên sẽ có một người coi chừng mở ra một cánh cửa sắt nhỏ mà nhìn vào bên trong, nhân viên tổ ekip đều gắt gao rúc vào cùng nhau, vết thương của đạo diễn đã được họ dùng vải xé từ quần áo ra tạm thời băng bó lại, may mắn chỉ là vết thương ngoài da không có gì quá đáng ngại.

Một buổi tối này không ai có thể ngủ, rất lạnh, cũng quá mức bất an, cũng có người bị ác mộng làm bừng tỉnh lúc nửa đêm.

Hai triệu đô la, ai giao ra?

Mỗi một nhân viên nơi đây đều là làm công ăn lương, làm sao có được nhiều tiền như vậy?

Chính phủ ra?

Coi như hết, cho dù nước Mĩ có mạnh mẽ ra sao thì cũng không thể lập tức xuất ra hai triệu đô la, là hai triệu đô chứ không phải hai mươi đồng, hơn nữa cho dù giao ra cũng không biết chắc có thể nhận được người hay không, mà bọn họ lại là ai, bất quá chỉ là một ít dân chúng bình thường không chút danh tiếng.

Tình huống dễ xảy ra nhất là quốc tế khiển trách, đàm phán ngoại giao, vũ lực uy hiếp.

Đàm phán thành công, bọn họ sống sót.

Thất bại, đó là bất hạnh của bọn họ cùng với tội ác của nhóm phần tử vũ trang này.

Hơn nữa không ai biết chính phủ đã chân chính biết được chuyện này, sẽ làm như sự việc đã qua, hoặc làm như cái gì cũng không biết, có lẽ cho tới bây giờ mọi người kể cả những người trong công ty lo liệu hành trình của Đường Phong vẫn cho rằng hiện tại bọn họ vẫn đang đóng phim bình thường ở Nam Á.

Tin tức bị phong tỏa, cũng không hiếm thấy.

Bọn họ bị nhốt trong sơn động nên không biết bên ngoài trời đã sáng hay vẫn là đêm đen, nhưng khi Đường Phong tỉnh lại không lâu, cửa sắt sơn động đã bị người mở ra.

Vài phần tử vũ trang không nói không cười đi vào, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên người bọn họ, nhất là các nhân viên nữ của tổ ekip.

Đường Phong xê dịch, đem Tiểu Vũ che chở ở sau người, không hẹn mà cùng các nam nhân trong tổ ekip bảo vệ lấy các cô gái, hành động này không thể nghi ngờ đã khiến mấy phần tử vũ trang lộ ra dáng vẻ phẫn nộ, miệng huyên thuyên nói gì đó với bọn họ, tựa hồ muốn bọn họ tránh ra.

Đồng thời, nhóm người vô nhân tính đã vọt lên muốn tóm lấy mấy cô gái trắng trẻo, mấy cô gái phát ra những tiếng thét sợ hãi ôm chầm lấy nhau, các cô chưa từng trải qua loại chuyện đáng sợ như vậy nên thiếu chút nữa đã khóc thét lên, dù không cần nghĩ cũng biết mấy tên hỗn đản này muốn làm gì với mấy cô.

“Cút ngay! Không được chạm đến các cô ấy!” Đường Phong dùng sức đẩy lui các bàn tay vươn về hướng các cô gái.

Hiểu được tiến lùi là đạo lý sống còn của cậu, yêu quý sinh mạng là một chuyện, nhưng được sống lại làm một người nam nhân, một người có lương tri, cậu không thể nào trơ mắt nhìn các cô gái bị nhóm người hỗn đản này thương tổn.

Gần một năm luyện quyền vất vả dưới sự chỉ đạo của nhóm người Lục Thiên Thần không hề lãng phí, người được huấn luyện qua cùng với người chỉ biết dùng lực bình thường thủy chung là khác nhau, không đến hai ba phút, Đường Phong đã đem một phần tử vũ trang trước mắt mình đánh ngã.

Tên bị đánh lớn tiếng la lối gì đó, vài người bên cạnh nhanh chóng liền đi tới đem quyền cước nhắm vào Đường Phong, nhưng là trừ bỏ Đường Phong thì những nam nhân khác trong tổ ekip cũng không phải để trưng bày, mấy người rất nhanh đã quấn vào đánh nhau, nhưng bởi vì có Đường Phong từng luyện võ, thế cục nhanh chóng nghiêng về hướng bọn người Đường Phong.

Thế cục nghiêng về một phía rất khiến người phấn chấn, ngay cả mấy cô gái cũng dùng nắm tay mềm nhũn của mình đi đánh mấy tên hỗn đản kia, đáng tiếc là thắng lợi nhất thời cũng không thể hoàn toàn xoay chuyển cục diện, huống chi bọn họ chỉ là một đám người bị bắt có chỉ có hai tay hơn nữa còn đang ở địa bàn của kẻ địch.

“Phanh!” Một tiếng súng nổ vang trong sơn động, các cô gái bị dọa đến mức thét lên rồi bưng kín hai lỗ tai của mình.

“Không được nhúng nhích!” Tên đã nã một phát súng lên đỉnh động hướng bọn họ thét lớn.

Rơi vào đường cùng, bọn người Đường Phong chỉ có thể dừng tay, mấy tên vừa bị đánh ngã liền lập tức nhảy dựng lên, từng quyền từng cước hướng bọn người Phong đánh qua, miệng lại không ngừng chửi rủa gì đó.

Rất nhanh đã có thêm người bên ngoài lục tục đi vào, bởi vì bị đánh ngã trên đất nên bọn người Đường Phong không nhìn thấy người vào là ai, chỉ có thể loáng thoáng nghe được có mấy người đang nói gì đó.

Bất quá không để Đường Phong cùng mặt đất lạnh lẽo tiếp xúc lâu lắm, cậu nghe được hướng dẫn viên du lịch dùng tiếng Anh sứt sẹo gọi tên của cậu.

“Đường Phong, ai là Đường Phong?”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, trong lòng cảm thấy kỳ quái đồng thời lại không nhịn được mà nghĩ, vừa rồi là do Đường Phong ra tay, chẳng lẽ bọn người kia sẽ đối phó Đường Phong?

Không ai đáp lại, hướng dẫn viên du lịch lại hô thêm một tiếng: “Đường Phong, ai là Đường Phong?”

Vẫn không ai nói chuyện như cũ, ngay lập tức liền có người bên cạnh dùng ngữ khí nghiêm khắc nói gì đó với hướng dẫn viên du lịch, sau khi hướng dẫn viên du lịch nghe xong liền thuật lại: “Đường Phong đi ra, bằng không tất cả những người ở đây đều sẽ không có một ngụm nước hay một mẫu bánh mì để ăn, không ai thích cảm giác bị chết đói.”

Đường Phong hơi giật giật, nhưng cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Vũ đang dùng sức nháy mắt với cậu, dùng khẩu hình nói: “Đừng đi ra!”

Tiểu Vũ sợ nam nhân đi rồi sẽ không trở lại, điều này so với những chuyện đáng sợ trước đó đều làm cho lòng cô cảm thấy phát ra lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

“Nói cho tôi biết Đường Phong là ai, chúng tôi sẽ cho các người thức ăn, quần áo, còn có nước.” Hướng dẫn viên có chút nôn nóng mà nói, “Nhanh lên, điều này đối với các người không hề lỗ lả, không đem người giao ra sẽ bị bọn họ đánh, thậm chí sẽ giết một người trong các vị.”

Kỳ thật hướng dẫn viên du lịch cũng không biết vì sao những tên nguy hiểm này lại tìm một nam nhân tên Đường Phong, hắn chỉ là đang thuật lại lời nói của nam nhân bên cạnh, cũng giống những người khác, hắn nghĩ đến vận khí của người tên Đường Phong này đã tận.

Nam diễn viên đóng vai Renault cũng bị áp chế trên đất hướng Đường Phong nhìn thoáng qua, môi hơi giật giật, tựa hồ sẽ lập tức nói gì đó, chỉ là trong mắt có chút không đành lòng.

So với bị đồng bạn đưa ra, không bằng bản thân tự giác đi ra đi.

“Là tôi.” Ngay trước lúc nam diễn viên đem bản thân giao ra, Đường Phong lên tiếng.

Con đường này có thể là lối thoát, cũng có thể là cận kề cái chết.

Mang theo còng tay nặng nề, Đường Phong cùng với vài cái phần tử vũ trang đi kèm trước sau di động trong đường hầm hẹp dài của sơn động.

Hiện tại cậu đang suy xét không phải thế này là đi đến đâu, mà là những người này vì sao lại cố tình muốn tìm cậu.

Trong đầu Đường Phong lập tức nghĩ đến hai tên gia hỏa có chút dính dáng đến hắc đạo, chỉ là Đường Phong lại không xác định Lục Thiên Thần cùng Charles có biết chuyện bọn họ bị phần tử vũ trang bắt cóc hay không, mà cho dù đã biết, cũng chưa chắc có thể cứu bọn họ ra.

Cường long khó đánh côn đồ, rất nhiều chuyện đều không thể nói rõ.

Rốt cục sẽ xảy ra chuyện gì cũng phải chờ nhìn đến những người này đến tột cùng là muốn dẫn cậu đi đến nơi nào.

Sơn động cũng không quá sâu, bọn họ đi chưa đến mười phút liền ra khỏi sơn động, sau khi ra ngoài, ánh mặt trời sáng rực đâm vào mắt khiến người phải nheo lại.

Mặt trời mùa đông luôn lộ ra màu sắc tái nhợt, chiếu lên tuyết lại đâm đau mắt người.

Đường Phong vừa dừng lại một chút thì lập tức có người ở phía sau đẩy cậu, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, sau khi ra khỏi sơn động cuối cùng Đường Phong cũng thấy được nơi mà bọn họ bị nhốt rốt cục là cái dạng gì.

Phóng tầm mắt nhìn lại chỉ nhìn thấy một mảnh rừng rậm rạp không có điểm cuối, bên trái bọn họ là một ngọn núi lớn, dưới chân núi có chút người tiến tiến xuất xuất, phần lớn đang khiêng đủ loại thùng cùng vũ khí, ngẫu nhiên có người quay đầu nhìn về phía Đường Phong, lộ ra hương vị săm xoi lạnh lùng.

Nơi này hẳn là một căn cứ vũ trang, phần lớn cửa sơn động đều có một ít cây cối ngụy trang.

Bất quá Đường Phong cũng không có bị đem đến một sơn động khác, cậu bị đẩy mạnh vào trong một chiếc xe quân đội màu xanh, dựa theo lẽ thường dĩ nhiên là bị túi vải đen bao lại, sau đó lại là một phen xóc nảy trong rừng, đại khái qua hơn một giờ se mới ngừng lại.

Nếu như nói vừa rồi cậu còn giống người nguyên thủy sống trong sơn động, như vậy hiện tại cậu rốt cục đã trở về xã hội hiện đại, bất quá xung quanh đều là vệ sĩ vác súng khiến căn biệt thự được bao bọc bởi cánh rừng xum xuê lộ ra vài phần nguy hiểm.

Nơi này hẳn là đầu não của nhóm phần tử vũ trang này đi.

Không cho phép Đường Phong nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng bị hai tên vệ sĩ kéo vào trong biệt thự, đi vào biệt thự, ấm áp bên trong nhanh chóng xua tan đi khí lạnh trên người.

Vài mỹ nữ tóc vàng mắt xanh chỉ mặc bikini ở trong phòng đi tới đi lui, ở giữa phòng khách còn có một nữ nhân Trung Đông trần trụi nửa người trên đang múa cột.

Trong tay nâng ly rượu, trên người mặc áo có hoa văn da báo, một người đầu trọc ngồi trên sô pha hút xì gà, khi người đầu trọc này đứng lên thì Đường Phong cảm thấy người này có thể cao gần hai mét, tuy rằng cậu thường xuyên gọi Charles là đại hùng, nhưng so với tên gấu chó cao lớn rắn chắc này, Charles cũng chỉ là một chú gấu mới lớn mà thôi.

“Người này là ai?” Gấu chó đầu trọc nói tiếng Anh mà Đường Phong có thể nghe hiểu.

“Lão đại, là Đường Phong mà anh cho chúng em tìm.”

Lão đại phát hỏa đến lông mi đều dựng thẳng lên: “Ngu ngốc! Tên mập mạp xấu xí đáng chết này sao có khả năng là Đường Phong?”

Đáng chết…xấu xí mập mạp?

Hô…

Mỗ nam nhân âm thầm hít vào một hơi, cậu hiện tại cũng đã gầy một chút, chỉ là mặc hơi nhiều nên thoạt nhìn hơi tròn trịa mà thôi, tuy rằng trên mặt vẫn còn có hóa trang, như thế nào cũng không đến mức bị gọi là tên mập mạp xấu xí đi?

“Bọn họ nói hắn chính là Đường Phong.” Thuộc hạ lại bắt đầu xổ ra ngôn ngữ địa phương mà Đường Phong nghe không hiểu.

Lão đại đầu bóng liếc mắt nhìn nam nhân vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên, hơi mị mị mắt, dùng tiếng Anh dày đặc khẩu âm hỏi: “Cậu là Đường Phong?”

“Là tôi.” Giống như nghe phương ngôn, Đường Phong ở một bên vừa nghe vừa đoán biết đối phương đang hỏi cậu cái gì.

“Người kia sao có khả năng là Đường Phong, không phải nói Đường Phong là một nam nhân Đông Phương mắt đen tóc đen, khí chất tốt hơn nữa bộ dạng cũng không sai, tao không hề nghe nói Đường Phong là một cái mập mạp.” Lão đại liếc mắt nhìn nam nhân, “Tuy rằng người này cũng là tóc đen.”

“Lão đại, trong những người ở đó chỉ có hắn là người Đông Phương mắt đen tóc đen.” Tiểu đệ bên cạnh vội vàng nói, ban đầu khi bọn họ nhìn đến Đường Phong cũng không tin tưởng đây là người mà lão đại cho bọn họ tìm đến, cho nên mới hỏi thêm một lần ai là Đường Phong, kết quả thật đúng là tên mập mạp xấu xí tóc đen này.

“Không có khả năng, hắn không phải!” Lão đại trọc đầu có chút tức giận mà lớn tiếng hô, bởi vì những người này đang dùng ngôn ngữ của họ đối thoại nên Đường Phong cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ là mơ hồ có thể nghe đến tên của cậu.

Tiểu đệ cũng có chút không biết làm sao: “Lão đại, vậy em mang hắn về? Cũng có thể là có người chạy vào trong rừng đi.”

Trầm ngâm giây lát, đầu trọc lắc lắc tay: “Trước đem tên này vào trong phòng giam lại, có phải Đường Phong hay không để cho đối phương nhìn liền biết.”

Nói xong, Đường Phong liền thấy tên đầu trọc kia cho người lấy ra di động hướng cậu chụp hình, sau đó cậu bị tên tiểu đệ dẫn cậu đến đưa lên lầu.

Tên tiểu đệ này biết được một ít tiếng Anh đơn giản, lúc lên lầu cùng Đường Phong còn nói chuyện cùng cậu.

“Cậu là ngôi sao điện ảnh?”

“Tôi là một diễn viên.” Cúi đầu nhìn còng tay trên tay của mình, Đường Phong thử hỏi: “Anh có thể giúp tôi cởi bỏ nó ra không?”

“Cậu muốn tôi cởi bỏ còng tay của cậu?” Sắc mặt người này thay đổi một chút, có chút cố ý bày ra bộ dáng hung ác, “Không cần nghĩ muốn đùa giỡn gì đó, cậu khi nãy đánh nhau rất lợi hại, tôi đều nhìn thấy hết, tôi phải cảnh cáo cậu, nơi này đều là người của chúng tôi, nắm đấm có cứng rắn đến đâu cũng không thể cứng hơn viên đạn.”

“Tôi chỉ là có chút đau tay.” Tay đều đã bị còng tay ma xát đến chảy máu.

“Tốt lắm, tôi sẽ cởi bỏ cho cậu, nếu như cậu là Đường Phong thì là tên gia hỏa may mắn, nếu cậu không phải, vậy cậu sẽ thảm.” Đến trên lầu, tiểu đệ mở ra cửa phòng cuối hành lang, bên trong vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường cùng một buồng vệ sinh, không hề có thứ gì khác, ngay cả cửa sổ đều bị hàn lại.

Nơi này chẳng lẽ chuyên dùng cho việc nhốt người?

“Đưa tay đây.” Tiểu đệ hướng Đường Phong khoa tay múa chân một chút rồi đem còng tay trên người Đường Phong mở ra.

“Có thể nói cho tôi biết vì sao các anh muốn tìm tôi không?” Đường Phong hy vọng chuyện này có liên quan đến hai người nam nhân kia, như vậy an nguy của bọn Tiểu Vũ có thể bảo đảm được chút ít, đáng tiếc tiểu đệ kia chỉ nhìn cậu một cái liền xoay người rời đi.

“Phanh” một tiếng cửa liền bị đóng lại, Đường Phong đi qua thử mở cửa, đã bị khóa trái.

Từ cái nhà giam này đến cái nhà giam khác, chỉ là hoàn cảnh hơi biến tốt một chút mà thôi, nhưng Đường Phong lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, cậu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn cánh rừng bát ngát, ở chỗ xa xa có một khoảnh trống, nơi đó đậu hai chiếc trực thăng.

Sau đó cậu lại gõ gõ cửa, trừ bỏ nghe được người bên ngoài đối cậu rống lên vài tiếng thì không có ai mở cửa cho cậu.

Ngồi xuống giường, Đường Phong nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cậu nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút, đại khái đến giữa trưa thì mặt trời lên đến đỉnh, vẫn là thứ ánh sáng trắng chói mắt kia, băng tuyết hòa tan vẫn mang đến một cỗ mát lạnh như cũ.

Cửa phòng mở ra, sau đó có người xuất hiện, một nữ nhân tóc vàng mắt xanh đi vào, trong tay còn bưng một khay thức ăn, mỉm cười nói với Đường Phong: “Tiên sinh thân ái của tôi, ngài nên dùng cơm, nghe nói từ chiều hôm qua các người vẫn chưa ăn gì, hiện tại hẳn là đói bụng đi.”

“Cô cũng bị bọn họ bắt đến chỗ này sao?”

Nữ nhân hơi sửng sốt một chút, cười nói: “Không, tôi chỉ là một kỹ nữ.”

“Không, cô không phải.” Đường Phong duyệt người vô số nên ngay từ lúc nữ nhân bước vào liền biết cô không phải, cậu nói, “Trên người cô có một cảm giác tao nhã của người có gia giáo.”

“Nhưng ở trong này, tôi chỉ là một kỹ nữ.” Trong tươi cười tựa hồ lộ ra một ít khổ sở, nữ nhân đem một ít thịt nướng cùng nước đưa cho Đường Phong, “Anh nên ăn chút gì đó, không có gì quan trọng bằng mạng sống.”

“cám ơn cô, nhưng tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?” Đường Phong đưa mắt nhìn ngoài cửa, tựa hồ không có ai chú ý đến bọn họ.

“Anh muốn hỏi về nhóm người này sao? Thực xin lỗi, hiện tại tôi cũng không biết gì.”

Không muốn nói quá nhiều, nữ nhân cúi đầu thu khay, rất nhanh có một tên láo cá đi đến, ở trước mặt Đường Phong một phen sờ soạng mông của nữ nhân, cười nói gì đó, nữ nhân tựa hồ đã quen với việc bọn người kia động tay động chân, mỉm cười xoay người rời đi.

Sau khi nữ nhân rời đi, tên láo cá kia lại không bỏ đi, ngược lại là đi đến cửa đóng cửa lại.

“Phòng ngừa anh tự sát hoặc là trộm gì đó.” Tên láu cá liếc mắt nhìn dao nĩa trên bàn ăn.

“Tôi sẽ không tự sát.” Xác thực có chút đói bụng, Đường Phong im lặng cúi đầu ăn cơm, mặc kệ ra sao cậu đều phải bảo trì thể lực nhất định, nhưng tựa hồ tên láu cá trông chừng cậu không phải là người thích trầm mặc, bắt đầu nói nhiều.

“Những tên đồng bạn của anh thật đáng thương, những tên cùng anh đánh nhau hiện tại bị đánh thực thảm, đừng quên nơi này là nơi nào, các anh ngay cả chính mình đều bảo vệ không được còn muốn bảo vệ mấy đứa con gái kia? Không lâu nữa, mấy cô gái dễ thương kia sẽ biến thành kỹ nữ ở chỗ này, sau khi bị chúng ta chơi đùa chán sẽ bán đến Thái Lan làm kỹ nữ.”

Đường Phong ăn một khối thịt nướng, không nói chuyện.

“Nhìn anh hiện tại xem, cư nhiên còn có tâm tình ăn thịt nướng, nhóm đồng bạn của anh thực đáng thương.” Trong lời nói của tên láu cá lộ ra châm chọc có khí thế bức người, “Mập mạp xấu xí đáng ghê tởm.”

“Hiện tại không phải là tao nam nhân, mà là mập mạp xấu xí?” Khóe miệng khẽ nhếch, Đường Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn tên láu cá đang khoanh hay tay trước ngực mà nhìn cậu, liền nhìn đến trong mắt lóe ra tia kinh ngạc.

Khóe miệng tươi cười của Đường Phong không duy trì lâu lắm, cậu thản nhiên nói: “Tiểu Ác Ma, ở trước mặt tôi cậu lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Tôi nhớ là chưa từng trêu chọc đến cậu, vì sao cậu luôn có thành kiến với tôi như vậy?”

“Xem ra anh cũng không phải thực ngu ngốc.” Tiểu Ác Ma cải trang bị vạch trần liền hừ một tiếng, dựa người vào cửa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Phong, “Mập mạp ngu ngốc, hiện tại anh thật khó coi.”

“Cậu tới là để cứu tôi.” Đường Phong không có tâm tình cùng Tiểu Ác Ma đấu võ mồm, cậu nghĩ đến nữ nhân vừa đưa cơm cho cậu, trong lòng có chút lên men khó chịu.

“Đúng đúng đúng, anh trừ bỏ được người cứu thì còn có thể làm cái gì, tốt lắm, hiện tại không cần ăn nữa, cứ như thế này cùng tôi rời đi là được.”

Tiểu Ác Ma hừ hừ, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Cái tên đầu trọc kia sau nửa giờ nữa sẽ rời đi.”

“Tôi không đi.” Đường Phong nói.

Tiểu Ác Ma liếc mắt nhìn Đường Phong: “Anh nghĩ rằng tôi thích cứu anh?”

“Nhưng cậu không thể không cứu, không phải sao?” Đường Phong cũng không quản, cậu nói thẳng, “Tiểu Vũ cùng bọn người đạo diễn làm sao bây giờ, tôi không thể rời đi một mình.”

“Anh nghĩ tôi là thần tiên sao? Có thể cứu anh ra đã là quá tốt rồi, một đống người như vậy làm sao tôi mang đi được?” Tiểu Ác Ma tức giận mắng Đường Phong, “Thật không biết Lục tổng coi trọng anh ở chỗ nào, bây còn còn xấu xí thành bộ dạng này! Đường Phong, anh còn có lòng tự trọng không vậy, cư nhiên có thể nói muốn đồng thời kết giao với cả Lục tổng và tên hỗn cẩu Charles kia, chưa thấy qua kẻ nào có lòng tham như anh!”

“Xem như là tôi cầu xin cậu, cứu mấy cô gái ra ngoài đi.” Đối với lời mắng của Tiểu Ác Ma, Đường Phong không có phản ứng gì.

“Anh…anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không, tôi nói anh đáng khinh a! Một nam nhân không thỏa mãn được anh, anh còn muốn hai cái, bây giờ còn muốn tên đầu trọng thao anh thì anh mới thoải mái sao?” Lời nói của Tiểu Ác Ma càng ngày càng khó nghe.

Đường Phong liếc mắt nhìn Tiểu Ác Ma một cái, trong mắt không có ôn hòa cùng mềm mại thông thường, chỉ có nghiêm khắc, bị Đường Phong nhìn như vậy, Tiểu Ác Ma thế nhưng cảm thấy trái tim chấn động không dứt.

“Cậu trừ bỏ nói chuyện khiến người ghê tởm ra còn có thể nói cái gì hữu dụng nữa sao? Lục Thiên Thần cũng tốt, Charles cũng thế, đó là chuyện của chúng tôi, hiện tại tôi chỉ cần cậu nói cho tôi biết, bọn người Tiểu Vũ hiện tại như thế nào rồi?” Đường Phong hít sâu một hơi, nói, “Theo tôi biết, dù người lợi hại như thế nào cũng sợ bị người vây quanh, nếu cậu còn mắng tôi thêm một câu nữa, tôi liền la lớn gọi người vào.”

“Anh…Tôi nhưng là tới cứu anh!”

Đường Phong lãnh đạm nói: “Thái độ của cậu tuyệt không phải thật lòng muốn cứu người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.